Chương 13: Đám lợn lông lá

Tôi chạy ra khỏi nhà và hướng về phía bắc, thẳng lên Đồi Treo Cổ, lòng vẫn hoảng loạn, và tôi chỉ giảm tốc khi đã chạy đến đồng cỏ mạn bắc. Tôi cần có người giúp đỡ và giúp đỡ thật chóng vào. Tôi sẽ quay trở lại Chipenden. Giờ thì chỉ có mỗi Thầy Trừ Tà là có thể giúp tôi.

Khi chạy đến ven hàng rào, đám gia súc đột nhiên im bặt khiến tôi phải quay lại nhìn nông trại. Phía sau nông trại, tôi nhìn thấy con đường đất ngoằn ngoèo xa xa như một vết bẩn đen thui nổi lên trên nền những cánh đồng chắp vá xam xám.

Đến khi đấy, tôi nhìn ra một ánh đèn trên đường. Một cỗ xe đang di chuyển về phía nông trại. Có phải là mẹ không nhỉ? Trong một thoáng, niềm hy vọng của tôi dâng lên tràn trề. Nhưng khi cỗ xe đến gần cổng nông trại, tôi nghe thấy tiếng ho húng hắng rõ to, là tiếng mà khi đờm dãi vón lại trong cổ họng và rồi ai đó nhổ toẹt ra. Đấy chỉ là Mõm Heo, tay lái lợn. Gã phải xử lý đến năm con lợn lông lá to nhất của nhà chúng tôi; mà khi chúng chết rồi, mỗi con lại phải được cạo lông rất lâu nữa nên gã phải bắt tay làm từ sớm.

Tay lái lợn này chưa làm gì hại đến tôi cả nhưng khi nào tôi cũng thấy mừng khi gã đã làm xong việc và ra về. Mẹ tôi cũng chưa bao giờ thích gã. Mẹ ghét cái cách gã ấy cứ mãi khạc một đống đờm ra ngay giữa sân.

Gã ta là người to lớn, cao hơn cả Jack, hai cánh tay u lên toàn là cơ bắp. Những cơ bắp ấy rất cần thiết cho loại công việc gã làm. Có những con lợn còn nặng hơn cả người mà chúng chống cự điên dại để tránh con dao. Tuy nhiên, có một bộ phận trên người của Mõm Heo đã bắt đầu xuống cấp. Áo của gã ta bao giờ cũng ngắn, hai nút cuối cùng bao giờ cũng mở bung, thế là cái bụng lông lá, trắng nhởn, nung núc mỡ của gã phệ xuống và trồi ra khỏi chiếc tạp dề bằng da thuộc màu nâu mà gã mang vào để tránh cho quần của mình không bị sũng máu. Gã ta không thể nào ngoài ba mươi tuổi được, nhưng tóc tai gã ấy lưa thưa và rủ ép vào đầu.

Lòng thất vọng vì đấy không phải là mẹ, tôi quan sát Mõm Heo tháo móc chiếc đèn lồng ra khỏi cỗ xe và bắt đầu dỡ đồ nghề xuống. Gã ta soạn chỗ làm việc trước kho chứa cỏ, sát ngay chuồng lợn.

Tôi đã phí mất quá nhiều thời gian rồi nên tôi bắt đầu leo qua hàng rào để đi vào rừng, thế nhưng, nhìn qua khóe mắt, tôi trông thấy một sự chuyển động từ sườn đồi bên dưới. Một bóng người đang đi về phía tôi, vội vã tiến đến mấy bục trèo ở đầu kia cánh đồng cỏ mạn bắc.

Là Alice. Tôi không muốn cô theo chân mình nhưng thà đối mặt với cô lúc này còn hơn là để sau, vậy nên tôi ngồi xuống mép ven rào chờ cho cô đến gần. Mà tôi cũng chẳng phải chờ lâu gì vì Alice chạy một thôi lên đến đỉnh đồi.

Cô không đến gần tôi cho lắm mà lại đứng cách tôi tám chín bước, hai tay chống nạnh, đang cố thở lấy hơi. Tôi nhìn suốt một lượt từ trên xuống dưới, thấy là cô lại mặc váy đen và mang giày mũi nhọn. Chắc hẳn khi lao xuống cầu thang tôi đã đánh thức cô ấy; để theo gót tôi nhanh như thế này hẳn là cô phải mặc quần áo thật nhanh cho kịp phóng theo tôi ngay.

