Chương 10: Sẽ làm thê tử của huynh

Lăng Phong nhìn cảnh sắc nơi này mà lòng sinh ngưỡng mộ, Mộc chân nhân xoa lấy đầu hắn, một đường đi thẳng vào chính điện.

Đám đệ tử trông thấy liền cung kính cúi chào, cũng là ngạc nhiên vì không biết người đi phía sau Mộc chân nhân là ai.

-Gọi tất cả trưởng lão cùng gặp mặt ta tại chính điện.

Mộc chân nhân nói ra, đệ tử cung kính đáp lời liền chạy đi, Lăng Phong theo sau Mộc chân nhân vào bên trong, lão ngồi xuống ghế, vẫy tay Lăng Phong.

-Tiểu tử, chúc mừng ngươi gia nhập Hoàng Sơn phái.

Lăng Phong sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa cảm động nhìn lấy Mộc lão nhân.

-Vãn bối, không đúng, đệ tử... đệ tử...

-Ta còn chưa nói sẽ nhận ngươi là đệ tử của ta.

Lời nói của Mộc chân nhân làm Lăng Phong như quả bóng xì hơi im lặng ngồi xuống, một chút hắn lại nói ra.

-Tiền bối, chỉ cần được học tập tại Hoàng Sơn phái, ta dù làm đệ tử của ai cũng vui vẻ.

Mộc lão nhân cười không nói, một lúc sau những vị trưởng lão tiến tới, bọn hắn cung kính hành lễ.

-Đến đủ chứ? Linh nhi đâu?

-Mộc nha đầu kia hẳn lại luyện tập quên thời gian rồi.

Người mặc đạo bào có chút béo nói ra, xung quanh gật đầu, Mộc Linh nha đầu kia xác thực say mê kiếm pháp tới quên ăn quên ngủ.

Lúc này phía sau rừng cây, Mộc Linh hoàn toàn chìm vào bên trong kiếm đạo, một giọt mồ hôi rơi trên da thịt trắng nõn phản chiếu dưới ánh nắng, nàng cắn cánh môi hồng, cảm giác kiếm pháp của bản thân vẫn còn thiếu gì đó.

-Ngươi chưa tìm ra kiếm ý riêng của bản thân.

Giọng nói nhu hòa vang lên, Mộc Linh nhíu lại mày liễu, nàng xiết kiếm chặt hơn nhìn bốn phía.

-Ai? Mau ra đây!

Thập Tam thân ảnh hiện ra, đôi mắt nhắm lại an tĩnh đứng đó, khóe miệng mỉm cười.

-Tiểu hòa thượng, sao ngươi vào được đây?

Cảm giác người trước mặt không có ý đồ xấu, hơn nữa là một tăng nhân.

-Cô nương, ngươi chưa ngộ được kiếm ý, ngươi phải tự ngộ ra kiếm tâm của bản thân.

Thập Tam không trả lời câu hỏi của Mộc Linh mà chỉ mỉm cười nói ra điều Mộc Linh còn khuyết thiếu.

-Kiếm tâm của bản thân ta?

Mộc Linh lẩm nhẩm theo tự hỏi, nàng không biết kiếm tâm của nàng là gì.

-Tại sao cô nương lại chọn kiếm chứ không phải là thứ khác, là vì cô nương thích, là do môn phái của cô nương chủ yếu dùng kiếm hay là vì lí do gì.

Giọng nói điềm tĩnh vang lên đánh thẳng vào lòng Mộc Linh, Thập Tam vì Mộc Linh giảng giải, êm ái như dòng nước, thật chậm rãi lại làm nàng nhẹ nhõm.

-Cô nương, kiếm ý là do chính ngươi ngộ lấy, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây, nhưng nếu ngươi cần, vẫn có thể tới đây gặp ta.

Đợi Mộc Linh hoàn hồn trở lại, Thập Tam đã biến mất, giống như những gì xuất hiện chỉ là trí tưởng tượng của nàng.

-Chẳng lẽ thật chỉ là do ta tưởng tượng ra sao?

Mộc Linh thì thầm tự nói chuyện với mình, lát sau nàng chợt nhớ dường như gia gia cho người tới gọi mình. Nàng dùng khinh công một đường hướng tới chính điện.

-Nha đầu, tới vừa kịp lúc.

Vừa đặt chân tới cửa điện, bên trong đã truyền ra tiếng của các vị sư thúc, Mộc Linh chắp tay làm tiêu chuẩn hành lễ, nàng nhìn gia gia của mình vui mừng hô lên.

-Người đã về, Linh nhi rất nhớ người.

Dứt lời chạy tới gần Mộc lão nhân, hoàn toàn không để ý Lăng Phong đứng một bên.

