Chương 46: Ngoài ý muốn

Sáu hổ đang nằm trên giường có 2 em gái hầu hạ, bỗng có một tên xông vào:

- Đại ca có chuyện lớn rồi.

Sáu Hổ đang hưởng thụ bị quấy rầy liền quát lớn:

- Mày không thấy tao đang làm gì sao mà dám xông vào. Có chuyện gì?

Tên đó thở hồng hộc trả lời:

- Tụi thằng Mắt Mèo bị ai đó cắt lưỡi, đem bỏ trên đường gần tiệm mát xa làm ăn của em.

Sáu hổ đứng bật dậy, tay run run:

- Ngươi nói nó bị cắt lưỡi, còn hàng của chúng ta đâu?

Ô Quy đổ mồ hôi hột trả lời:

- Dạ... hàng của chúng ta bị tụi cớm tịch thu rồi?

Sáu Hổ tay cầm li rượu ném xuống đất nát thành từng mảnh, chửi:

- Đ* má nó, tao bảo bao nhiêu lần là phải cảnh giác. Làm mất biết bao nhiêu tiền của tao.

Sáu Hổ vuốt mặt, dặn Ô Quy:

- Mày nhớ chăm sóc tụi nó, tao nhớ thằng Mắt Mèo biết chữ. Đợi nó tỉnh rồi kêu nó viết ra giấy xem ai dám phá kế hoạch của tao.

Nói dứt câu có thêm một tên nữa hớt hải chạy vào:

- Đại ca không xong rồi. Trong túi tụi Mắt Mèo có mìn, tụi nó bị nổ chết hết rồi.

Sáu Hổ tức giận tán vào mặt Ô Long:

- Đ* mẹ mày sao mày không dò xem trong người nó có gì không hả, thằng ngu ăn hại.

Ô Quy cúi mặt, hai mắt hắn long sòng sọc. Vợ hắn bị Sáu Hổ quấy rối, vì sợ uy quyền của lão nên Ô Quy nhắm mắt làm ngơ. Nhưng lần này không nhịn được nữa nên hắn rút súng lục từ trong túi ra. Đoàng một tiếng, viên đạn cắm thẳng vào ngực lão. Nhưng kẻ ngã xuống lại là Ô Quy, Sáu Hổ nhìn thấy động tác kì quái của Ô Quy liền nắm lấy cây súng lục trong túi lão. Vừa lúc hắn cầm súng lên lão đã bắn một phát vào đầu. Nhưng Ô Quy đã kịp bóp cò súng vào ngực lão ta.

Nghe tiếng súng, đám thuộc hạ liền chạy vào. Sáu Hổ nói lớn:

- Đưa tao đi bệnh viện.

Đám thuộc hạ lão liền chở lão đi, để lại Ô Long với một lỗ máu trên đầu. Một vài tên khiêng xác hắn đi, để lại một vũng máu lớn trong căn phòng

Lúc này Lâm Thiên cùng Nhược Vi cùng một phòng. Hắn cũng lâu ngày chưa hoan lạc nên cảm giác cứ bị ngứa ngáy. Nếu như không phải vì cái nhiệm vụ chắc Lâm Thiên đè nàng ta xuống mà chơi rồi. Áp chế cơn động dục của mình lại, Lâm Thiên hỏi nàng cho có lệ:

- Cô tên gì? Tại sao bị tụi du côn đó chặn đường?

Nhược Vi trả lời:

- Tôi tên Nhược Vi, đại minh tinh trong giới nghệ sĩ. Do có người tính kế hãm hại nên mới bị như vậy. Cảm ơn anh đã giúp tôi, mà anh tên gì?

- Tôi tên Lâm Thiên.

Nàng cảm tạ hắn:

- Cảm ơn anh Thiên đã cứu tôi. Nếu không tôi đã bị ả Vân Phi đó hại chết rồi.

Nghe tới tên Vân Phi, Lâm Thiên giả vờ tò mò hỏi:

- Là Vân Phi, người yêu của Trần thiếu gia Trần Phi Vũ đúng không?

Nhược Vi gật đầu. Lâm Thiên lấy trong tủ phòng ra một chiếc váy, ném đưa cho nàng:

- Ta mới mua nó ở cửa hàng gần đây, cô mặc vào đi.