“Tớ không muốn nói chuyện với cậu,” tôi nói lớn về phía Alice, thần kinh căng thẳng làm giọng tôi run rẩy và the thé hơn bình thường. “Mà cũng đừng tốn thời gian đi theo tớ làm gì. Cậu đã có cơ hội rồi đấy thôi, nên từ rày trở đi tốt hơn cậu nên tránh thật xa Chipenden ra cho rồi.”

“Tốt hơn là cậu nên nói chuyện với tớ nếu cậu biết chuyện gì là tốt cho cậu,” Alice đáp lại. “Chẳng bao lâu nữa thôi thì mọi sự sẽ quá muộn nên có điều này cậu nên biết thì tốt hơn. Mẹ Malkin đã đến đây rồi.”

“Tớ biết chứ. Tớ đã trông thấy mụ ta mà.”

“Nhưng không chỉ là trong gương thôi đâu. Không phải chỉ có thế. Mụ ta đã quay trở lại đây, ở đâu đó trong gian nhà chính ấy,” Alice vừa nói vừa chỉ tay ngược xuống dưới đồi.

“Tớ bảo rồi, tớ biết mà,” tôi cáu tiết. “Ánh trăng đã soi cho tớ thấy dấu vết mụ gây ra, rồi khi tớ đi lên lầu để nói cho cậu biết, xem tớ đã tìm thấy gì nào? Cậu đang nói chuyện với mụ ta và chắc chắn đấy chẳng phải là lần đầu tiên đâu nhỉ?”

Tôi nhớ lại đêm đầu tiên khi tôi lên phòng Alice để đưa cho cô cuốn sách. Lúc tôi bước vào trong phòng, ngọn nến vẫn còn tỏa khói trước gương.

“Nhất định là cậu đã dẫn mụ ta đến đây,” tôi trách tội. “Cậu nói cho mụ ta biết tớ ở đây.”

“Không phải thế,” Alice phản đối, giọng cô giận dữ chẳng kém gì tôi. Cô tiến thêm ba bước đến gần tôi hơn. “Tớ đã đánh hơi ra mụ ta, và tớ dùng gương để tìm xem mụ ta ở đâu. Nhưng tớ không nhận thấy là mụ ta đã ở quá gần, phải không nào? Vả lại mụ ta mạnh hơn tớ nhiều nên tớ không thể thoát ra được. Cũng may cậu vào kịp lúc. Cũng may cho tớ là cậu đã đập vỡ tấm gương ấy.”

Tôi muốn tin lời Alice lắm nhưng làm sao tôi có thể tin tưởng cô được? Khi cô tiến đến gần thêm hai bước nữa, tôi nửa quay người đi, sẵn sàng nhảy ngay xuống nền cỏ bên kia bờ rào. “Tớ sẽ quay lại Chipenden để báo tin cho Thầy Greogory,” tôi bảo Alice. “Thầy sẽ biết phải làm gì.”

“Chẳng còn thời gian cho việc đó đâu,” Alice nói. “Khi cậu quay lại đây thì muộn mất rồi còn đâu. Còn phải lo cho đứa bé nữa. Mẹ Malkin muốn làm hại cậu nhưng mụ ta còn rất khát máu người. Máu non là loại mụ ta thích nhất. Thứ ấy làm cho mụ ta mạnh nhất.”

Nỗi sợ hãi đã khiến tôi quên béng mất con của Ellie. Alice nói đúng. Mụ phù thủy sẽ không muốn ám vào con bé nhưng chắc chắn mụ ta muốn máu của nó. Đến khi tôi đưa Thầy Trừ Tà quay lại đây có thể là sẽ quá muộn.

“Nhưng tớ làm được gì đây cơ chứ?” tôi hỏi. “Tớ có bao nhiêu cơ may để chống lại Mẹ Malkin nào?”

Alice nhún vai và trễ khóe môi xuống. “Đấy là chuyện của cậu. Chắc chắn Lão Gregory đã dạy cậu điều gì có thể là hữu dụng rồi kia mà? Nếu như cậu không chép xuống cuốn sổ của cậu, thì hẳn là nó nằm trong đầu cậu rồi. Cậu chỉ cần phải nhớ ra nó, vậy thôi.”

