Chương 49: Trại Huấn Luyện Thiên Tài

Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân cũng vừa trở về không lâu, hai người này liền lục tục tìm tới cửa.

Một người tự xưng là hội trưởng của hiệp hội võ giả, một người nói là chủ của võ quán gì đó.

Nếu là bình thường thì Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân khẳng định đã sớm đem hai người này trở thành lừa đảo mà đuổi ra ngoài.

Nhưng bất kể là Tiêu Ngọc Hà hay Nghê Sương thì hình tượng khí chất đều không giống như người bình thường.

Nhất là Tiêu Ngọc Hà, thực lực của võ giả cấp sáu đỉnh phong cùng khí độ được bồi dưỡng từ lâu, cho nên trong lúc hắn giơ tay nhấc chân thì đều tỏa ra khí thế cường đại, thân là dân chúng bình thường như cha mẹ Lục Thánh chỉ thấy qua loại nhân vật này trên TV.

Hơn nữa Nghê Sương lại còn mang vào một đống quà tặng, do đó bọn họ mới mơ mơ hồ hồ mời hai người này vào nhà và ngồi xuống nói chuyện một lát.

Trên thực tế Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân căn bản không biết hai người này tới tìm Lục Thánh để làm gì, thậm chí trong lòng bọn họ còn lo lắng Lục Thánh đã ở bên ngoài gặp rắc rối.

Kết quả hiện tại Tiêu Ngọc Hà lại nói rằng hắn tới ban phát huy chương võ giả chính thức cho Lục Thánh.

Lục Đại Hải mang vẻ mặt mơ hồ, cẩn thận mở miệng nói: "Hội… hội trưởng Tiêu đúng không, các ngươi có phải lầm rồi hay không, Lục Thánh nhà chúng ta vẫn còn là một học sinh trung học a..."

Tiêu Ngọc Hà cười ha hả, nói: "Bởi vì hắn chỉ là học sinh trung học nên mới nổi tiếng như thế, để cho tôi phải quyết định tự mình tới cửa khen thưởng hắn.”

Nói xong Tiêu Ngọc Hà lấy từ trong túi ra một tấm huy chương xinh đẹp có màu đồng thau và đặt tới trước mặt Lục Thánh.

"Lục Thánh tiểu bằng hữu, ta hiện tại đại biểu cho hiệp hội võ giả của thánh phố Bạch Hà chính thức thông tri cho ngươi, rằng ngươi đã thành công thông qua khảo hạch võ giả cấp hai chính thức. Từ nay về sau ngươi sẽ đạt được chứng nhận võ giả cấp hai chính thức của hiệp hội võ giả chúng ta." Tiêu Ngọc Hà mang vẻ mặt ôn hòa nói: "Với biểu hiện trác tuyệt của ngươi trong lần kiểm tra chỉ số chiến lực, nó đã vượt xa phạm trù của võ giả cấp hai, vì thế chúng ta quyết định sau này sẽ trợ cấp tài nguyên võ đạo mỗi tháng cho ngươi dựa theo tiêu chuẩn của võ giả cấp ba."

“Không chỉ có như thế, bởi vì ngươi ở trên võ đạo có thiên phú xuất sắc, do đó hiệp hội võ giả của thánh phố Bạch Hà chúng ta còn thưởng cho ngươi một trăm vạn khối, hi vọng ngươi về sau có thể ở trên võ đạo không ngừng cố gắng và lại sáng tạo huy hoàng."

Ầm!!!

Tiêu Ngọc Hà liên tiếp nói ra tin tức để cho Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân ngồi ở trên sô pha trực tiếp chấn kinh.

Đôi mắt bọn họ trừng lớn, miệng há to, đầu óc rung động ong ong.

Nếu như không phải ngồi ở trên sô pha, phỏng chừng bọn họ đều phải tê liệt ngã xuống đất.

Lục Thánh là...... Võ giả cấp hai, lại còn hưởng thụ đãi ngộ của võ giả cấp ba!

Đoòng thời còn nhận thêm một trăm vạn khối tiền thưởng!

Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân đều hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không?

"Một trăm vạn khối..."

"Ngươi nhéo ta một cái xem ta có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không?"

Lục Khinh Hòa ngồi bên cạnh cũng rất khiếp sợ, nhưng biểu hiện của nàng tốt hơn cha mẹ mình một chút.

Lục Thánh ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Ngoại trừ một trăm vạn khối tiền thưởng ra thì những thứ khác đều nằm trong dự liệu của hắn.

“Đa tạ hội trưởng Tiêu.” Lục Thánh không khách khí mà đem huy chương cùng phiếu tiền thưởng trên bàn thu lại.

Hắn không có gì nhiều để nói về tiền, chủ yếu là về huy hiệu.

Lục Thánh lúc trước đã ở trên mạng tìm hiểu qua. Huy chương võ giả cấp một đến cấp ba có màu vàng đồng, huy chương võ giả cấp bốn đến cấp sáu có màu bạc, tông sư cấp bảy có huy chương màu vàng kim, đại tông sư cấp tám có huy chương màu bạch kim.

Lại đi lên thì Lục Thánh cũng không rõ ràng lắm.

Võ Thánh cấp 9 trên toàn thế giới cũng chỉ có mấy người, không cần huy chương chứng minh thì cũng không sao cả.

Xung quanh tấm huy chương trên tay Lục Thánh có một vòng hoa văn, ở giữa đánh dấu số hai đại biểu cho võ giả cấp hai chính thức.

Nhìn tấm huy chương này như làm bằng đồng thau, kỳ thật trong đó còn trộn lẫn rất nhiều kim loại quý hiếm, giá trị so với vàng còn cao hơn.

Tiêu Ngọc Hà nói tiếp: “À đúng rồi, còn có một việc ta muốn thông báo cho ngươi. Hai ngày nữa trong tỉnh Đông Ninh có mở một trại huấn luyện nhằm vào thí sinh cao trung, hiệp hội võ giả chuẩn bị đề cử ngươi đi tới đó."

“Hội trưởng Tiêu nói là trại huấn luyện thiên tài do hiệp hội võ giả của thành phố chúng ta tổ chức sao?” Lúc này Nghê Sương đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên cẩn thận xen vào.

Tiêu Ngọc Hà quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi cũng biết trại huấn luyện này à?”

Nghê Sương gật đầu, nói: "Ta có nghe nói qua, nơi đó là võ đạo thiên tài của toàn bộ tỉnh Đông Ninh có thiên phú nhất mới có tư cách tham gia, mỗi một thành phố có thể cử đi không đến mười người."

“Đúng vậy.” Tiêu Ngọc Hà gật đầu đáp, rồi quay lại nhìn Lục Thánh với vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Thế nào, ngươi có hứng thú không?

Nghê Sương nhìn thấy cảnh này mà trong lòng tràn đầy khó chịu.

Nàng đâu chỉ là nghe nói qua, vì năm đó nàng còn báo danh.

Kết quả là Nghê Hồng Xuyên đã vận dụng không ít nhân mạch, vừa tặng quà vừa qua lại nhưng vẫn không thể vào.

Có thể tưởng tượng được để được cái trại huấn luyện này chọn trúng là có bao nhiêu khó khăn. Bao nhiêu người chen đến vỡ đầu mà cũng muốn chen vào.

Trước mắt Lục Thánh ngược lại còn tốt, việc hắn được hội trưởng của hiệp hội võ giả tự mình mời vào thì không nói, nhưng lại còn hỏi hắn có hứng thú hay không.

Chuyện này giống như Tiêu Ngọc Hà đang cầu xin Lục Thánh vậy.