Thay quần áo xong, Lục Thánh và Lưu Khải Minh cùng đi vào võ quán.
Toàn bộ võ quán rất lớn, bên trong bị chia thành từng phần do đệm mềm trải thành sân bãi, mỗi một cái sân bãi liền tương đương với một cái phòng học luyện tập thực chiến. Trong khoảng thời gian này lớp học hiển nhiên không chỉ có một mình bọn họ.
Lục Thánh và Lưu Khải Minh tìm được sân bãi của lớp mình và nhanh chóng đi qua.
Tất cả học sinh vây quanh biên giới sân bãi và ngồi thành một vòng.
Đứng ở chính giữa là một nam nhân trung niên có thể trạng cường tráng, toàn thân cơ bắp, đem phục trang võ đạo rộng thùng thình đều hơi căng cứng.
"Khóa học thực chiến này là để củng cố nội dung cận chiến mà trước đó ta đã dạy mọi người."
Lão sư của khóa học thực chiến này tên là Chung Chấn Quốc, là một võ giả cấp hai chính thức, nghe nói hắn đã từng ra chiến trường và từng chính diện giao phong với dị thú.
Vết sẹo khổng lồ trên cánh tay phải của Chung Chấn Quốc bị hắn cố ý lộ ra chính là bằng chứng tốt nhất. Đây cũng là vốn liếng kiêu ngạo nhất mà hắn không chỉ khoe khoang một lần với các học sinh.
Kế tiếp Chung Chấn Quốc bắt đầu hướng các học sinh giảng giải về cách vận dụng các loại kỹ xảo chiến đấu, hắn còn gọi một nam sinh đi lên để làm mẫu.
Trong mắt Lục Thánh, kỹ xảo chiến đấu của Chung Chấn Quốc đơn giản mà thô bạo, cao minh hơn rất nhiều lần so với trí nhớ mà hắn hấp thu được từ trong mộng cảnh.
“Mỗi lần lão sư đều gọi Dương Dật Phi lên làm mẫu, không cho người khác một cơ hội được sao? Mẹ kiếp!”
Lục Thánh bỗng nhiên nghe thấy Lưu Khải Minh ngồi bên cạnh phát ra lời nói oán giận chua xót.
Lúc này hắn mới chú ý tới nam sinh bị Chung Chấn Quốc gọi lên làm bạn diễn luyện tập thuật cận chiến.
Nam sinh này tên là Dương Dật Phi, có gia cảnh không tệ, thành tích võ đạo đứng đầu lớp, hơn nữa hắn còn có bộ dáng đẹp trai, ở trong trường học cũng có được nhân khí nhất định.
Hiện tại Dương Dật Phi mặc một thân trang phục võ đạo màu trắng, mà thong dong so chiêu phối hợp với Chung Chấn Quốc liền dẫn tới các nữ sinh phía dưới lộ ra đào tâm.
“Có cho ngươi cơ hội thì ngươi cũng không bắt được đâu, cho dù là thu lực thì nắm đấm của Chung lão sư cũng không phải ai cũng có thể tiếp được.” Lục Thánh liếc Lưu Khải Minh một cái, thản nhiên nói.
Lưu Khải Minh đỏ mắt, nói: "Ai bảo Dương Dật Phi có gia cảnh tốt làm chi, hắn lấy các loại thuốc bổ làm cơm ăn, nghe nói giá trị khí huyết của hắn đều sắp đạt 1.2 rồi."
Bộ dáng không phục của Lưu Khải Minh giống như nếu hoàn cảnh bồi dưỡng của hắn và Dương Dật Phi là giống nhau thì hắn nhất định có thể làm tốt hơn Dương Dật Phi vậy.
Lục Thánh không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn xem Chung Chấn Quốc và Dương Dật Phi biểu diễn.
Nhìn bề ngoài giống như hắn đang chăm chú nghe giảng, nhưng trên thực tế trong đầu Lục Thánh đang suy nghĩ về chuyện học bổng.