“Thầy không đề cập về phù thủy nhiều đến thế đâu,” tôi bảo, bỗng dưng thấy bực mình Thầy Trừ Tà quá. Đến thời điểm này hầu hết thời gian huấn luyện là về ông kẹ, ké thêm tí xíu về hồn ma và vãn hồn; trong khi đó mọi rắc rối đến với tôi đều do phù thủy gây ra.

Tuy vẫn không tin tưởng Alice, nhưng giờ đây, sau những gì cô nói, tôi không thể bỏ đi đến Chipenden được. Tôi sẽ chẳng thể nào đưa được Thầy Trừ Tà đến đây kịp lúc. Lời cảnh báo của Alice về mối đe dọa cho con của Ellie dường như có chủ đích tốt, nhưng nếu như Alice đã bị ám, hay là về phe với Mẹ Malkin, thì đấy chính là những lời khiến tôi không còn lựa chọn nào khác hơn là quay xuống đồi trở lại nông trại. Chính những lời ấy sẽ ngăn không cho tôi báo động cho Thầy Trừ Tà, mặt khác lại giữ tôi ở lại nơi mà mụ phù thủy có thể động vào tôi tại thời điểm mụ chọn.

Trên đường đi xuống đồi, tôi giữ khoảng cách với Alice, nhưng đến khi chúng tôi bước vào trong sân và băng qua thật gần trước cửa kho cỏ thì cô ấy đã đi bên cạnh tôi rồi.

Mõm Heo đang đứng mài lại dao; gã ta ngước lên và khi trông thấy tôi thì gật đầu chào. Tôi cũng gật đầu chào lại. Sau khi chào hỏi tôi, gã chỉ nhìn trừng trừng vào Alice mà không nói lời nào, nhưng gã có nhìn lên nhìn xuống khắp Alice những hai lần. Thế rồi, ngay trước khi chúng tôi bước đến cửa bếp, gã huýt sáo rõ dài rõ to. Bản mặt của Mõm Heo nhìn giống mặt heo nhiều hơn giống mặt chó sói, nhưng đấy là kiểu huýt sáo ấy, sặc mùi giễu cợt.

Alice vờ như chẳng nghe thấy gã. Trước khi chuẩn bị điểm tâm, cô còn có việc khác cần làm: cô gái đi thẳng vào bếp và bắt tay ngay vào việc sửa soạn món gà mà chúng tôi sẽ dùng cho bữa trưa. Con gà được móc lên móc treo cạnh cửa chính, cổ đã bị cắt và ruột lòng đã được lôi ra từ đêm hôm trước. Alice bắt đầu rửa sạch gà với muối và nước, mắt chăm chú vào việc mình đang làm để cho những ngón tay thoăn thoắt không bỏ sót bất cứ thứ gì bé nhỏ nhất.

Chỉ đến khi ấy, khi quan sát Alice, rốt cuộc tôi mới nhớ ra thứ có khả năng kháng lại một cơ thể bị ám.

Muối và sắt!

Tôi không chắc nhưng cũng đáng để thử lắm. Đấy là thứ Thầy Trừ Tà dùng để chèn ông kẹ vào hố và biết đâu thứ ấy cũng kháng lại phù thủy thì sao. Nếu tôi ném thứ này vào một ai đó đã bị ám, thì có thể muối và sắt sẽ chỉ trục Mẹ Malkin ra mà thôi.

Tôi không tin tưởng Alice và không muốn cô thấy mình tự tiện lấy muối, nên tôi phải chờ cho đến khi cô đã rửa xong gà và ra khỏi bếp. Lấy được muối, trước khi đi ra ngoài để bắt tay vào phần việc của mình, tôi ghé qua xưởng dụng cụ của bố.

Chẳng mất bao lâu để tìm thấy thứ tôi cần. Tôi chọn ra cây giũa to nhất và thô nhám nhất từ trong bộ giũa kim loại đặt trên kệ phía trên bàn mộc của bố. Đấy là cây giũa được gọi là “thằng khốn”, khi tôi còn bé, cái giũa ấy cho tôi cơ hội duy nhất được sử dụng từ đấy mà không bị véo tai. Ngay sau đấy, tôi bắt đầu mài giũa mỏng đi miệng một chiếc xô sắt cũ mèm, âm thanh đấy làm răng tôi cứ muốn buốt hết cả lên. Nhưng chẳng bao lâu sau thì một âm thanh khác thậm chí còn lớn hơn chẻ đôi cả bầu không khí.

