Chương 9: Phải làm nhiệm vụ cản trở tình duyên

Thập Tam rời đi, hắn thần thức cường đại, rất nhanh xác định được vị trí đoàn người bắt đi Lăng Phong, bọn hắn cách đây không xa.

Với tốc độ bây giờ, Thập Tam rất nhanh tiếp cận tới, hắn cũng không ra mặt mà che giấu sự hiện diện của bản thân quan sát mọi chuyện diễn ra.

Lúc này tại một bãi đất trống, Lăng Phong bị trói chặt vứt qua một bên, khuôn mặt xanh tím, ánh mắt chứa đựng sự thù hằn nhìn đám người kia. Mà đám hắc y nhân có mười tên, đang vay quanh một lão giả mặc đạo bào, râu dài trắng đong đưa theo gió.

-Mau thả tiểu hài kia ra, ta tha cho các ngươi một mạng.

-Lão nhân, Nguyệt Long làm việc không phải nơi để ngươi xen vào.

Phía xa truyền đến thanh âm, giọng nói khàn khàn như tiếng sỏi đá va đập vào nhau đầy khó chịu.

-Ồ, ngươi không nhận ra lão ư?

Lão giả bình tĩnh đáp lời, không một chút sợ hãi dù địch có đông hơn.

-Ngươi... ngươi là Mộc chân nhân, lão già khốn khiếp, trả mắt cho ta!

Tên kia gào lên đầy giận dữ, chỉ thấy hắn mặc tử y, tuổi ngoài ngũ tuần, trên mặt đầy những vết sẹo, một bên mắt đeo miếng bịt màu đen.

-Tử Long, ngươi cũng chỉ là con rồng chết trong tay lão phu thôi ha ha.

Lão nhân cười đến vang vọng khu rừng, Thập Tam gật đầu, người này đã vượt qua phàm nhân chi cảnh đạt tới luyện khí bát giai, so ra cũng là một võ lâm cao thủ. Lại nghĩ nếu Lăng Phong cũng học võ công, đám hắc y nhân này hoàn toàn khó khăn để bắt hắn.

Tử Long khuôn mặt thâm trầm, hắn ra vươn tay đánh một chưởng về phía lão nhân, bên kia lão nhân kiếm khí bàng bạc, hiển nhiên một chưởng của Tử Long không thể làm gì lão.

Hai bên lao vào giao chiến, mười tên hắc y nhân như cũ xoay thành vòng tròn, chỉ chờ lão nhân sơ xảy liền tiến lên cho một kiếm, đáng tiếc, trăm chiêu qua đi, tên Tử Long kia mới chỉ là luyện khí ngũ giai, hắn rất nhanh rơi vào thế hạ phong.

-Khốn khiếp! Ngươi cứ đợi đó cho ta.

Tử Long gào lên, hắn nhảy ra khỏi vòng chiến, vận khinh công biến mất, đám người kia thấy vậy cũng rút lui, lão giả cũng không đuổi theo mà tiến tới chỗ Lăng Phong cởi trói cho hắn.

-Không sao chứ tiểu tử?

-Đa tạ tiền bối, ta vô sự.

Lão nhân vuốt râu nhìn thiếu niên đầy cốt khí trước mắt, Nguyệt Long giáo thành lập chỉ 20 năm nay nhưng lại khiến người khác khiếp sợ. Không phải vì bọn hắn võ công cao cường mà vì cách hành sự. Nguyệt Long giáo trước giờ giết người chưa từng để lại người sống, nếu không may thất bại liền tự bạo mà chết, may mắn thiếu niên này chỉ là bị bọn hắn ngẫu nhiên bắt đi, nếu không mười người tự bạo, lão giả cũng chưa chắc có thể chịu được.

-Ngươi định đi đâu?

Lăng Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, nếu giờ hắn trở về, đám người kia sẽ theo hắn, mà Thập Tam huynh dường như chỉ biết y thuật mà không biết võ công. Lăng Phong hít một hơi, ánh mắt cùng giọng nói lộ sự cương quyết trả lời.

-Bây giờ bọn hắn đã biết nơi ở của vãn bối, vãn bối tuyệt không thể trở về làm người nhà liên lụy. Tuy rằng nơi đây có một môn phái, nhưng bọn hắn không có danh tiếng tốt. Từng nghe mọi người nói, đi về phía Nam, nơi đó có Hoàng Sơn, trên núi là Hoàng Sơn phái thanh danh vang xa, vãn bối muốn tới đó.

Lão nhân nghe vậy ngẩng đầu cười thật lớn, lão thích thích cách của hài tử này.

-Ngươi có muốn đi cùng ta?

Lăng Phong không do dự gật đầu, lão giả cười đầy hài lòng, hai người bắt đầu lên đường.

Chặng đường mất tới 7 ngày, Mộc chân nhân cưỡi một con bạch mã, còn Lăng Phong cưỡi lừa đi phía sau, tới được chân núi Hoàng Sơn.

