Phó hiệu trưởng hỏi: “Hiệu trưởng Đinh, chuyện gì làm ngài cao hứng như vậy?”
Hiệu trưởng Đinh mặt mũi đều là không giấu được vẻ vui mừng, cười ha hả giải thích:
"Ta vừa mới nhận được Hội trưởng Tiêu gọi điện thoại tới, hắn nói là trường học của chúng ta xuất hiện một vị võ đạo thiên tài tên là Lục Thánh."
“Chậc chậc chậc, mười bảy tuổi mà giá trị hp đã đạt tới 15.7, chỉ số chiến đấu càng khoa trương hơn khi đạt tới hơn 15700, tiến vào tiêu chuẩn võ giả cấp 3.”
“Nếu không phải do Hội trưởng Tiêu chính miệng nói với ta, vậy ta đều tưởng là hắn đang nói đùa. Nghe nói vị bạn học Lục Thánh này còn là võ giả thiên phú.”
Hiệu trưởng Đinh chỉ lo nói, căn bản không có chú ý tới biểu tình trên mặt Chung Chấn Quốc cùng phó hiệu trưởng đang từng chút một trở nên chấn kinh.
“Hiệu trưởng, ngươi vừa mới nói vị võ đạo thiên tài kia tên... tên là gì?" Chung Chấn Quốc lắp bắp mở miệng hỏi.
“Lục Thánh!” Hiệu trưởng Đinh nói ra một cái tên, sau đó mỉm cười vỗ vỗ bả vai Chung Chấn Quốc, khen ngợi: "Lại nói Chung lão sư cũng có một phần công lao không nhỏ. Nếu ta nhớ không lầm thì Lục Thánh tại khóa thực chiến khóa vẫn luôn là ngươi dạy dỗ."
Lục Thánh......
Giá trị hp 15.7......
Chỉ số chiến đấu hơn 15700…...
Là võ giả cấp ba......
Còn là võ giả thiên phú......
Chung Chấn Quốc cảm giác cả người mình đều trở nên choáng váng, dưới lòng bàn chân giống như giẫm lên bông vải, cơ hồ đứng cũng đứng không vững giống như uống rượu say, lại giống như đang ở trong mộng.
Về phần phó hiệu trưởng bên cạnh thì hai mắt trừng lớn, miệng há to đến mức có thể nhét vào một chén trà, hắn đã khiếp sợ đến một chữ cũng nói không nên lời.
...
Lục Thánh bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, không thể không rời khỏi mộng cảnh.
“Ca ca, mau ra đây, có người tới nhà tìm ngươi!” Em gái Lục Khinh Hòa của hắn đứng gõ cửa gọi vào, giọng nói tựa hồ có chút sốt ruột.
“Biết rồi, lập tức ra ngay.” Lục Thánh đáp một tiếng, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Biểu hiện hôm nay của Lục Khinh Hòa rất kỳ quái, nàng đập cửa quá ôn nhu, hơn nữa trước kia nàng cũng không gọi Lục Thánh là ca ca, mà trực tiếp gọi đại danh của hắn.
Liên tưởng đến việc nàng nói có người tới nhà tìm mình, Lục Thánh đại khái hiểu được đang có chuyện gì.
Lục Thánh thu dọn một chút rồi đi ra khỏi phòng.
Nhà của Lục gia rất nhỏ, nhà vệ sinh ở đối diện phòng khách, hai bên theo thứ tự là phòng của Lục Thánh và Lục Khinh Hòa, cho nên Lục Thánh vừa đi ra khỏi phòng thì liền nhìn thấy ba người Lục Đại Hải, Trịnh Ngọc Phân và Lục Khinh đều đang ở phòng khách, bên cạnh còn ngồi hai người xa lạ gồm một nam và một nữ.
Bên trên sô pha đặt một đống quà tặng, nhìn xem bao bì liền biết giá cả xa xỉ.