Là tiếng ré lên của một con lợn sắp bị mổ thịt, con đầu tiên trong số năm con.

Tôi biết rằng Mẹ Malkin có thể ở bất cứ đâu, và nếu như mụ ta chưa ám vào xác ai, thì bất cứ lúc nào mụ cũng có thể chọn lấy một người làm nạn nhân. Vậy nên tôi phải tập trung và luôn luôn cảnh giác. Nhưng chí ít thì bây giờ tôi có được thứ để tự vệ rồi.

Jack muốn tôi ra phụ với Mõm Heo nhưng tôi luôn có sẵn lời biện bạch, cứ bảo rằng mình sắp làm xong việc này rồi hay chỉ mới bắt tay làm việc kia mà thôi. Nếu phải làm việc cùng Mõm Heo thì tôi sẽ không thể cảnh giác quan sát bất cứ ai khác được. Vì tôi chỉ là em trai của anh ấy và chỉ ghé thăm có vài ngày, chứ không phải là được thuê về để phụ, nên Jack không thể ép buộc tôi, nhưng anh ấy đã rất muốn bức bách tôi rồi đấy.

Cuối cùng, sau bữa trưa, khuôn mặt Jack sa sầm như mưa dông, anh ấy buộc phải ra giúp Mõm Heo, chính xác đúng như tôi mong muốn. Nếu Jack làm việc trước kho chứa cỏ thì tôi có thể để mắt theo dõi anh ấy từ xa. Tôi cũng mải viện lý lẽ để đi kiểm tra cả Alice và Ellie nữa. Bất cứ ai trong hai người họ cũng có thể bị ám, nhưng nếu đấy là Ellie, thì sẽ không còn nhiều cơ hội để cứu lấy đứa bé: hầu như mọi lúc con bé hoặc là nằm trong vòng tay của Ellie hay ngủ trong cũi cạnh bên chị ấy.

Tôi đã có được muối và sắt nhưng lại không chắc từng ấy đã đủ chưa. Thứ tốt nhất là một sợi xích bạc. Ngay cả một sợi ngăn ngắn thôi cũng còn hơn là không có gì. Khi còn nhỏ, có lần tôi nghe lỏm được bố và mẹ đề cập đến một sợi xích bạc của mẹ. Tôi chưa khi nào thấy mẹ đeo nó cả nhưng chắc nó vẫn còn đâu đó trong nhà – chắc là ở trong nhà kho ngay dưới rầm thượng, nơi mà mẹ luôn khóa kín.

Nhưng phòng ngủ của bố mẹ lại không khóa. Thường thì tôi không khi nào đi vào phòng bố mẹ khi không được phép, nhưng giờ đây tôi tuyệt vọng rồi. Tôi lục lọi trong hộp đồ trang sức của mẹ. Trong đấy có nhiều nhẫn và ghim cài áo, nhưng không có sợi xích bạc nào cả. Tôi lục lọi khắp căn phòng. Tôi cảm thấy thật tội lỗi hết sức khi phải lục qua những ngăn kéo, nhưng tôi vẫn cứ lục. Tôi tưởng trong đấy hẳn có chìa khóa của nhà kho nhưng rồi chẳng tìm ra.

Trong khi đang lục lọi, tôi nghe thấy tiếng bước ủng to tướng của Jack đang đi lên cầu thang. Tôi ngừng lại, im phăng phắc, thậm chí còn không dám thở, nhưng rồi Jack chỉ lên đến phòng ngủ của mình trong thoáng chốc rồi quay trở xuống ngay. Sau đấy, tôi lục hết khắp mọi chỗ nhưng chẳng tìm thấy gì, thế là tôi đi xuống lầu kiểm tra mọi người một lần nữa.

