Chương 47: Tin Tức Tốt

Nghê Sương đứng ở cửa võ quán, đi tới đi lui, thần sắc có chút phiền não.

Một nam thanh niên cường tráng mặc võ phục kiểu võ quán Hồng Xuyên thở hồng hộc chạy vào, hô: “Nghê sư tỷ......”

Ánh mắt Nghê Sương lập tức sáng lên, mang theo vài phần chờ đợi cùng bức thiết, hỏi: “Thế nào rồi? Có tin tức gì không?”

Nam thanh niên lau mồ hôi trên trán, gật đầu nói:

"Có! Hắn tên là Lục Thánh, học sinh của trường Tam Trung Bạch Hà, năm nay học cấp ba."

“Cha hắn làm công nhân khuân vác tại khu hậu cần Thân Hành, mẹ hắn làm thu ngân tại siêu thị Gia Giai Phúc, trong nhà hắn còn có một muội muội, cả nhà đang ở tại tòa nhà mười lăm của tiểu khu Bích Lan."

“Tốt!” Nghê Sương dùng sức nắm chặt nắm tay, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng.

Nam thanh niên bên cạnh thấy thế mà có chút khó hiểu, nhịn không được tò mò hỏi: "Nghê sư tỷ, ngươi tìm người tên là Lục Thánh này làm gì vậy? Người ta chỉ là một học sinh, ngươi không cần phải đem người ta bức chết như vậy a."

“Câm miệng!” Nghê Sương nghe không nổi nên tức giận ngắt lời nam thanh niên.

Đây là suy nghĩ gì chứ?

Nghê Sương ta là loại người vì một chút ân oán cá nhân mà kêu một đám người tìm tới cả nhà người khác gây phiền toái sao?

Ta thật sự là không biết nói gì!

Nam thanh niên ngoan ngoãn câm miệng, không dám nhiều lời. Dù sao Nghê Sương cũng là con gái ruột của quán chủ, hơn nữa thực lực còn rất mạnh mẽ, ở trong võ quán cơ hồ không ai có thể đánh bại nàng, nàng là đại sư tỷ không hơn không kém.

Lúc này Nghê Sương bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

“Biết rồi!” Nghê Sương nghe xong liền cúp điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ phức tạp.

Điện thoại này là bạn của cô ở Hiệp hội võ giả gọi tới.

"Biết là sẽ nhanh nhưng không ngờ lại nhanh như vậy." Nghê Sương hít sâu một hơi tự nói, ánh mắt nàng khôi phục lại vẻ trầm tĩnh ngày xưa mà bước nhanh ra ngoài cửa.

“Đúng rồi, để cho các sư huynh đệ đi mua chút lễ vật thích hợp đưa cho cha mẹ cùng tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, loại đồ quý giá một chút."

...

"Chung lão sư, ngày mai ta nhất định phải nhìn thấy vị học sinh tên là Lục Thánh kia trong miệng ngươi. Ban giám hiệu nhà trường không tận mắt nhìn thấy thành tích của Lục Thánh nên tuyệt đối sẽ không đồng ý cấp học bổng.” Phó hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, lạnh lùng nói: "Theo ta được biết, vị học sinh tên Lục Thánh này đã sắp hai tuần không có tới trường đi học. Ngươi đã liên lạc với cha mẹ hắn chưa?"

Chung Chấn Quốc nhíu mày, mở miệng nói: "Phó hiệu trưởng, ngươi đến bây giờ còn không tin lời ta sao?"

“Chỉ dựa vào bảng báo cáo thành tích mà ngươi đưa lên ư? Xin lỗi, thật sự không đủ!” Phó hiệu trưởng lắc đầu, nói.

Trong mắt Chung Chấn Quốc hiện lên một tia tức giận, nhưng phần nhiều vẫn là vẻ bất đắc dĩ.

Hắn vẫn cho rằng chính mình ở trong trường học coi như có chút quyền lên tiếng, nhưng hiện tại mới biết được thực lực chỉ là võ giả cấp 2 của hắn tại trong mắt lãnh đạo nhà trường vốn không tính là gì, cũng chỉ là một giáo viên dạy thực chiến bình thường mà thôi, có rất nhiều người có thể đảm nhiệm vị trí này.

Sau khi trầm mặc một lát, Chung Chấn Quốc thỏa hiệp: “Được rồi, ta cam đoan trong tuần này Lục Thánh nhất định sẽ quay lại trường học. Nhưng theo yêu cầu của hắn là có thể không báo cho phụ huynh của hắn được không?”

Phó hiệu trưởng lạnh lùng cự tuyệt:

“Không được. Vượt qua một tuần không đến trường đi học là đã là vi phạm kỷ luật rất nghiêm trọng rồi, ta không có lựa chọn lập tức đuổi học hắn chính là nể mặt ngươi đấy."

“Còn có Chung lão sư, ta không thể không nhắc nhở ngươi, trong chuyện này phương thức xử lý của ngươi rất không đúng. Ngươi đây là đang bao che học sinh làm bậy đó ngươi biết không?"

Chung Chấn Quốc còn muốn nói gì nhưng phó hiệu trưởng đã khoát tay, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Chung Chấn Quốc đứng lên, nói: “Vậy thì ta về trước đây phó hiệu trưởng.”

Phó hiệu trưởng lạnh lùng ừ một tiếng rồi cúi đầu nhìn văn kiện, không có nửa điểm ý tứ muốn nhìn hắn.

Chung Chấn Quốc khe khẽ thở dài chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này có một người hùng hùng hổ hổ từ ngoài cửa xông vào.

“Tin tức tốt, tin tức cực tốt! Ha ha ha ha......”

Bước vào là một lão giả tóc hoa râm.

Thấy lão giả này đi vào, phó hiệu trưởng lập tức đứng lên chào hỏi: “Hiệu trưởng Đinh, sao ngươi lại tới đây?”

Chung Chấn Quốc cũng vội vàng mở miệng chào hỏi: "Chào hiệu trưởng Đinh.”

Lão giả họ Đinh này là hiệu trưởng của trường Tam Trung Bạch Hà. Không chỉ như thế, hắn cũng có đảm nhiệm chức vị tại cục giáo dục và Hiệp hội võ giả của thành phố Bạch Hà, bản thân hắn còn là một vị võ giả cường đại có thực lực cấp năm. Cho dù là ở toàn bộ thành phố Bạch Hà thì hắn cũng là nhân vật có uy tín, có mặt mũi.

Lúc này hiệu trưởng Đinh mặt mày hớn hở, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn cơ hồ cười thành một đóa hoa.