Ầm!!!
Trong màn hình truyền đến một tiếng nổ trầm đục, đó là tiếng Lục Thánh ra quyền.
Hơn 15700!
Thư ký gần như rên rỉ mà cảm thán nói: "Nếu như không phải mỗi tuần hiệp hội võ giả đều sửa chữa dụng cụ kiểm tra và ta tự mình phụ trách, vậy ta nhất định hoài nghi đây là do dụng cụ có trục trặc..."
Tiêu Ngọc Hà không nói gì, ánh mắt hắn chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngón tay không ngừng ấn nút quay chậm trên video.
Một lát sau, thân thể Tiêu Ngọc Hà chậm rãi ngửa ra sau, làm ra động tác hít sâu.
“Quyền pháp cảnh giới Hoàn Mỹ!” Hắn gằn ra từng chữ.
“Quyền pháp cảnh giới Hoàn Mỹ sao?” Thư ký sửng sốt hỏi, vẻ mặt có chút hoang mang.
Tiêu Ngọc Hà khoát tay nói: "Đây là thuật ngữ của giới võ đạo chúng ta, ngươi không phải là võ giả nên ngươi không hiểu đâu.”
Tiêu Ngọc Hà vẻ mặt phức tạp, mở miệng nói tiếp: "Ta biết được tại độ tuổi của hắn mà liền đem quyền pháp luyện đến cảnh giới hoàn mỹ thì không vượt quá mười người!"
Thư ký liền bị sốc, có loại cảm giác không rõ ràng.
Tiêu Ngọc Hà cảm khái nói: “Mười bảy tuổi, quyền pháp đạt tới cảnh giới Hoàn Mỹ! Chậc chậc chậc...... Nhưng cho dù là Quyền pháp cảnh giới Hoàn Mỹ thì cũng rất khó tại giá trị hp 15.7 đánh ra hơn 15000 chỉ số chiến đấu a! Quyền pháp cảnh giới Hoàn Mỹ tăng phúc đối với chỉ số chiến đấu nhiều nhất chỉ có gấp đôi mà thôi!"
Lông mày Tiêu Ngọc Hà hung hăng nhíu lại. Hắn lại đem băng ghi hình kia xem lại lần nữa.
Xem xong ánh mắt Tiêu Ngọc Hà bỗng nhiên phát ra ánh sáng.
"Giá trị hp 15.7 mà lại có chỉ số chiến đấu gấp mười lần giá trị hp tiêu chuẩn, lại xuất sinh trong gia đình bình thường......"
Rốt cục khi nhìn xem video lần thứ năm, Tiêu Ngọc Hà mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, khiến cho thư ký bên cạnh giật nảy mình.
“Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy! Nếu không căn bản không thể giải thích được chuyện này!”
Tiêu Ngọc Hà khó nén kích động mà siết chặt nắm tay, lần kích động và vui sướng này vượt xa bất cứ lần nào của hắn trước đó.
Thư ký lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hắn làm thư ký cho Tiêu Ngọc Hà cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy Tiêu Ngọc Hà có biểu hiện như thế, giống như là người mua xổ số trúng giải thưởng lớn vậy!
“Hội trưởng......” Thư ký cẩn thận gọi một tiếng.
Kết quả là Tiêu Ngọc Hà cười to một trận, vui sướng đến cực điểm.
“Ha ha ha, Tiểu Từ, lần này Hiệp hội võ giả Bạch Hà chúng ta thật sự nhặt được bảo vật rồi!”
"Đây là võ giả thiên phú! Bên trong bao nhiêu võ giả mới có thể sinh ra một vị võ giả thiên phú chứ? Hơn nữa còn trẻ như vậy! Thiên phú về quyền pháp của hắn còn trác tuyệt như thế! Ha ha ha ha......”
Trên tư liệu biểu hiện Lục Thánh đang học lớp 11, thành tích các phương diện đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là thấp. Nhưng ngay sau khi tiến vào cấp ba, chỉ một hai tháng ngắn ngủn mà giá trị hp của hắn đã tăng vọt, các phương diện năng lực khác cũng tăng nhanh và đạt tới võ giả cấp hai, tiếp cận với võ giả cấp ba.