Ngày hôm ấy, thời tiết rất êm đềm tĩnh lặng, nhưng khi tôi đi ngang qua kho cỏ, một cơn gió nhẹ đã cuộn đến. Mặt trời đang dần lặn xuống, chiếu sáng vạn vật trong ráng chiều đỏ ấm áp, hứa hẹn một ngày mai với thời tiết đẹp. Phía trước kho cỏ là ba con lợn chết đang treo lơ lửng trên những chiếc móc lớn, đầu chúc xuống đất. Chúng đều hồng hào và vừa được cạo hết lông, con cuối cùng vẫn còn rỏ máu xuống một cái chậu, và Mõm Heo đang quỳ xuống đất vật lộn với con lợn thứ tư, con này khiến cho gã khá chật vật – thật khó mà phân biệt giữa người và lợn bên nào kêu réo lớn hơn cả.

Jack, vạt áo trước thấm đẫm máu, quắc mắt nhìn tôi khi tôi đi ngang qua nhưng tôi chỉ mỉm cười và gật đầu. Bọn họ chỉ mới bắt tay vào công việc trước mắt nên sẽ còn rất nhiều thứ cần làm, do vậy họ sẽ còn tiếp tục sau khi mặt trời lặn rất lâu. Nhưng cho đến lúc này chẳng thấy có một dấu hiệu cho dù là nhỏ nhất của chứng xây xẩm, thậm chí chút manh mối của ám cũng không nốt.

Một tiếng sau thì trời tối. Jack và Mõm Heo vẫn còn quần quật làm việc dưới ánh sáng hắt ra từ đống lửa đang chiếu bóng họ nhảy nhót qua sân.

Điều rùng rợn xảy đến khi tôi đi ra lán phía sau kho cỏ để lấy túi khoai tây từ cửa hàng...

Tôi nghe thấy một tiếng thét. Một tiếng thét chất chứa sự hãi hùng. Tiếng thét của người phụ nữ đang phải đối mặt với điều tồi tệ nhất có khả năng xảy đến với mình.

Tôi đánh rơi bịch khoai tây và chạy vòng ra trước kho cỏ. Đến đấy, tôi dừng phắt lại, mắt không thể tin được vào những gì mình đang chứng kiến.

Ellie đang đứng cách đấy hai mươi bước chân, chìa cả hai tay ra, cứ thét và thét mãi như thể chị ấy đang bị tra tấn. Dưới chân Ellie là Jack, mặt đầm đìa máu. Tôi tưởng Ellie đang la hét là vì Jack – nhưng không phải, mà là vì Mõm Heo cơ.

Gã ta đang quay mặt về phía tôi, như thể gã đang chờ tôi chạy đến. Tay trái gã đang cầm con dao sắc lẻm ưa thích của mình, là con dao dài gã chuyên dùng để cắt cổ lợn. Tôi lạnh cứng người vì tôi biết mình đã nghe thấy gì trong tiếng thét của Ellie.

Bên tay phải, gã đang ẵm bé con của chị ấy.

Trên ủng của Mõm Heo đọng một vũng máu lợn đặc quánh và máu vẫn còn nhỏ xuống từ tạp dề của gã. Hắn đưa dao kề vào gần đứa bé hơn.

“Lại đây nào thằng nhãi,” gã gọi lớn về phía tôi. “Lại đây với ta nào.” Đoạn gã cười phá lên.

Miệng gã mở ra khép lại khi nói nhưng giọng nói vang lên không phải là giọng gã. Mà là giọng của Mẹ Malkin. Cũng không phải là giọng cười khùng khục từ trong bụng thường ngày của Mõm Heo. Mà là tiếng cười khanh khách của mụ phù thủy.

Tôi bước một bước thật chậm về phía Mõm Heo. Rồi thêm một bước nữa. Tôi muốn tiến gần hơn đến chỗ gã. Tôi muốn cứu lấy con của Ellie. Tôi cố di chuyển nhanh hơn. Nhưng không thể. Hai chân tôi nặng như chì. Giống như là đang tuyệt vọng cố vùng chạy trong cơn ác mộng. Hai chân tôi đang di chuyển như thể chúng không còn là của tôi nữa vậy.

