“Có thể.” Lục Thánh gật đầu đáp ứng.
Từ nội dung Nghê Sương và Tiêu Ngọc Hà nói chuyện phiếm đến xem, trại huấn luyện thiên tài này hẳn là chỉ có lợi chứ không có hại. Đã như vậy hắn đi một chút lại có làm sao.
“Tốt!” Bộ dáng Tiêu Ngọc Hà có chút cao hứng mà từ trên sô pha đứng lên, nói “Nếu đồ đã đưa đến thì ta cũng không quấy rầy nữa.”
Tiêu Ngọc Hà trước khi đi còn cố ý bắt tay cùng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân, trịnh trọng cảm thán một câu: "Cảm tạ hai vị đã bồi dưỡng ra một người con trai xuất sắc như vậy."
Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân tiễn Tiêu Ngọc Hà ra khỏi cửa mà đầu óc vẫn còn mơ hồ.
"Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả? Võ giả cấp 2, một trăm vạn tiền thưởng! Thật không phải lầm rồi chứ?” Lục Đại Hải lật qua lật lại huy chương võ giả và chi phiếu của Lục Thánh, hỏi.
Nghê Sương nhịn không được cười nói: "Thúc thúc, a di, không cần hoài nghi đâu, đây chính là đồ vật của con trai Lục Thánh của hai vị. Sáng nay Lục Thánh đi tới Hiệp hội võ giả tiến hành khảo hạch và có thành tích phi thường ưu tú, ngay cả hội trưởng Tiêu cũng bị kinh động. Có lẽ ngày mai Lục Thánh sẽ lên bản tin."
"Còn muốn lên bản tin sao?" Lục Đại Hải sửng sốt hỏi.
Trịnh Ngọc Phân đang cầm điện thoại di động kinh hỉ kêu lên: "Đó thật sự là hội trưởng Tiêu Ngọc Hà của hiệp hội võ giả tại thành phố Bạch Hà chúng ta, trên mạng đều viết và còn có ảnh chụp."
“Hiện tại nên nói một chút ý định của ngươi.” Lục Thánh đưa mắt nhìn Nghê Sương, ngữ khí bình tĩnh nói.
Nghê Sương liền ngẩn người ra. Giờ khắc này nàng cảm giác khí chất của Lục Thánh hoàn toàn thay đổi.
Lúc trước là hắn nội liễm, hiện tại đã thoáng buông ra. Thật giống như sư tử trầm mặc, trong lúc lơ đãng triển lộ ra răng nanh của mình.
Khí thế tỏa ra từ trên thân Lục Thánh trong nháy mắt để cho Nghê Sương thậm chí còn có loại ảo giác như đang đối mặt với cha mình là Nghê Hồng Xuyên.
Trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác khẩn trương và áp bách nhè nhẹ.
Phải biết rằng nàng chính là võ giả cấp ba chân chính.
Dù sao Nghê Sương cũng là người chấp chưởng một võ quán nên rất nhanh liền bình phục tâm tình, mở miệng nói: "Lần này ta tới đây là muốn mời bạn học Lục Thánh đảm nhiệm chức vị đệ tử danh dự của võ quán Hồng Xuyên chúng ta.”
Lục Thánh nhíu nhíu mày, hỏi: “Đệ tử danh dự à? Đó là cái gì?”
"Đó cũng là chức vị đệ tử, bình thường có thể không dùng đến, nhưng nếu ngươi muốn dùng thì bất cứ lúc nào cũng có thể, hết thảy chương trình học cùng thiết bị đều miễn phí, thậm chí có thể để cho phụ thân ta tự mình giảng bài, và còn hưởng thụ đãi ngộ giáo dục cấp bậc cao nhất. Kỳ thật đó chỉ là treo cái tên, không cần gánh vác bất cứ nghĩa vụ gì." Nghê Sương nhanh chóng giải thích.
Chức vị đệ tử danh dự này vẫn là nàng vừa mới nghĩ ra. Trước sau như một mà nói chỉ có lão sư danh dự và giáo đầu danh dự, chứ còn chưa bao giờ có đệ tử danh dự.
