Chương 16: Không Chịu Nổi Một Kích

“Lão sư.” Lục Thánh đi tới trước mặt Chung Chấn Quốc, bình tĩnh chào hỏi.

Chung Chấn Quốc chú ý tới bên dưới ống tay áo hơi ngắn của Lục Thánh lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc, tràn ngập cảm giác lực lượng mà hai mắt lập tức tỏa sáng.

Trước kia ta làm sao không có phát hiện ra trong lớp còn có một mầm non tốt như vậy nhỉ?

Chung Chấn Quốc dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhàn nhạt đánh giá Lục Thánh từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

“Lục Thánh.”

“Lần trước thành tích kiểm tra giá trị khí huyết là bao nhiêu?”

Lục Thánh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "0.802.”

“Chỉ có 0,8 thôi sao? Hơi thấp! Xem ra không đúng lắm!” Chung Chấn Quốc nhíu mày nói.

Chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi ư?

Chung Chấn Quốc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, nói: "Ngươi tới đối luyện với Dương Dật Phi, dùng thuật cận chiến mà ta vừa dạy. Sau khi kết thúc ta sẽ chỉ ra thiếu sót đối với động tác của ngươi.”

“Vâng.”

Lục Thánh gật đầu, sau đó đi tới đứng đối diện Dương Dật Phi.

Dương Dật Phi biểu tình thả lỏng, hướng Lục Thánh khẽ gật đầu, nhắc nhở: "Giá trị khí huyết của ta đã là 1.22, lát nữa có thể ta sẽ ra tay sẽ hơi nặng, ngươi cẩn thận một chút."

Lục Thánh không có biểu cảm gì mà chỉ tùy ý gật đầu.

Đám học sinh bên dưới lập tức truyền ra tiếng kinh hô trầm thấp.

“Đậu má! Giá trị khí huyết của Dương Dật Phi đã là 1.22 rồi à, ta ngay cả 0.9 cũng chưa tới a!”

“Hắn quá mạnh đi, chỉ sợ đã có thể xếp vào top 10 toàn khối.”

“Không hổ là Dương Dật Phi a!”

Dương Dật Phi nghe được những âm thanh thán phục này thì liền có chút hưởng thụ, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tràn ngập tự tin cùng thong dong nói với Lục Thánh: "Chuẩn bị xong chưa? Ta đánh đây!”

“Có thể.” Lục Thánh gật đầu đáp.

“Ta tới đây!” Dương Dật Phi quát khẽ một tiếng, cả người như báo săn lao nhanh về phía Lục Thánh.

Cho dù là Chung Chấn Quốc ở một bên đứng xem mà hắn cũng kìm lòng không được nên khẽ gật đầu.

Về phần các học sinh vây xem phía dưới thì đã sớm làm tốt chuẩn bị thán phục, từng vị nữ sinh cũng đã tràn đầy ngôi sao nhỏ trong mắt.

Lưu Khải Minh thoáng quay đầu nhìn xem Lục Thánh mà lộ ra vẻ không đành lòng.

Nhưng ngay sau đó......

Bành!!!

Một đạo nhân ảnh từ giữa sân bay ra ngoài xa đến năm, sáu mét rồi nặng nề ngã trên mặt đất.

“Dương Dật Phi đẹp trai quá! Dương Dật Phi quá…”

Một giọng hô sùng bái của một vị nữ sinh vang lên đúng lúc này, có vẻ đặc biệt đột ngột. Nhưng nữ sinh này mới vừa hô một nửa thì đột nhiên phát hiện có chút không đúng.

Tất cả đều học sinh khác đều duy trì sự an tĩnh, vả lại còn dùng một loại ánh mắt không hiểu mà nhìn chằm chằm vào sân giữa.

Nữ sinh kia nhìn kỹ lại thì lập tức giật nảy mình.

Chỉ thấy bên ngoài sân là một thân ảnh chật vật ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, đó chính là nam thần mà nàng luôn sùng bái - Dương Dật Phi.

Về phần Lục Thánh thì vẫn còn đang êm đẹp đứng ở giữa sân, bàn chân tựa hồ ngay cả một bước cũng không có di chuyển.

Yên lặng!

Nơi này rơi vào một sự yên tĩnh quỷ dị!

Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn xem Lục Thánh, còn Dương Dật Phi ngã trên mặt đất với sắc mặt thống khổ, không thể tin vào mắt mình.

“Lục...... Lục Thánh chỉ với một chiêu mà liền đánh bay Dương Dật Phi có giá trị khí huyết đạt tới 1.2 xếp hạng top 10 thiên tài ra ngoài sao?

Đám người đều tự hỏi mình có đang nằm mơ hay không. Ngay cả Chung Trấn Quốc cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn nhanh chóng nhận ra một điều là hắn không hề nhìn lầm Lục Thánh.

“Nhanh tìm hai người đỡ Dương Dật tới phòng y tế ngay!” Chung Chấn Quốc lập tức phân phó.

Những học sinh khác lúc này mới như người tỉnh mộng mà nhanh chóng hành động.

Ánh mắt bọn họ khi nhìn xem Lục Thánh giống như đang nhìn xem một tên quái vật vậy.

“Chung lão sư, ta vừa rồi…” Lục Thánh cố gắng giải thích với Chung Chấn Quốc.

Hắn cũng không phải cố ý không sử dụng thuật cận chiến mà Chung Chấn Quốc đã dạy.

Bởi vì lúc Dương Dật Phi xông tới thì bản năng chiến đấu của Lục Thánh đã thúc đẩy hắn dựa theo bản năng mà làm như vậy. Chờ đến khi hắn kịp phản ứng muốn phối hợp đối luyện thì Dương Dật Phi đã bay ra ngoài.

Lục Thánh nào biết Dương Dật Phi không thể đánh như vậy!

“Đừng nói nữa, ngươi đi theo ta một chút.” Chung Chấn Quốc vung tay lên nói rồi liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, căn bản không quan tâm khóa học thực chiến này có kết thúc hay không, Lục Thánh chỉ có thể ngoan ngoãn đuổi theo.

Chờ hai người rời đi, mảnh sân này mới bạo phát ra một trận tiếng nghị luận kịch liệt.

“Mẹ kiếp! Lục Thánh cắn thuốc rồi sao mà lại mạnh đến như vậy? Ngay cả Dương Dật Phi cũng đánh không lại hắn!”

“Tên kia là Lục Thánh thật sao? Có phải là Lục Thánh mà chúng ta quen biết không nhỉ?

"Dương Dật Phi có giá trị khí huyết là 1.22, nhưng ngay cả một chiêu của Lục Thánh mà cũng ngăn không được, như vậy Lục Thánh có giá trị khí huyết là bao nhiêu?"

Tê!!!

Trong một mảnh tiếng thán phục cùng tiếng nghị luận, Lưu Khải Minh há to miệng ngơ ngác nhìn xem Lục Thánh dần dần đi xa, đầu óc hắn bây giờ vẫn rất mơ hồ.