-Nha đầu thối, ngươi tới đúng lúc, mang sư đệ của ngươi đi thăm quan nơi này cùng dẫn hắn tới phòng.

Mộc lão nhân haha cười vuốt râu chỉ qua Lăng Phong, Mộc Linh quay qua ngạc nhiên.

-Gia gia, đây là ai?

-Haha, ta thay phụ thân ngươi nhận đệ tử, hắn tên Lăng Phong.

Lăng Phong nhìn mỹ nữ trước mắt mặt thoáng chốc đỏ bừng, đây là lần đầu hắn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn cúi xuống ngại ngùng hành lễ.

-Sư tỷ hảo.

-Ân, không cần đa lễ.

Mộc Linh gật đầu, nàng cũng không tỏ quá nhiều thái độ, một lát sau nàng dẫn theo Lăng Phong ra ngoài, để lại trong điện Mộc lão nhân cùng các vị sư thúc bàn bạc chuyện chính sự.

-Ngươi vừa đi là chính điện, cũng là nơi bàn đại sự, đây là sân luyện công, đệ tử của phái buổi sáng đều phải tập hợp ở đây. Bên tay trái ngươi là phòng nghỉ cho nội môn nam đệ tử, bên phải là nội môn nữ đệ tử. Ngôi nhà có khói bay lên kia là phòng bếp, đằng sau có vườn rau cùng nhà xí. Ngoại môn đệ tử thì ở một nơi xa hơn, phía dưới mấy bậc thang kia chia về hai hướng trái phải. Ngoài ra còn phòng binh khí, phòng sách, phòng đặt bài vị của các đời chưởng môn hoặc trưởng lão bất hạnh qua đời.

Nghe Mộc Linh giới thiệu, Thập Tam gật đầu ghi nhớ, hắn không ngừng cảm thán, quả là môn phái lớn, đệ tử cũng có hơn trăm người.

Đi một vòng quành lại sân luyện công, Mộc Linh đưa hắn tới nơi ở của đệ tử nội môn.

-Hiện tại còn duy nhất một phòng trống, đây sẽ là nơi ở của ngươi, còn gì không hiểu có thể tìm ta hỏi.

Mộc Linh nói xong cùng Lăng Phong liền quay người rời đi, Lăng Phong chắp tay cung tiễn Mộc Linh, hắn bước vào trong phòng, liền gật đầu hài lòng. Trong phòng sạch sẽ, có giá sách, có bàn, có giường, có bình phong, tuy so với Thập Tam làm còn kém nhưng hắn cũng đủ hài lòng.

-Không biết Thập Tam huynh có ổn không? Hinh nhi, muội đừng lo, ta sẽ vì ngươi thật tốt học tập, trả thù cho ngươi.

Lăng Phong vẫn nghĩ Lăng Hinh không thể qua khỏi, hắn nghiến răng xiết chặt bàn tay, Nguyệt Long giáo, thù này Lăng Phong ta trả đủ.

Qua đến Lăng Hinh bên này, nàng tỉnh lại bên ngoài trời đã tối đen, Lưu Ly một mực chiếu cố cho nàng, Lăng Hinh vội vàng đi xuống giường, kỳ lạ thay, người nàng vết thương không đau đớn như nàng nghĩ.

Trong nhà gọn gàng ngăn lắp, nhìn không ra đã từng trải qua một trận chiến, Lăng Hinh tìm Thập Tam cùng Lăng Phong, hoàn toàn không thấy. Lăng Hinh đốt một ngọn nến nhìn xung quanh trống trải, nước mắt từng giọt lăn xuống.

-Meo...

Lưu Ly ngậm thư đưa cho Lăng Hinh, nàng ngồi xuống vuốt ve Lưu Ly một chút mới mở ra bức thư.

-Tiểu Hinh, Lăng Phong bị bắt đi, ta không thể để hắn gặp nguy nên đi theo. Muội cũng đừng lo lắng, chỉ cần ở nhà trồng rau, chăm gà. Lưu Ly sẽ giúp muội. Thương thế trong người muội ta đã chữa trị xong, tiền bạc cũng để lại toàn bộ cho muội. Ngoan ngoãn chờ chúng ta.

Đọc xong bức thư, Lăng Hinh lau nước mắt, dù sao nàng vẫn là tiểu hài tử, lần đầu gặp phải tràng cảnh như vậy.

-Thập Tam huynh nếu đưa ca ca trở lại. Ta liền muốn làm thê tử của huynh ấy.

Lăng Hinh nhỏ giọng nói ra, khuôn mặt mang theo vẻ ngại ngùng nhưng giọng nói lại kiên định. Lưu Ly dưới chân nghe Lăng Hinh nhắc đến hai chữ thê tử khẽ meo một tiếng, đầu nhỏ màu đen khẽ nghiêng qua một bên không biết nghĩ gì.