Quá trình xuyên không hoàn tất, trước mặt Lâm Thiên là một nghĩa trang với một cô gái đang đứng trước bia một nọ. Bao nhiêu kí ức ùa về Lâm Thiên, đó là người hàng xóm của hắn, được hắn xem là em gái ruột của mình. Nhưng Lâm Thiên đã từng từ chối tình cảm của nàng vì hắn đã yêu ả Vân Phi.
Lâm Thiên cố nén đau đớn vì hành động dại dột của mình, từ sau khi từ chối tình cảm thì 2 người đã không còn gặp nhau. Vài tháng sau hắn bị chính người yêu mình hại chết, Lâm Thiên cười chua chát. Hắn hiện tại chưa ổn định được chỗ đứng của mình, gặp nàng chỉ làm nàng phiền phức thôi. Lâm Thiên nói thầm trong miệng:
- Tuyết Ngọc, nàng hãy đợi ta. Đến khi nào ta tìm hiểu được sự thật, ta sẽ đường đường chính chính tạ tội với nàng.
Lâm Thiên rời khỏi nghĩa trang, để mặc cho cô ấy đau khổ trước mộ. Hắn cũng chẳng thể làm gì được cho nàng nên không gặp nhau là cách tốt nhất hiện tại. Lâm Thiên vừa đi vừa hỏi hệ thống:
- Sức mạnh của ta dường như bị phong ấn lại đúng ko hệ thống?
" Đúng vậy thưa kí chủ. Ngài hiện tại không thể sửa dụng sức mạnh của thế giới khác sang thế giới này vì sẽ bị mấy đại năng cai quản giới nguyên dòm ngó. Hệ thống phong ấn sức mạnh kí chủ lại để ngài tránh khỏi phiền phức khó nhằn."
Con cú giải thích cho Lâm Thiên, hắn cũng hiểu đạo lí đó. Trái đất ko có một tí linh khí nào, nếu hắn dùng lực lượng sẽ rất dễ nhận biết sự khác thường. Lúc đó Lâm Thiên muốn thoát cũng ko được. Hắn gạt chuyện đó sang một bên, mục đích Lâm Thiên vội về trái đất lại vì thứ nhất trả thù kẻ đã giết hắn, thứ hai là vì để tìm hiểu lại cái chết của cha mẹ hắn. Cha mẹ Lâm Thiên chết vì tai nạn, trước đó họ cải nhau cả tháng định li dị nhưng ko hiểu vì sao hôm đó họ lại đi chung xe. Chính hôm đó cha mẹ bị mất lái đâm xuống vực mà chết.
Xác mẹ hắn được đem về nhưng của bố hắn chỉ là một nhúm thịt cùng mấy khúc xương người. Giám định nói với Lâm Thiên rằng lúc xe bị nổ cha hắn ở trong xe nên xác ko còn nguyên vẹn, còn mẹ hắn thì thoát được nhưng lại bị ngã vào tảng đá lớn gần đó tắt thở. Hắn lúc đó vì đau khổ trước cái chết của họ nên không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng càng ngày hắn thấy chuyện đó càng vô lí, nhưng chưa kịp tìm hiểu Lâm Thiên đã bị Trần thiếu giết chết.
Hắn cũng may trước đó chừa đường lui cho mình, về đến khu kí túc xá Lâm Thiên trước đó ở. Lấy cục đá trước cửa lật mặt sau lên, Lâm Thiên lấy tay cạy cái lỗ trên mặt cục đá. Đem ra cái thẻ ngân hàng của mình, Lâm Thiên thở phào:
- Cũng may ta còn chừa đường lui cho mình.
Đem cái thẻ ngân hàng đến cây ATM rút tiền, trên tay Lâm Thiên hiện giờ có 20 triệu. Vứt cái thẻ ngân hàng đi, Lâm Thiên đến một cửa hàng điện thoại mua một con cảm ứng cùi. Lâm Thiên trước lúc cha mẹ mất là một ông trùm nhỏ tuổi của giới xã hội đen, điều đó đã làm nên tính cách trầm lặng của hắn. Hắn lúc có người yêu đã giải táng băng đảng do muốn một cuộc sống bình thường. Bây giờ nghĩ lại làm hắn phì cười, đúng là vì gái hóa ngu si mà.
Lâm Thiên đưa điện thoại lên tai, một giọng điệu mừng rỡ từ đầu dây bên kia:
- Đại ca, ngài suy nghĩ thông suốt rồi đúng không?