Nơi này thành thị còn muốn nhộn nhịp hơn nơi ở cũ gấp mấy lần, Lăng Phong nghe tiếng rao kẹo hồ lô nhịn không được nuốt nước miếng. Hắn vẫn nhớ Thập Tam từng mua cho hắn cùng Lăng Hinh, vị chua chua ngọt ngọt đó hắn không quên được. Hắn nhớ tới hai người, nước mắt vô thức chảy, đôi mắt hắn đỏ hoe, Lăng Phong ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh của mùa thu, hắn quật cường lau đi nước mắt.

Mộc lão nhân để ý thấy Lăng Phong nhìn vào kẹo hồ lô liền mua một chuỗi đưa cho hắn.

-Ăn đi.

Lăng Phong cảm động nói đa tạ, đưa tay nhận lấy kẹo hồ lô, cắn một viên vào miệng, vị vẫn như cũ chua chua ngọt ngọt làm hắn vui vẻ.

-Người cũng ăn.

Lăng Phong đưa cho Mộc lão nhân, hắn ha ha cười nhận lấy, rất nhanh chuỗi kẹo hồ lô đã hết.

Hai người đi một đoạn tới chân núi, nơi đây đã trở lên phi thường vắng vẻ, chỉ có một vài gian nhà. Mộc lão nhân xuống ngựa, lão đưa ngựa tới một quán trà gần đó.

-Mộc chân nhân, ngài đã trở về.

Tiểu nhị quán trà hô lên vui vẻ, Mộc chân nhân gật đầu giao ngựa cho hắn, Lăng Phong dắt theo con lừa nhìn đông nhìn tây.

-Lăng tiểu tử, ngươi cứ đưa lừa cho hắn.

Lăng Phong đưa dây thừng cho tiểu nhị, chắp tay nói cảm ơn, tên tiểu nhị cười xua tay, liền dắt ngựa cùng lừa ra phía sau.

-Chúng ta đi thôi.

Mộc lão nhân nói xong liền quay người đi lên núi, Lăng Phong cũng đi theo, ngọn núi này không hẳn quá cao nhưng nếu muốn trèo lên tới đỉnh cũng phải mất kha khá thời gian.

Theo con đường mòn lên núi, Lăng Phong mồ hôi rơi xuống, hắn đã đi hơn một giờ không ngừng nghỉ, Mộc chân nhân giống như ngắm cảnh, không một tia thở dốc, càng không nói đến Thập Tam ở phía sau nhàn nhã tới cực điểm.

Rốt cuộc hai giờ sau cũng lên tới đỉnh núi, Lăng Phong chân nhỏ cũng muốn nhũn ra, hắn lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc.

-Xem ra tuy có linh khí bồi bổ, sức lực hơn người thường nhưng chung quy chưa từng luyện tập, Lăng Phong vẫn còn nhỏ yếu.

Thập Tam phía sau cùng Hiểu Nguyệt trò chuyện, Hiểu Nguyệt nhắm mắt treo trên người Thập Tam, trên người hắn nhiệt độ quả thật thoải mái, tấm lưng cũng thật vững chãi làm nàng lười biếng.

“Ban xuống nhiệm vụ: Ngăn cản Mộc Linh cùng Lăng Phong phát sinh tình cảm.Thưởng 10 điểm khí vận, 100 điểm thương thành.”

-Thập Tam, với danh phận là tinh linh hệ thống, ta sẽ cung cấp cho ngươi một số thông tin. Mộc Linh là cháu gái của Mộc Hùng – Mộc chân nhân. Con trai của lão cùng con dâu cưới nhau đã lâu mà chưa có con, phải tận mười mấy năm sau mới mang thai Mộc Linh. Đáng tiếc, con dâu sinh ra Mộc Linh mất máu quá nhiều mà chết, con trai của lão vì nhớ thương vợ mình mà mắc tâm bệnh, thân thể ngày càng yếu đuối, cuối cùng cũng xuống hoàng tuyền. Chỉ để lại Mộc Linh mới bốn tuổi cùng Mộc chân nhân.

-A di đà phật, quả là đáng thương hài tử.

-Chưa hết, mười bốn năm trôi qua, nàng nhan sắc ngày càng sắc sảo, có thể nói chim sa cá lặn, nên rất nhiều đệ tử muốn lấy lòng nàng, chỉ có một mình Lăng Phong tâm trí một lòng dồn vào tập luyện không để ý tới nàng gây ra sự chú ý của nàng. Sau đó nàng ban đêm gặp Lăng Phong một mình luyện công không ngừng nghỉ liền bắt chuyện với hắn. Khi biết chuyện của Lăng Phong, hai người đồng bệnh tương liên, nói chuyện tâm sự ngày càng nhiều, dần dần cả hai nảy sinh tình cảm với nhau.

-Ra vậy, mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên, ta cũng không muốn can dự vào.

-Thối lừa trọc, đây là nhiệm vụ mà ngươi cần thực hiện, hiểu không?

Hiểu Nguyệt vừa nói vừa vỗ liên tục lên đầu Thập Tam, hắn mỉm cười hiền lành cũng không đáp lại chỉ niệm “A di đà phật”, cặp mắt như cũ nhắm chặt, khuôn mặt bình thản, dường như hắn cùng thiên địa là một thể.