Nhưng Lục Thánh tuổi còn quá trẻ, nếu mời hắn làm giáo đầu thì không thích hợp, bởi vì thứ võ quán Hồng Xuyên coi trọng chủ yếu là thiên phú khủng bố của hắn, cho nên Nghê Sương mới nghĩ ra danh xưng này.
Lục Thánh mới mười bảy tuổi mà đã đạt tới võ giả cấp hai, chỉ số chiến đấu càng là đạt tới độ cao của võ giả cấp ba.
Nếu chiêu mộ được hắn thì không phải võ quán Hồng Xuyên sẽ hoàn toàn bùng nổ ở thành phố Bạch Hà rồi sao? Sẽ có bao nhiêu phụ huynh tranh nhau đưa con mình vào học?
So với tìm một vị giáo đầu là võ giả cấp bốn hay thậm chí cấp năm đến trấn giữ thì hiệu quả của Lục Thánh còn tốt hơn nhiều.
Nghê Sương suy nghĩ như vậy.
“Không được.” Lục Thánh quả quyết cự tuyệt.
“Về phương diện đãi ngộ có thể thương lượng lại......” Nghê Sương vội vàng nhượng bộ.
Lục Thánh lại chuyển đề tài, nói: "Nếu là hội viên danh dự thì được. Các ngươi có thể đối ngoại tuyên truyền ta bình thường ở tại võ quán của các ngươi rèn luyện, mà đây xác thực cũng là sự thật."
Từ đệ tử này liên lụy đến quá nhiều chuyện.
Quán trưởng Nghê Hồng Xuyên thì Lục Thánh cũng chưa từng thấy qua, vậy hắn làm sao có thể thừa nhận là đệ tử của đối phương, cho dù là trên danh nghĩa cũng không được.
Lục Thánh không muốn có người lấy tên của mình đi ra ngoài giả danh lừa bịp.
Tuy rằng ấn tượng của hắn đối với võ quán Hồng Xuyên cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là ấn tượng không tệ mà thôi.
Lục Thánh thản nhiên nói: “Nếu như ngươi có thể tiếp nhận thì được, còn không thể thì ta xin lỗi. Đương nhiên sau này ta vẫn sẽ đến võ quán của các ngươi làm kiểm tra, dù sao nó cách nhà của ta tương đối gần.”
Ánh mắt Nghê Sương giãy dụa một chút, cuối cùng mềm đi, nói: "Được rồi, vậy thì là hội viên danh dự, nhưng điều kiện đãi ngộ vẫn không thay đổi. Chỉ là ta hy vọng danh xưng hội viên danh dự này là do võ quán Hồng Xuyên chúng ta mua đứt."
“Có thể.” Lục Thánh gật đầu đáp ứng.
Như vậy về sau võ quán Hồng Xuyên vào mỗi tháng đều phải cấp cho Lục Thánh một khoản tiền tương đương với tiền lương của chức vị giáo đầu tại võ quán có đẳng cấp cao nhất, đại khái là mười vạn khối. Mà Lục Thánh chỉ cần thừa nhận với bên ngoài rằng hắn thường xuyên ra vào võ quán Hồng Xuyên là được.
Lục Thánh cảm thấy vụ làm ăn này rất được.
“Vậy tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa.” Nghê Sương đứng lên cáo từ.
Tuy rằng kết quả cuối cùng so với mong muốn của nàng có chút chênh lệch, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Nghê Sương biết rất rõ, chờ sau khi thành tích kiểm tra của Lục Thánh truyền ra, đến lúc đó nàng muốn đạt được tư cách đưa tặng hội viên danh nghĩa này cho hắn thì cũng không chỉ có chút đại giới như hiện tại.
Lại nói võ quán Hồng Xuyên của nàng coi như may mắn, bởi vì vị trí của nó vừa vặn ở gần tiểu khu của Lục gia, tựa như lâu đài gần nước được thêm bóng trăng vậy.