“Được rồi, biểu diễn không nên nhiều lắm, tiếp theo ta sẽ gọi hai bạn học lên thực chiến, ta sẽ chỉ đạo.” Chung Chấn Quốc kết thúc diễn tập, nói: "Dương Dật Phi đừng yên đó, ta sẽ tìm một người luyện tập với ngươi.”
“Vâng.” Dương Dật Phi mang thần sắc bình thường, tựa hồ đã sớm quen với loại đãi ngộ đặc thù như vậy.
“Có bạn học nào nguyện ý lên đây so chiêu với Dương Dật Phi không?” Chung Chấn Quốc lớn tiếng hỏi, ánh mắt đảo qua, đám học sinh phía dưới nhao nhao tránh né.
“Không có ai sao?” Chung Chấn Quốc nhíu mày, có chút bất mãn hỏi.
Mỗi lần nói đến luyện tập thực chiến, những học sinh này đều sợ hãi rụt rè giống như đà điểu hận không thể vùi đầu xuống đất, như vậy hắn còn dạy như thế nào đây?
Rất nhiều người đều nói hắn thiên vị học sinh đứng đầu lớp, nhưng những người này cũng không suy nghĩ kỹ mỗi lần có tình huống như vậy ngoại trừ Dương Dật Phithì có mấy người dám đứng ra tiếp nhận chỉ đạo của hắn?
Rất nhiều người đều thích oán giận không có cơ hội, mà lại không rõ cơ hội đã lặng lẽ chạy đi trong lúc bọn họ lần lượt lùi bước.
Ánh mắt Chung Chấn Quốc đảo qua trên người từng học sinh, trong lòng dần dần thất vọng.
Ngay khi hắn chuẩn bị tùy tiện gọi một người đi lên thì bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen nhánh thâm thúy.
Hả?!
Hai mắt Chung Chấn Quốc sáng ngời, ánh mắt rơi vào trên người một học sinh có ánh mắt bình tĩnh, dáng người cao gầy.
Đám người nhao nhao tránh né ánh mắt của hắn đột nhiên phát hiện ra một người dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà liền chấn kinh.
“Tốt, bạn học kia, chính là ngươi, lên đây đối luyện với Dương Dật Phi đi!” Chung Chấn Quốc chỉ vào học sinh không giống người thường kia, lớn tiếng nói.
“Lục Thánh, thầy Chung gọi ngươi kìa…”
“Hả?!”
Lục Thánh từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, hắn bỗng nhiên phát hiện mình đang bị Chung Chấn Quốc điểm trúng để lên đài đối luyện với Dương Dật Phi.
Bạn học ngồi hai bên đều dùng một loại ánh mắt vui sướng và xem kịch vui khi thấy người gặp họa mà nhìn Lục Thánh, ngay cả Lưu Khải Minh cũng đưa cho hắn một ánh mắt tự cầu đã phúc.
Dạng học sinh tàng hình như hắn và Lục Thánh có tỷ lệ bị giáo viên điểm tên trả lời vấn đề trong giờ học giống như trúng xổ số vậy.
Cũng không biết Lục Thánh hôm nay đã đạp phải shit hay gì mà lại có thể tại khóa học thực chiến bị điểm tên đi lên đối luyện.
Lục Thánh rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Bị điểm tên thì bị điểm tên, trước kia cũng không phải ta chưa từng bị điểm tên a!
Hắn đứng dậy đi về phía giữa sân.
Lúc Lục Thánh đứng lên, Chung Chấn Quốc hơi sửng sốt một chút. Vì trong nháy mắt đó hắn có một loại ảo giác giống như nhìn thấy một con mãnh hổ từ trong đống cừu chậm rãi đi ra.
Trên người Lục Thánh tự nhiên tản mát ra loại khí chất kia, để cho Chung Chấn Quốc cho là mình không phải đang nhìn xem một vị học sinh trung học bình thường, mà là đang nhìn xem một vị võ giả thân kinh bách chiến nào đó đang chậm rãi đi về phía hắn.