“Này, Lục Thánh.”
Vừa đi ra khỏi phòng học, Lục Thánh liền nghe thấy có người ở sau lưng gọi hắn.
Lưu Khải Minh nhanh chóng chạy lên, theo bản năng muốn ôm bả vai hắn, nhưng tay mới vươn được một nửa lại không hiểu sao rụt trở về.
“Chờ... Chờ ta cùng đi với.”
Lưu Khải Minh cũng không biết mình bị làm sao. Trước kia hắn cùng Lục Thánh thường xuyên đùa giỡn, các loại tiếp xúc thân thể đều không sao cả. Nhưng hiện tại khi hắn tới gần Lục Thánh thì lại có một loại cảm giác khiếp đảm khó hiểu, giống như chung quanh thân thể Lục Thánh tồn tại một vòng khí tràng không nhìn thấy luôn hung hăng bài xích hắn.
“Ngươi gần đây... Thật sự thay đổi rất nhiều.” Lưu Khải Minh thử đi bên cạnh Lục Thánh, giọng nói cũng không tự giác mang theo vài phần cẩn thận.
Lục Thánh cũng không có nhận thấy được Lưu Khải Minh khác thường, thuận miệng trả lời: “Vậy sao? Dù sao cũng sắp thi tốt nghiệp trung học, tình huống nhà của ta ngươi cũng hiểu rõ, nếu không cố gắng ta liền triệt để trở thành kẻ vướng víu."
“Cũng đúng, điều kiện gia đình hai chúng ta không kém nhiều lắm, ngươi cũng phải bắt đầu cố gắng mà. Nhưng nhà ta tốt hơn nhà ngươi một chút, vì nhà ta chỉ có một mình ta."
Lưu Khải Minh cố ý tụt lại phía sau Lục Thánh một bước, đi theo sau hắn nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Không cần đối mặt với khí thế bức người trên thân Lục Thánh, hắn nói chuyện cũng trở nên thông thuận.
Lục Thánh gật đầu, vì những lời này của Lưu Khải Minh nói không sai. Nếu như nhà hắn chỉ có một mình hắn hoặc là chỉ có một mình Lục Khinh Hòa, vậy áp lực của cha mẹ hắn không thể nghi ngờ sẽ giảm đi rất nhiều.
"Nhưng em gái ngươi có thiên phú tốt như vậy, về sau tiến vào Võ Đại sẽ cầm tới tay toàn phần học bổng, còn các loại trợ cấp khác cũng không thành vấn đề. Đến phòng thay đồ rồi, ta sẽ mở cửa cho ngươi."
Lưu Khải Minh chạy nhanh qua Lục Thánh, mở cửa phòng thay quần áo cho Lục Thánh.
Hai người vốn là bạn thân, hiện tại một bên trong đó lại giống như trở thành người hầu của bên kia, mà Lưu Khải Minh lại tuyệt không ý thức được điểm này, giống như hết thảy đều là thuận lý thành chương, theo lẽ thường mà làm vậy.
"Học bổng sao?"
Trong mắt Lục Thánh toát ra ánh sáng suy tư.
Lời nói của Lưu Khải Minh đã cho hắn một gợi ý. Gần đây hắn đã suy nghĩ về cách kiếm tiền một mặt là để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, để cha mẹ hắn không cần vất vả như vậy. Mặt khác theo tu vi võ đạo của hắn không ngừng đề cao, tất nhiên là cần đại lượng tiền tài đến chống đỡ.
Lấy món ăn đơn giản nhất mà nói, những thứ đồ ăn bình thường mà Lục Thánh hiện tại đang ăn đã càng ngày càng theo không kịp dinh dưỡng cần thiết cho giá trị khí huyết của hắn tăng trưởng.
Tiếp tục ăn như vậy tất nhiên sẽ liên lụy tốc độ tiến bộ của hắn, hơn nữa hắn còn sẽ biến thành một cái máy móc tạo phân đáng sợ.
Lục Thánh lúc trước đã nghĩ đến biện pháp kiếm tiền, đó là trở thành võ giả cấp 1 chính thức, như vậy mỗi tháng hắn có thể từ Võ Minh lĩnh được mấy ngàn khối trợ cấp, số tiền này hắn sẽ dùng để mua một ít đồ vật bổ sung khí huyết.
Hiện tại dựa vào lời nói của Lưu Khải Minh thì Lục Thánh đã nghĩ đến một con đường khác, đó là học bổng.
Mỗi trường học đều sẽ cho học sinh có thành tích học tập tốt một phần thưởng về vật chất, trường Tam Trung Bạch Hà cũng không ngoại lệ.
"Ta nhớ rõ học bổng cao nhất của trường Tam Trung Bạch Hà hình như có trọn vẹn một vạn khối, nếu như ta có thể lấy được số tiền này thì..." Trong lòng Lục Thánh nhất thời có ý nghĩ muốn có được số tiền đó.
…
“Lục Thánh, sao ngươi lại gầy đi nhiều như vậy?”
Trong phòng thay quần áo, Lục Thánh và Lưu Khải Minh đang thay võ phục theo yêu cầu của khóa thực chiến.
Lục Thánh cởi ra áo khoác ngoài, hiện ra một thân đường cong cơ bắp rõ ràng như báo săn, chỉ là hơi lộ vẻ gầy đi một ít, đây là do khí huyết tăng trưởng quá nhanh mà dinh dưỡng bổ sung không được đầy đủ.
"Tóc cần phải cắt." Lục Thánh nhìn xem gương mặt quen thuộc cùng xa lạ của mình trong gương.
Gương mặt hắn gầy gò, tuấn tú, trong đôi mắt thâm thúy đen kịt thỉnh thoảng bắn ra hào quang sắc bén như dao găm.
Hiện tại mặc dù Lục Thánh chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhưng cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác kinh sợ khó hiểu, giống như người bình thường gặp phải dã thú như hổ báo vậy.
Đây là kết quả do giá trị khí huyết tăng trưởng, còn có cả hấp thu đại lượng trí nhớ trong mộng cảnh, trước đây trí nhớ Lục Thánh cũng không có phát hiện chuyện này.
"Ta còn cao thêm một chút."
Lục Thánh mặc vào trang phục võ đạo, nhìn thấy nó ngắnđi một đoạn tay áo cùng ống quần mà trong lòng yên lặng nói.
Hắn trước đó thân cao 1m75, trong khoảng thời gian tu hành này đã tăng vọt đến gần 1m8, trang phục võ đạo đang vừa người thì lập tức biến nhỏ.