- A! Có khi nào sau khi ta trở về thì Công Tôn Chính Thanh sẽ cá chết lưới rách với ta không?
Lưu Như Mạn lo lắng hỏi.
- Nếu như nhằm vào một mình ta thì ta không hề sợ hãi. Dựa vào thực lực của bản thân và nhiều cơ giáp như vậy, giết chết đối phương rất dễ dàng. Nhưng hiện tại ta đã có thai, không thể mạo hiểm.
- Không có chuyện đó đâu.
Nam Bất Hưu nói một cách chém đinh chặt sắt.
- Vì sao chứ?
Bởi vì Công Tôn Chính Thanh là quân cờ của ta!
…….
- Ta phân tích cho nàng nghe một chút, người kia cầm ngọc giản của nàng, sẽ xảy ra hai loại tình huống, một là người kia khá là cẩn thận, nhìn truyền tin trong ngọc giản mà không có lập tức đưa cho đích trưởng nữ Lý gia, hai là lập tức hét lớn, vạch trần Công Tôn Chính Thanh.
- Cho dù là loại tình huống nào thì Công Tôn Chính Thanh đều sẽ bại lộ, từ đó biến thành người hiềm nghi. Dù đích trưởng nữ Lý gia tin tưởng Công Tôn Chính Thanh thì những người khác cũng sẽ vì sự an toàn của nàng mà tạm thời giam lỏng và điều tra kỹ hắn. Cho nên trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể tới làm phiền nàng được.
- Có điều người của đích trưởng nữ Lý gia có khả năng sẽ tra được nàng. Nếu mà tra được nàng thì nàng chỉ cần cung cấp tin tức chính diện mà Hoa Minh lộ ra cho mọi người thấy là được. Tuyệt đối đừng kéo mình vào trong đó.
- Cho dù Công Tôn Chính Thanh khai ra nàng thì nàng cũng cắn chết là không biết bầu không khí không lành mạnh của Hoa Minh, chỉ nói là xác thực Hoàng Vô Cực đang đeo đuổi mình. Trăm triệu lần đừng nói cái gì kéo mình rơi vào.
- Một khi loại tôm tép như chúng ta lọt vào cuộc tranh đấu của hai con quái vật khổng lồ thì rất có thể sẽ trở thành cá trong chậu, chết thế nào cũng không biết, nhớ chưa?
Nam Bất Hưu trịnh trọng nhắc nhở.
- Vâng.
Lưu Như Mạn ngoan ngoãn gật đầu, nỗ lực quên đi bầu không khí không lành mạnh của Hoa Minh, âm thần suy tính xem một khi bị kiểm tra thì nên đối đáp như thế nào.
Danh lợi cái gì đó đều là phù du, sống sót mới là chân thật.
Lúc trước, nàng còn có chút không vui vì Nam Bất Hưu quá cẩn thận, nhưng mà sau khi trải qua đủ loại chuyện, lại có thai thì nàng đồng ý sâu sắc.
- Đúng rồi, ta mang thai, chàng biết không?
- Đương nhiên là biết rồi, chẳng phải ba tháng trước ta đã nói với nàng rồi sao?
- Nhưng làm sao chàng biết được?
Lúc đó Nam Bất Hưu nói nàng mang thai, nàng chỉ nghĩ là hắn nói đùa, không ngờ lại là sự thật. Điều này khiến nàng hoài nghi hắn có năng lực gì đó không thể nói.
- Là cảm ứng huyết mạch! Đây không phải là bản lĩnh có sẵn của một người cha sao?
Nam Bất Hưu nói một cách đương nhiên.
- Vậy thì chàng đúng rất là lợi hại! Hì hì~
- Chứ còn gì nữa! Đúng rồi, khi nào thì nàng có thể trở về? Nếu ở lại đây lâu thì bụng sẽ lớn.
- Một tháng nữa, hoàn thành nhiệm vụ tuần tra bên trong biên cương thì ta có thể trở về rồi. Ta vốn dĩ định tìm một nhiệm vụ thời gian ngắn, nguy hiểm nhỏ, mau chóng hoàn thành để trở về, ai ngờ lại gặp phải chuyện của Công Tôn Chính Thanh, thật là!
Nam Bất Hưu kéo Lưu Như Mạn vào lòng, ôm chặt nàng, nói:
- Ngươi vất vả rồi.
- Hì hì~
Lưu Như Mạn vùi đầu vào cổ của hắn.
Hai người ôn tồn trong chốc lát cho đến khi hết một khắc.
Lưu Như Mạn khuyên bảo:
- Tuần tra bên trong biên cương giới hạn trong vòng một trăm dặm, chàng tuyệt đối không được lắc lư trong trăm dặm này. Chờ ta ở ngọn núi trọc bên ngoài, sau một tháng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi xin nghỉ phép đi tìm chàng.
- Ừ, nàng cũng phải chú ý an toàn đấy. Đúng rồi, đây là hai con Huyền Lang, cầm lấy đi, cả phòng ngự trận bàn này nữa.
- Nếu như gặp được nguy hiểm không thoát được thì lập tức trốn vào phòng ngự trận bàn rồi gửi tín hiệu cho ta, dù có phải liều mạng thì ta cũng sẽ tới cứu nàng.
- Ừ ừ, ta biết rồi, chụt~
Môi đỏ rời đi.
Lưu Như Mạn đạp kiếm đến địa điểm tập hợp, Nam Bất Hưu thu lại trận pháp, ẩn náu dưới bóng cây, nhìn đến bóng lưng nàng rời đi, trên mặt tràn đầy lo âu.
- Nên đưa búp bê thế mạng cho Như Mạn.
...
Đợi đội tuần tra rời đi, Nam Bất Hưu cẩn thận đi tới ngọn núi trọc.
Đỉnh núi này trơ trụi, giống như đã trải qua đả kính mang tính hủy diệt nào đó, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua mà đỉnh núi vẫn cằn cỗi, xung quanh vẫn còn lưu lại rất nhiều dấu vết chiến đấu.
Độ cao của núi trọc không thấp, đứng trên đỉnh núi rồi vận chuyển Linh Mục thuật là có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng khái quát của thành Khai Long, quả là một vị trí tuyệt vời.
Nam Bất Hưu tìm một nơi ẩn nấp, đào một cái huyệt động và trốn vào trong, sau đó để lại tiêu chí mà chỉ hai người hiểu được ở bên ngoài, chỉ rõ vị trí của hang động, tiếp theo là bố trí trận pháp ẩn nấp.
Để đề phòng xảy ra nguy hiểm bất ngờ, hắn lại đặt Liệt Hỏa trận bàn dưới lòng đất, xung quanh bố trí trận cờ. Tiếp theo lại dùng Hỏa Độn thần thông, lấy một đầu Địa Hỏa Mạch qua đây và đặt dưới trận bàn mới, thay thế linh thạch, xem như khởi nguồn linh khí.