Thốt nhiên tôi nhận ra thứ gì đã khiến mình toát mồ hôi lạnh. Tôi không chỉ là đang di chuyển về phía Mõm Heo vì tôi muốn thế. Mà là vì Mẹ Malkin đang gọi tôi đến. Mụ ta đang kéo tôi về phía gã theo tốc độ mà mụ muốn, kéo tôi về phía con dao đang chờ chực của gã. Không phải là tôi đang đến để giải cứu. Mà chỉ là sắp đi vào chỗ chết. Tôi đang như bị bùa mê gì đấy. Bùa ép buộc.

Tôi đã cảm nhận được điều tương tự như khi ở dưới bờ sông, nhưng chỉ là tay trái chân trái của tôi đã tự hành động kịp thời mà đạp Mẹ Malkin xuống nước. Còn giờ đây tứ chi tôi lại nhũn ra như trí não của mình.

Tôi đang di chuyển gần hơn đến Mõm Heo. Mỗi lúc một gần đến con dao đang chờ chực sẵn của gã. Hai mắt gã là đôi mắt của Mẹ Malkin, còn gương mặt gã u lên kinh dị. Giống như thể mụ phù thủy bên trong đang bóp méo thân thể, làm hai má sưng lên thiếu điều muốn nổ tung, hai mắt lồi đến mức gần lòi cả ra ngoài, hàng lông mày chĩa ra như hai mỏm đá cheo leo lởm chởm; bên dưới đấy là hai con mắt lồi như ốc nhồi, giữa hai mắt là hai đốm lửa, tóe ra một quầng đỏ rực hiểm ác.

Tôi bước thêm bước nữa và nghe tim mình đập thình thịch. Thêm một bước và thêm một tiếng thình thịch nữa. Lúc này, tôi đã gần Mõm Heo kha khá rồi. Thịch, thịch là tiếng tim tôi, mỗi bước chân là một nhịp tim đập.

Khi chỉ còn cách con dao đang chờ đợi ấy không đến năm sải chân, tôi nghe thấy tiếng Alice chạy về phía chúng tôi, gào thét tên tôi. Tôi nhác nhìn thấy cô qua khóe mắt, từ trong bóng tối lao ra quầng sáng của đống lửa. Alice đang lao đến Mõm Heo, mái tóc đen phần phật bay ngược ra sau đầu như thể cô gái đang chạy thẳng vào tâm bão.

Thậm chí chẳng chạy chậm lại làm gì, Alice vung chân đá hết sức bình sinh vào Mõm Heo. Cô nhắm chỉ chớm ngay trên chiếc tạp dề bằng da của gã, và tôi nhìn theo mũi giày nhọn của Alice thụt mất hút vào trong cái bụng phệ của Mõm Heo, đến nỗi chỉ có gót giày là còn nhìn thấy được.

Mõm Heo thở hồng hộc, chúi gập người xuống và đánh rơi bé con của Ellie, nhưng kìa, oặt mình như chú mèo con một năm tuổi, Alice quỳ gối xuống bắt lấy đứa bé ngay trước khi nó chạm đất. Đoạn Alice quay ngoắt mình, chạy về phía Ellie.

Đúng lúc chiếc giày mũi nhọn của Alice chạm vào bụng của Mõm Heo thì bùa phép tan biến. Tôi lại được tự do. Tự do cử động chân tay. Tự do di chuyển. Hay là tự do để tấn công.

Mõm Heo gần như là gục gập đôi người lại nhưng gã đứng thẳng lên ngay, và dù đã đánh rơi đứa bé, gã vẫn còn cầm dao trong tay. Tôi quan sát khi gã huơ dao về phía mình. Gã cũng hơi loạng choạng đôi chút – có lẽ gã xây xẩm, hay có lẽ đấy chỉ là phản ứng với chiếc giày mũi nhọn của Alice.

Được giải thoát khỏi bùa mê, một loạt cảm xúc ùa về trong tôi. Trong đấy có nỗi buồn thương về những gì đã xảy đến với Jack, nỗi kinh hoàng về mối nguy hiểm mà bé con của Ellie đã trải qua và nỗi giận dữ vì chuyện này có thể xảy đến với gia đình mình. Và trong giây phút ấy tôi biết mình sinh ra để làm kẻ trừ tà. Kẻ trừ tà tài giỏi nhất từ trước đến nay. Tôi có thể và tôi sẽ làm cho mẹ tôi tự hào về mình.