Tình huống như vậy Tiêu Ngọc Hà chỉ có thể liên tưởng đến một quần thể võ giả đặc thù, đó là võ giả thiên phú!
Tu hành võ đạo vốn là một quá trình không ngừng khai thác tiềm năng của con người.
Trong quá trình này có một bộ phận con người có thể thức tỉnh một ít năng lực cường đại vượt quá sự tưởng tượng của thường nhân.
Nhóm người này được gọi là võ giả thiên phú.
"Chỉ có cái khả năng này mà thôi! Một ít võ giả thiên phú sau khi mới thức tỉnh thiên phú sẽ xuất hiện tình huống giá trị hp tăng vọt, vừa vặn ăn khớp với cùng biến hóa phát sinh trên người Lục Thánh."
“Về phần chỉ số chiến đấu thái quá của hắn vượt xa võ giả bình thường hẳn là do hắn thức tỉnh năng lực thiên phú, có lẽ đó là một loại lực lượng đặc biệt nào đó.”
Lúc này suy nghĩ của Tiêu Ngọc Hà rất rõ ràng, nghi hoặc đối với Lục Thánh đều tiêu tan, chỉ còn lại tràn đầy cảm giác may mắn và mừng thầm.
Hắn thân là cường giả cấp 6 nên tự nhiên sẽ biết rõ giá trị của một vị võ giả thiên phú là bao nhiêu.
Nếu như nói trong một ngàn người bình thường có thể xuất hiện một vị võ giả chính thức, như vậy trong một ngàn võ giả chính thức chưa chắc có thể sinh ra một vị võ giả thiên phú.
Do đó có thể tưởng tượng được võ giả thiên phú trân quý cỡ nào, chớ nói chi là võ giả thiên phú quá trẻ tuổi như Lục Thánh.
Tiêu Ngọc Hà đã ngồi ở vị trí hội trưởng của hiệp hội võ giả Bạch Hà gần tám năm rồi. Hắn vỗn cảm thấy đời này của mình coi như đã chấm dứt, thành thật làm hội trưởng vài năm rồi cuối cùng sẽ về hưu ở vị trí này.
Nhưng mà Tiêu Ngọc Hà hiện tại đã thấy được hy vọng thăng chức!
“Nếu như ta có thể đem mầm non Lục Thánh này bồi dưỡng thật tốt, chờ đến khi hắn trưởng thành đến độ cao nhất định thì hắn sẽ mang đến cho ta hồi báo, nói không chừng hắn còn có thể giúp ta lại bò lên một chút."
Tiêu Ngọc Hà không phải là tham quan, hắn cũng không si mê quyền lực, những gì hắn thực sự quan tâm là những thứ đi kèm với quyền lực, đó chính là tài nguyên.
Nếu như hắn có thể thăng lên một cấp thì lượng tài nguyên mà hắn nhận được cũng không phải chỉ là một chức vị hội trưởng của hiệp hội võ giả Bạch Hà có thể so sánh được.
Mà dưới sự trợ giúp của những tài nguyên này, Tiêu Ngọc Hà hoàn toàn có khả năng đặt chân vào cảnh giới mà hắn luôn tha thiết ước mơ.
Tông sư cấp 7!
"Nếu như lão tử có đầy đủ tài nguyên, vậy ta còn cần mỗi ngày trốn ở trong phòng làm việc viết chữ làm gì nữa?”
Tiêu Ngọc Hà đã sớm viết đến chán rồi, hắn bây giờ nhìn thấy chữ "Thần" đều muốn ói.
Nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc Hà cơ hồ không kiềm chế được nội tâm kích động cùng vui sướng mà nhanh chóng an bài thư ký đi làm việc.
"Nhanh, mau sắp xếp xe cho ta, ta muốn tự mình đến nhà Lục Thánh để bái phỏng cha mẹ hắn thật tốt một phen, cảm tạ bọn họ đã sinh ra một đứa con trai tốt như vậy!"
“Vâng, hội trưởng!” Thư ký vội vàng đáp.
…