Tại hiệp hội võ giả của thành phố Bạch Hà, trong văn phòng hội trưởng.
Tiêu Ngọc Hà năm mươi chín tuổi, tóc đen nhánh, sắc mặt hồng hào, trên mặt cơ hồ không tìm thấy nếp nhăn gì, hoàn toàn không nhìn ra là một vị lão giả sắp bước vào tuổi sáu mươi.
Nhưng đối với một vị võ giả cấp 6 đỉnh phong sắp bước vào cảnh giới tông sư cấp 7 như hắn mà nói thì chuyện này cũng không có gì lạ.
Tiêu Ngọc Hà đang viết một chữ "Thần" bằng bút lông hết sức chăm chú.
Tiêu Ngọc Hà từng bái kiến một vị lão tông sư, đối phương nói hắn có tích lũy về những phương diện khác đều đã đầy đủ, cũng chỉ có tu vi tinh thần còn kém một chút. Chỉ cần hắn viết đủ mười vạn chữ "Thần" thì liền có thể chân chính đặt chân vào cảnh giới tông sư.
Cho tới bây giờ Tiêu Ngọc Hà đã viết được 46721 chữ "Thần", bây giờ đã là 46722 chữ.
“Hội trưởng!”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một nam nhân nhanh chóng xông vào.
Tay của Tiêu Ngọc Hà run lên, một chút mực rơi trên giấy làm cho một nửa chữ viết bị hủy đi.
Tiêu Ngọc Hà có chút đáng tiếc nhìn xem chữ này, tiện tay đặt bút xuống, cầm lấy khăn lông lau tay, mở miệng hỏi: "Chuyện gì mà ngươi lại hoảng hốt đến mức ngay cả cửa cũng không biết gõ một cái vậy?”
Người tới chính là thư ký của Tiêu Ngọc Hà, hơn ba mươi tuổi, đeo một cái kính mắt nhã nhặn.
“Xin lỗi hội trưởng, lần sau ta sẽ chú ý…” Thư ký ngượng ngùng nói lời xin lỗi, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc, nói tiếp: “Ta có chuyện trọng yếu báo cáo.”
“Nói đi.” Tiêu Ngọc Hà đáp.
Thư ký cầm lấy văn kiện trên tay, đem sự tình báo cáo đơn giản một lần.
Tiêu Ngọc Hà ngay từ đầu sắc mặt còn rất bình tĩnh, nhưng dần dần sắc mặt bắt đầu có biến hóa, khi hắn nghe đến chữ cuối cùng thì tay cầm chén trà vừa mới nâng lên liền run mạnh, nước trà nóng hổi vẩy xuống một bàn.
“Đưa tài liệu cho ta xem! Nhanh!” Tiêu Ngọc Hà không kịp dọn dẹp mặt bàn mà nhanh chóng thúc giục.
Thư ký vội vàng đưa văn kiện trong tay cho Tiêu Ngọc Hà.
Tiêu Ngọc Hà cầm văn kiện nghiêm túc lật xem.
Rất nhanh sau đó ánh mắt của hắn dần dần mở to, khóe mắt cùng khóe miệng đều có chút co giật. Cuối cùng một tia kinh hỉ cực lớn từ trên mặt hắn nở rộ ra.
Tiêu Ngọc Hà mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt kích động thốt ra: “Tốt! Tốt! Không nghĩ tới thành phố Bạch Hà chúng ta còn có thể xuất hiện một vị thiên tài như vậy."
Kích động ngắn ngủi qua đi, tâm tình Tiêu Ngọc Hà dần dần bình phục lại.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh mở miệng nói: "Đem băng ghi hình khảo hạch của học sinh này lên cho ta xem một lần.”
“Vâng.” Thư ký đáp.
Ngay sau đó, một cái máy tính xách tay kiểu mới nhất được đặt ở trên bàn của Tiêu Ngọc Hà, trên màn hình bắt đầu phát video khảo hạch.
Tiêu Ngọc Hà liếc mắt một cái liền tìm được tư liệu biểu hiện của thiếu niên tên là Lục Thánh kia.
Lục Thánh trong màn hình có dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân làm cho người ta có một loại cảm giác thong dong tự tin.
Hai mắt Tiêu Ngọc Hà tỏa sáng, nhịn không được mở miệng khen ngợi: "Thiếu niên trầm ổn, rất có phong thái đại tướng."
Thư ký bên cạnh vội vàng gật đầu phụ họa.
Sau đó Lục Thánh trong màn hình bắt đầu kiểm tra giá trị hp.
Dù Tiêu Ngọc Hà đã biết được thành tích từ trong tư liệu, nhưng khi chân chính nhìn thấy con số "15.701" xuất hiện trước mắt thì thần sắc hắn vẫn không nhịn được mà hơi chấn động.
“Thì ra là vậy, hắn thật sự quá trẻ tuổi.”
Tư liệu biểu hiện tên của Lục Thánh, tuổi thực tế chỉ mới mười bảy tuổi lẻ một tháng, vừa mới tiến vào cấp ba không lâu. Độ tuổi này mà liền có được giá trị hp như này thì mang đến cho người ta sự trùng kích thật sự quá lớn.
Phải biết rằng bình thường học sinh trung học ở độ tuổi này giá trị hp phần lớn chỉ mới dừng lại ở con số 1.0, có thể hơn 1.0 đều đã không tệ.
Tại thành phố Bạch Hà, học sinh trung học có giá trị hp bình quân chỉ mới 0.783, Lục Thánh vậy mà có giá trị hp cao gấp hai mươi lần con số này.
Tại trường Nhất Trung Bạch Hà, các thiên tài xuất sắc nhất khóa trước có giá trị hp mới bao nhiêu? Không hề nhiều hơn 2.0!
"Hội trưởng, ngươi nói xem vị đồng học Lục Thánh này có thể đã dùng qua đại lượng thuốc bổ hay không?" Thư ký ở một bên xen vào.
Tiêu Ngọc Hà lắc đầu, nói: "Không có khả năng này! Gia đình Lục Thánh có điều kiện thế nào thì ngươi cũng thấy được, cha mẹ hắn đều là người bình thường, căn bản mua không nổi bao nhiêu thuốc bổ!"
Thư ký suy nghĩ, nói: "Chẳng lẽ hắn được người khác giúp đỡ?”
Tiêu Ngọc Hà nhìn xem thư ký một cái, nói: "Ngươi biết tại độ tuổi này giá trị hp đạt đến 15.7 thì cần ăn bao nhiêu thuốc bổ không?"
Tiêu Ngọc Hà vươn ra một đầu ngón tay, bình tĩnh nói: "Số lượng cũng đủ để đem một gia đình có tài sản hơn trăm triệu khối ăn sống nuốt chết, hơn nữa người bình thường coi như được ăn thì cũng không có khả năng đạt tới độ cao này. Thiên tài không phải chỉ dùng tiền để mạnh mẽ đập ra được!”
Điểm mấu chốt nhất Tiêu Ngọc Hà cũng không nói, hắn thân là võ giả cấp 6 đỉnh phong nên rất rõ ràng, nếu chỉ dựa vào uống thuốc bổ để thăng lên khí huyết là chuyện quá phù phiếm, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đó là cái thùng rỗng, căn bản không có cảm giác vững chắc như Lục Thánh. Hơn nữa thành tích kiểm tra chỉ số chiến đấu của Lục Thánh chính là bằng chứng tốt nhất.