Chương 110: Gặp Lại Nhau.

Chân mày Tề Đông Dương hơi nhíu lại. Lý Trường Ninh xem xong nội dung ở bên trong Ngọc giản, cả người đều tức đến phát run lên.

- Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!

Cừu Bá mở miệng nói:

- Thiếu chủ tự mình xử lí, hay báo cáo về trong nhà, để cho người ở trong nhà thông báo cho Hoàng gia, để Hoàng gia điều tra cho thật kỹ! Ta tin rằng, bọn hắn sẽ cho câu trả lời vừa lòng!

- Trường Ninh, ý của ngươi thế nào?

Tề Đông Dương nhìn về phía Lý Trường Ninh đang tràn đầy sát ý.

- Lý gia ta có một câu tổ huấn, chuyện của mình thì mình làm. Đây chính là bài tập của chúng ta.

Lý Trường Ninh lạnh giọng nói:

- Công Tôn Chính Thanh, ngươi có cách mang tất cả bọn chúng đến thành Khai Long không?

Mọi người đều nhìn về phía Công Tôn Chính Thanh, Công Tôn Chính Thanh im lặng một lát, nói:

- Có thể, nhưng, Đại tiểu thư phải hi sinh một chút.

- Không thành vấn đề, chỉ cần làm thịt những tên cặn bã kia, ta hi sinh một chút cũng không sao.

Lý Trường Ninh bá khí nói.

- Đại tiểu thư, ta cần...

Bàn bạc một phen, Công Tôn Chính Thanh dùng ký ức thủy tinh, chụp được dáng vẻ Lý Trường Ninh đang bị hôn mê, Tề Đông Dương tự mình gửi Ngọc giản đi.

Lúc này, ở bên trong đại sảnh nhiệm vụ cũng đã ban bố nhiệm vụ mới.

- Nhiệm vụ năm sao: Vây giết Hoa Minh.

.....

Giữa trưa, Nam Bất Hưu mới mò đến trong vòng trăm dặm của thành Khai Long.

Bỗng nhiên, cảm nhận được một đạo khí tức quen thuộc.

- Là cơ giáp khôi lỗi! Là Như Mạn!

Nam Bất Hưu chui ra khỏi Huyền Lang, nhảy lên trên cành cây, xuyên thấu qua nhánh cây mà nhìn về phía xa, quả nhiên, nhìn thấy một bóng dáng đang đạp trên kiếm bay, bay về phía của mình.

…….

Vừa muốn ra ngoài thì bỗng nghe được phương xa vang lên tiếng kiếm minh.

Nam Bất Hưu vội vàng ngừng lại, nhìn xuyên qua nhánh cây thấy cách mỗi một trăm mét lại có người đạp phi kiếm, tay cầm pháp khí.

- Đội tuần tra!

- Như Mạn đang đi tuần.

- Cũng may hướng tuần tra của nàng là về phía mình.

Dựa vào nguyên tắc không bại lộ mối quan hệ của hai người, để tránh bị Hoàng Vô Cực tra xét đến sào huyệt, Nam Bất Hưu trốn trên tán cây.

Đợi Lưu Như Mạn tới gần mới vội vàng hô nhỏ:

- Như Mạn, Như Mạn.

Đi tuần tra bên trong biên cương là nhiệm vụ có tính an toàn cao nhất, không gì sánh nổi. Trong vòng trăm dặm quanh thành Khai Long sẽ không có đại yêu nào dám xuất hiện, trên cơ bản đều là yêu thú cấp 1 tới cấp 2, không tạo thành uy hiếp cho bọn hắn.

Cho nên tất cả mọi người tương đối buông lỏng.

Lưu Như Mạn duy trì tốc độ phi hành đều đặn, trong đầu suy nghĩ đủ loại chuyện, trong chốc lát nghĩ đến Nam Bất Hưu, trong nhà như thế nào? Phu quân có mang theo người nhà tránh thoát người tra xét của Hoàng Vô Cực hay không?

Trong chốc lát lại nghĩ đến Lý Trường Ninh, không biết đại tiểu thư có chịu tin lời của mình không, nàng ấy sẽ đối đãi người Hoa Minh như thế nào? Nàng ấy có phái người đến tìm ta hay không? Nếu như tìm được thì ta nên nói cái gì đây?

Lưu Như Mạn không rõ ràng, lúc này đầu óc có chút rối loạn.

Nếu phu quân ở đây thì tốt rồi, nhất định chàng có thể ra chủ ý cho ta.

- Như Mạn, Như Mạn.

Hử?

Ai gọi ta?

Lưu Như Mạn nhìn về phía âm thanh truyền tới, thấy được một bóng người quen thuộc giữa nhánh cây.

- Phu quân!

Đột nhiên xảy ra bất ngờ, suýt chút nữa Lưu Như Mạn đã thốt lên. May mà Nam Bất Hưu kịp thời ra dấu im lặng nên nàng mới dừng lại việc kích động hô to.

Trong mắt nàng toàn là ý cười, nàng cũng lặng lẽ làm dấu hiệu im lặng, ngẩng đầu nhìn về phía xa rồi hô một tiếng:

- Đội trưởng, ta muốn nghỉ ngơi một lúc.

Lữ Nghiêm quay đầu nhìn Lưu Như Mạn nắm lấy vạt áo, trên mặt lộ ra sắc mặt ngại ngùng, lập tức biết được chuyện gì xảy ra.

Dù sao thì tuần tra trong biên cương chỉ là làm dáng một chút, sẽ không xảy ra chuyện lớn, hắn quan tâm nói:

- Được rồi, mọi người tùy ý hoạt động. Một khắc (mười lăm phút) sau tập hợp tại ngọn núi phía trước.

- Rõ ~

Mọi người hoan hô một tiếng rồi lập tức tản ra bốn phương tám hướng, phần lớn đều bay trở lại đường cũ.

Vừa rồi mọi người phát hiện một ít dược liệu, nhưng đang đi tuần nên không thể dừng lại ngắt lấy. Hiện tại đội ngũ giải tán, đương nhiên là phải vớt chỗ tốt vào tay ngay.

Lữ Nghiêm nhìn đội ngũ nháy mắt tan tác, lắc đầu cười khổ, may ở đây là bên trong biên cương. Hắn nhanh chóng bay đến đỉnh núi nhỏ, dựng thẳng cờ đội rồi ngồi đó chờ đợi.

Lưu Như Mạn rơi xuống, Nam Bất Hưu lập tức bố trí một trận pháp ẩn nấp, che giấu thân ảnh của hai người, sau đó lại bày cách âm pháp trận và cấm đoạn pháp trận, cấm chế thần thức tra xét.

Vì lý do an toàn, hắn còn bố trí pháp trận cảnh báo ở nơi xa, một khi có người tới gần thì sẽ lập tức thông báo cho hắn.

Sau khi bố trí xong xuôi, hai người cũng không nhịn được nữa mà ôm nhau thật chặt.

Khi không gặp mặt, trong đầu đều là nhớ nhung, có vô số lời muốn nói, nhưng sau khi gặp được rồi thì thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một cái ôm thắm thiết.

Cả hai cảm nhận được nhịp tim lẫn nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.