Nhược Vi phồng má:

- Háo sắc.

Hắn bước ra khỏi phòng, một lúc sau nàng bước ra với bộ váy hắn đưa. Lâm Thiên trong lòng tấm tắc:

- Đúng là mình chọn đồ mà.

Nhược Vi cầm lấy miếng giấy đưa cho Lâm Thiên:

- Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì cần cứ điện thoại cho số này. Tạm biệt, anh đẹp trai.

Lâm Thiên nhìn vào số điện thoại, sau đó đem bỏ vào túi. Bước đi rời khỏi khách sạn, hệ thống một bên hỏi hắn:

- Ký chủ sao không kéo quan hệ với cô ta?

Lâm Thiên lắc đầu trả lời:

- Ta biết đạo lí lạc mềm buộc chặt, với lại ta với cô ấy còn gặp nhau nhiều mà.

Về đến nhà, Lâm Thiên thấy Hổ đang đứng trước cửa đợi. Thấy hắn, Hổ liền chạy ra háo hức:

- Đại ca, đại ca. Băng Sáu Hổ bây giờ bị nội chiến rồi, chúng ta có cần khử băng chúng không?

Lâm Thiên lắc đầu:

- Mày ngu lắm, tụi cớm đã đánh hơi trước rồi. Mày mà động thủ thì coi chừng bóc lịch, tới đó thì đừng trách tao không nói trước.

Nghĩ nghĩ, Lâm Thiên hỏi Hổ:

- Mà mày có một công ty điện ảnh nào nhỏ nhỏ không?

- Hiện tại thì chưa nhưng em đang thi công 1 công ty điện ảnh, cỡ 1 tháng nữa là hoàn thành. Mà đại ca hỏi để làm gì?

Lâm Thiên nói với hắn:

- Mày để lại cho tao quản lí công ty đó đi, tao cần nó để làm một số chuyện.

Hổ cười nịnh nọt:

- Đại ca cần thì em đưa, dù sao anh vẫn từng là ân nhân cứu mạng của em mà. Giúp đại ca cả đời em cũng chịu.

Lâm Thiên gạt chuyện đó sang một bên, hắn rủ Hổ:

- Tối nay mày đi chơi gái với tao không?

Hổ sững sờ, sau đó chọc ghẹo Lâm Thiên:

- Đại ca à, anh bữa nay chơi lớn nha. Để tối em đến chở anh đi.

Nói xong hắn đeo mắt kính rời khỏi, Lâm Thiên cũng về phòng mình. Lấy cây dao găm dính đầy máu trong túi, hắn lấy khăn lau đi vết máu. Hệ thống đã bảo trì trở lại nên Lâm Thiên cũng không có nhiệm vụ gì. Lưu số điện thoại của Nhược Vi vào máy, Lâm Thiên cười thầm:

- Nhược Vi à, cô không thoát được bàn tay của ta đâu.

Chợp mắt một tí do nguyên buổi tối không ngủ. Thoắt cái đã 9 giờ tối, Lâm Thiên rời khỏi giường vệ sinh cá nhân. Bước ra khỏi phòng ngủ, hắn nhìn thấy Hổ đã chờ từ trước. Hổ đứng lên, háo hức:

- Đại ca thức rồi.

Lâm Thiên gật đầu, 2 người bước ra khỏi biệt thự. Hổ mở cửa xe để Lâm Thiên vào ngồi. Sau khi ngồi vào ghế lái, Hổ nói với hắn:

- Chúng ta đến karaoke Hoàng Tộc nha đại ca. Chỗ đó có nhiều em ngon lành lắm, nghe nói nó có bán gái còn trinh nữa.

Lâm Thiên im lặng, Hổ cũng tự biết điều nên không nói gì nữa. Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đường cho đến khi tới một tòa nhà rộng lớn. 2 người chạy đến bãi đậu xe, rồi đi bộ đến quầy tiếp tân. Thanh niên tiếp tân hỏi:

- Xin hỏi quý khách cần gì ạ?

Hổ nói ra ám hiệu với tên tiếp tân:

- Nhất Trung Sơn.