“Tiểu Thánh, mau tới đây!” Nhìn thấy Lục Thánh đi ra khỏi phòng, hai người Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân lập tức gọi hắn lại, những người khác cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Lục Thánh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Khinh Hòa, còn hai người kia thì một người trên mặt chất đầy nụ cười, một người trong vẻ kích động mang theo vẻ lấy lòng nhè nhẹ.
“Cha mẹ.” Lục Thánh bình tĩnh đi tới chào hỏi.
Lục Khinh Hòa nhanh chóng nhường một vị trí cho hắn ngồi xuống.
“Hai vị này là......” Lục Thánh nhìn về phía hai người gồm một nam và một nữ đang ngồi trên sô pha.
Trịnh Ngọc Phân vội vàng giới thiệu: “Vị này là hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà, Tiêu Ngọc Hà. Còn vị này là......”
Trịnh Ngọc Phân tỏ ra suy tư.
Nghê Sương vội vàng bổ sung: "Võ quán Hồng Xuyên.”
Trịnh Ngọc Phân nhớ ra, nói: “Đúng đúng đúng! Đây là Nghê tiểu thư của võ quán Hồng Xuyên.”
“Lục Thánh bạn học coi như là khách quen của võ quán Hồng Xuyên chúng ta, hẳn là cũng không xa lạ gì rồi. Lại nói chúng ta đã gặp qua một lần mà Lục Thánh bạn học.” Nghê Sương mỉm cười nói, lộ rõ phong phạm quý phái.
Lục Thánh gật đầu, nói: "Chào hội trưởng Tiêu, chào Nghê tiểu thư, ta chính là Lục Thánh.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thánh, trong lòng Nghê Sương nhịn không được mà âm thầm cảm thán: Không hổ là thiên tài hàng đầu của thành phố Bạch Hà, quả nhiên không giống người thường. Đám người kia biết hắn vào buổi sáng tại hiệp hội võ giả kiểm tra ra thành tích kinh khủng đó thì đều sắp điên rồi, mà hắn là người trong cuộc nhưng lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vừa rồi lại còn ngủ trong phòng, thật sự là tâm cảnh quá lớn.
Trong lòng Tiêu Ngọc Hà cũng tràn đầy tán thưởng. Hắn gặp qua khá nhiều thiên tài, nhưng không có một ai giống như Lục Thánh luôn trầm ổn bình tĩnh, không quan tâm hơn thua.
Chỉ là phần tâm tính này thì Lục Thánh đã hơn người bình thường không biết bao nhiêu bậc.
Quả thực chính là mầm non võ đạo trời sinh!
Lục Thánh dò hỏi: "Hai vị đến tìm ta là để..."
Nghê Sương thức không nói nữa, giao quyền nói chuyện cho Tiêu Ngọc Hà.
Võ quán Hồng Xuyên ở thành phố Bạch Hà mặc dù cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng so với hội trưởng của hiệp hội võ giả như Tiêu Ngọc Hà thì còn kém xa, vì hắn chính là đại nhân vật mà ngay cả cha nàng là Nghê Hồng Xuyên cũng phải nhìn lên nịnh bợ.
Tiêu Ngọc Hà chỉ cần tùy tiện giậm chân một cái thì thành phố Bạch Hà đều sẽ run rẩy. Mà một vị đại lão như vậy lại có thể tự mình đi tới nhà của Lục gia không đến chín mươi mét vuông, vậy liền thấy được trong lòng Tiêu Ngọc Hà coi trọng Lục Thánh đến mức nào.
Tiêu Ngọc Hà cười ha hả mở miệng nói: “Ta lần này tới đây chủ yếu là đại biểu cho hiệp hội võ giả của thành phố Bạch Hà để trao huy chương võ giả chính thức cho bạn học Lục Thánh.”
Nghe vậy hai mắt Lục Thánh hơi sáng ngời, hắn hôm nay đi tham gia khảo hạch tại hiệp hội võ giả chính là vì mục đích này.
Hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân ở một bên nghe được những lời này thì lập tức bối rối.
Huy chương võ giả chính thức sao?
Lại còn cho Lục Thánh?
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
…