Bạn thấy không, thay vì trong lòng tràn ngập sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy giá băng và hừng hực lửa. Tận sâu trong tâm khảm thì tôi đang phẫn nộ, chồng chất lửa giận phừng phừng chỉ chực bùng nổ. Trong khi đấy, bề ngoài tôi lạnh lùng như băng giá, đầu óc rành rẽ sắc bén, nhịp thở chậm rãi.

Tôi thọc tay vào túi quần rồi rút phắt tay ra, mỗi nắm tay nắm đầy thứ đã tìm thấy trong ấy và quẳng từng vộc thẳng vào đầu Mõm Heo, một thứ trắng trắng từ tay phải và một thứ đen đen từ tay trái. Hai thứ ấy chạm vào nhau, tạo thành một đám mây đen đen trắng trắng, khi chúng va vào mặt và vai của gã.

Muối và sắt – cùng một thứ hỗn hợp rất có tác dụng khi chống lại ông kẹ. Sắt làm sức mạnh của nó chảy kiệt; muối là để đốt cháy nó. Sắt được giũa từ mép chiếc xô cũ và muối từ bếp của mẹ. Tôi chỉ đang mong là hỗn hợp này mang lại cùng hiệu quả cho mụ phù thủy.

Tôi cho là khi bị một hỗn hợp như thế quẳng vào mặt thì chẳng làm cho ai tốt lành gì – tối thiểu là nó sẽ làm bạn ho sặc sụa và thổi phì phì – nhưng hiệu quả tác động đến Mõm Heo thì tệ hơn thế nhiều. Trước hết là gã mở tay ra đánh rơi con dao. Kế đến hai mắt gã trợn ngược lên rồi gã từ từ đổ người ra trước, té quỵ xuống hai gối. Và rồi gã dập mạnh trán xuống đất, mặt vẹo sang một bên.

Một chất nhầy đặc sệt bắt đầu ứa ra từ lỗ mũi trái của gã. Tôi chỉ đứng đấy trơ mắt nhìn, chẳng còn cử động được gì khi Mẹ Malkin từ từ nổi bọt chảy ra khỏi mũi Mõm Heo và vặn vẹo biến mình thành hình dạng mà tôi còn nhớ. Cũng là mụ ta đấy thôi, nhưng chỉ một phần của mụ giống xưa trong khi đôi phần khác lại khác hẳn.

Chẳng là, mụ còn bé hơn một phần ba kích cỡ của mình vào lần cuối tôi nhìn thấy mụ. Giờ thì vai mụ còn chưa quá đầu gối tôi, nhưng mụ vẫn mặc chiếc áo choàng đen dài lệt phệt trải ra đất, và mái tóc nửa xám nửa bạc của mụ vẫn rủ xuống đôi vai gù như tấm màn cửa bị mốc. Chỉ có làn da của mụ là rất khác. Da óng lên, kỳ quặc và có phần như bị vặn vẹo rồi căng giãn ra. Tuy nhiên, đôi mắt đỏ rực thì không hề thay đổi, và đôi mắt ấy quắc lên nhìn tôi một lần nữa trước khi mụ ta quay đi và bắt đầu di chuyển về phía góc kho chứa cỏ. Dường như mụ còn co rút lại hơn nữa và tôi thắc mắc không rõ số muối và sắt ấy có đang còn phát huy tác dụng hay không. Tôi không biết mình còn có thể làm thêm được gì nữa, vì vậy tôi chỉ đứng chôn chân nhìn theo mụ đi mất, quá kiệt sức nên không còn di chuyển thêm được.

Nhưng Alice thì không như thế. Đến lúc này, cô đã trao đứa bé lại cho Ellie và chạy băng trở lại, mặt quay về phía đống lửa. Cô nhặt một thanh củi một đầu còn cháy rực lên rồi lao về phía Mẹ Malkin, tay giơ thẳng thanh củi ra đằng trước.

Tôi biết Alice định làm gì. Chạm vào một cái thôi rồi mụ phù thủy sẽ bốc cháy. Điều gì đó trong tôi không cho phép chuyện ấy xảy ra bởi vì nó quá khủng khiếp, thế là tôi tóm lấy tay Alice khi cô gái chạy ngang qua tôi rồi giằng ngược lại khiến Alice đánh rơi thanh củi đang cháy.