Tên tiếp tân càng ra sức cười tươi hơn, hỏi:

- Vậy 2 vị cần loại nào?

- Cho đại ca tao một con còn tươi, tao thì đưa em nào 1 con mà dáng ngon.

Lâm Thiên lắc đầu:

- Gu mày vẫn như thế.

Hổ cười cười gãi đầu:

- Sở thích của em mà đại ca. Người ta có nói: Nhất gái một con, nhì thuốc gò nửa điếu mà. Đại ca thử là ghiền liền luôn đó.

Lâm Thiên cũng chịu với tên này, nhưng hắn nói cũng đúng thật. Gái một con kĩ thuật rất điệu nghệ, điển hình như Đổng Tố Trúc. Ả có sức lực rất lớn và kĩ năng điêu luyện làm hắn thích thú mỗi khi quan hệ. Lâm Thiên cũng chưa hiểu lắm về thuật ngữ của mấy thằng "dân chơi" nên cũng im lặng cho Hổ giao tiếp.

Sau khi sắp xếp đàng hoàng, Lâm Thiên ở một phòng cách xa Hổ. Một lúc sau một em gái trắng nõn bước vào, nhìn cũng chỉ 15 16 mà thôi. Sau lưng là tên tiếp tân to cao, cỡ như mấy thằng đô vật. Đẩy cô gái ấy vào, tên to con ấy cuối đầu:

- Chúc quý khách vui vẻ ạ.

Sau đó hắn đóng cửa lại, Lâm Thiên nhìn cô gái còn run rẩy thì trong đầu đã hiểu lúc nãy tên Hổ ý nói là gì rồi. Lắc đầu một cái, Lâm Thiên biết nếu đã vào đây tức là cô gái này cố ý bán thân. Hắn cũng không ngại tình một đêm sau đó xem như người lạ, mà chỉ sợ là lòng không nỡ mà thôi. Đến chỗ cô gái, Lâm Thiên hỏi:

- Cô tên là gì?

Cô gái ấy không trả lời, nhưng khuôn mặt tròn thánh thiện đang sợ hãi. Lâm Thiên bế cô ta lên giường mặc cho nàng vùng vẫy. Nhưng lạ thay cô gái này vẫn không nói gì, trong miệng chỉ kêu ú ớ mà thôi. Hắn ép lấy bàn tay ghì vào má ép nàng mở miệng, nhìn vào bên trong Lâm Thiên thấy một đường rạch ngay trên lưỡi cô gái. Đây là lí do làm nàng không nói được, Lâm Thiên buông tay khỏi mặt cô gái.

Mặc dù thế nhưng hắn vẫn không quên rằng mình đến đây để làm gì. Thằng nhỏ nãy giờ vẫn luôn đợi chỉ thị, Lâm Thiên cởi đi quần áo của hắn sau đó đến cô gái. Tách cặp đùi trắng trẻo đang khép lại ra, Lâm Thiên liếm láp lấy nơi hạ thể chứa ít lông tơ ấy. Cô gái càng dãy dụa hơi, kẹp chặt cặp đùi trắng trẻo mềm mại vào đầu hắn. Hay tay cố đẩy Lâm Thiên ra khỏi vùng kín của mình, cơ thể cô gái giật như có nguồn điện chạy qua mỗi lần Lâm Thiên hôn vào hạ thể. Nàng bất lực để hắn chà đạp lên sự trinh trắng, bất chợt 2 hàng lệ của cô gái trào ra.

Lâm Thiên chẳng để ý cảm xúc của cô ta làm gì, hắn vẫn cứ tiếp tục liếm láp rồi mút lấy hạt ngọc nhỏ của nàng. Bên dưới âm đạo cũng đã rỉ từng giọt nước, bị Lâm Thiên liếm đi sạch sẽ. Liếm láp chán chê hắn lấy côn thịt đang cương cứng chà chà lên hạ thân nàng. Cô gái do quá bất lực nên cũng mặc cho Lâm Thiên làm gì làm, nhắm chặt 2 mắt đỏ hoe lại. Lâm Thiên liếm láp lấy khuôn mặt thánh thiện, kề miệng sát bên tai hắn nói với cô gái:

- Ta vào nhé.