Alice quay sang tôi tức tối, gương mặt đầy giận dữ, làm tôi tưởng chừng mình sắp sửa lãnh một cú giày mũi nhọn của cô ấy nữa chứ. Nhưng không, Alice chỉ nắm lấy cẳng tay tôi rất chặt, đến nỗi những móng tay của cô ấy bấu sâu vào thịt tôi.

“Phải nhẫn tâm hơn lên bằng không cậu sẽ không sống sót đâu!” Alice rít vào mặt tôi. “Chỉ làm theo những gì Lão Gregory bảo vẫn là chưa đủ. Cậu sẽ mất mạng cũng như những người khác mất!”

Alice thả tay tôi ra và tôi nhìn xuống, trông thấy vài giọt máu tại nơi mấy móng tay của cô ấy bấu vào.

“Cậu phải hỏa thiêu phù thủy,” Alice nói tiếp, giọng giận dữ đã dịu đi chút ít, “để đảm bảo là chúng sẽ không trở lại. Chôn chúng xuống lòng đất chẳng ích gì đâu. Chỉ làm chậm tiến độ lại một chút thôi. Lão Gregory hiểu thế nhưng lão ta yếu lòng quá nên không dám dùng đến hỏa thiêu. Giờ thì quá muộn rồi...”

Mẹ Malkin biến mất qua bên hông kho cỏ vào trong bóng tối, mỗi bước đi mụ mỗi teo tóp lại, chiếc áo choàng dài màu đen lệt phệt lê trên nền đất phía sau mụ.

Đến đây thì tôi nhận ra rằng mụ phù thủy đã phạm một sai lầm to lớn. Mụ đã đi sai lối, đâm đầu vào chuồng heo to nhất. Lúc này, mụ đã bé đến mức có thể chui qua tấm ván chuồng thấp dưới cùng.

Đám lợn đã trải qua một ngày kinh khủng. Năm con trong đàn đã bị làm thịt và công việc ấy thật ầm ĩ và máu me vương vãi nên chắc đã làm chúng hoảng lên cả rồi. Nên ít nhất là chúng hiện không được vui vẻ gì cho lắm, và dĩ nhiên đây không phải là lúc nên đi vào trong chuồng của chúng. Đám lợn lông lá sẽ tạp bất cứ thứ gì, cho dù là gì đi nữa. Vậy là lần này đến lượt Mẹ Malkin phải thét ré lên và cứ thét hoài thét mãi một lúc lâu.

“Chuyện này có thể cũng có tác dụng như là bị thiêu vậy nhỉ,” Alice cất tiếng khi tiếng thét ấy cuối cùng cũng lịm dần. Tôi có thể nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt cô gái. Cả tôi cũng cảm nhận tương tự. Hai chúng tôi đều thấy mừng vì chuyện này đã qua rồi. Tôi mệt lả, nên chỉ nhún vai, không rõ phải nên nghĩ gì, nhưng lúc ấy tôi đã nhìn về phía Ellie và lòng chẳng thấy thích những gì mình trông thấy.

Ellie hoảng sợ, và chị ấy kinh hoàng. Chị đang nhìn vào chúng tôi như thể không tin được vào những gì vừa xảy ra và những gì chúng tôi vừa thực hiện. Cứ như thể đây là lần đầu tiên chị mới trông thấy chính con người tôi. Cứ như thể thốt nhiên chị nhận ra tôi là loại người gì.

Tôi cũng ngộ ra một điều. Đây là lần đầu tiên tôi mới cảm nhận được việc làm chân học việc của Thầy Trừ Tà là như thế nào. Tôi đã từng thấy người ta né sang bên kia đường để tránh đi gần chúng tôi. Tôi đã nhìn theo khi họ rùng mình hay đưa tay làm dấu thánh chỉ bởi vì chúng tôi đi ngang qua làng họ, nhưng lúc ấy bản thân tôi không thấy bị xúc phạm. Trong đầu tôi khi ấy thì đấy chỉ là phản ứng của họ dành cho Thầy Trừ Tà, chứ chẳng phải cho tôi.

Nhưng tôi không thể tảng lờ chuyện lần này, hay dẹp nó vào một góc tâm trí. Chuyện lần này đang xảy đến trực tiếp với tôi, và xảy ra ngay trong nhà của tôi.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy càng cô độc hơn bao giờ hết.