Lâm Thiên chỉ "ừm" một tiếng, đầu dây bên kia gấp gáp lên:
- Tốt quá rồi, đại ca hiện tại ở đâu? Để em đến đó chở anh.
Lâm Thiên nói ra địa chỉ cửa hàng điện thoại hắn đang đứng. Tắt cái điện thoại đi, Lâm Thiên đứng trước cửa hàng đợi. 10 phút sau một chiếc xe Mercedes đen nhánh chạy đến, mọi người xung quanh há hốc mồm khi nó đậu trước mặt một tên mặt bộ đồ quê mùa. Một tên to cao đeo kính đen bước xuống xe, bước đến Lâm Thiên cúi đầu:
- Đại ca.
Lâm Thiên gật đầu, mở cửa xe ra rồi ngồi vào. Mọi người xung quanh xì xầm về vị chủ tịch giả nghèo này, một tên lạ mặt đeo khẩu trang gọi cho ai đó:
- Đã tìm thấy mục tiêu.
Lâm Thiên trên xe hỏi tên trung niên:
- Mấy năm nay khổ cho các ngươi rồi. Anh em hiện giờ như thế nào rồi Hổ
- Từ lúc đại ca hoàn lương anh em như rắn mất đầu. Một số đi theo băng khác, một số cũng theo đại ca hoàn lương. Chỉ có mấy người là còn ở lại băng thôi.
Lâm Thiên thở dài, Hổ nói thêm:
- Lúc đại ca rời băng, bọn em cũng may có chị Tư Rắn giúp đỡ. Nếu không có chỉ chắc tụi em tan rã lâu rồi, mà đại ca trở về có muốn gặp chỉ không?
Lâm Thiên lắc đầu, nàng bây giờ chắc tức giận hắn lắm. Năm đó khi biết hắn từ giã giang hồ vì một con hồ li Lý Ngọc tức giận lắm. Nàng suýt nữa lại tới nhà Lâm Thiên để thiến hắn, bây giờ Lâm Thiên mà gặp thì mặt đâu để nói chuyện với nàng. Nên không gặp lại là điều tốt nhất.
Hổ chở Lâm Thiên đến tập đoàn XZ, trụ sở chính của băng nhóm hiện tại. Dẫn Lâm Thiên lên lầu, một số nhân viên ở đó nói nhỏ với nhau:
- Người này là ai mà chủ tịch lại cung kính như vậy? Lại còn mặc bộ đồ rẻ tiền như vậy nữa?
- Hmm khó hiểu nhỉ, chẳng lẽ là đối tác quan trọng của ngài ấy sao?
- Chắc không đâu, hiện tại ở cái nước V này có mấy ai để chủ tịch như vậy?
....
2 người vẫn đi tiếp lên lầu cao nhất của tập đoàn. Bước vào phòng, hàng chục người mặt áo đen cuối đầu chào Lâm Thiên. Mỉm cười gật đầu, hắn bước đến vị trí chủ trì cuộc họp ngồi xuống:
- Hiện tại ta đã trở lại, điều đầu tiên cần làm đó là mời mấy anh em đã rời đi quay lại. Tiếp theo là việc điều tra cái chết của cha mẹ ta. Nói với giang hồ rằng Độc Hành ta đã trở lại.
- Rõ
Mọi người trong cuộc họp hô lên, Lâm Thiên nói thêm:
- Chuyện ta trước đó tự ý rời khỏi...
Hổ cắt ngang Lâm Thiên:
- Anh em chúng ta chưa bao giờ trách đại ca về những việc làm của mình. Vì đại ca là người cứu mạng của bọn em mà.
Lâm Thiên lắc đầu, hắn nghe nói xong càng thêm cay đắng. Hắn hỏi thêm:
- 4 đội Long Quy Hổ Hùng bây giờ còn mấy người?
Hổ cùng 3 người còn lại đứng lên, Hổ nói trước:
- Thưa đại ca, đội của em hiện tại còn 27 anh em tinh nhuệ.
Tên cơ bắp cuồn cuộc tên Long nói tiếp:
- Thưa đại ca đội em còn 40 người.
Tên lưng gù Quy nói tiếp:
- Đội em còn 19 người.
Tên Hùng tiếp tục:
- Đội em còn 23 người.
Lâm Thiên thở dài, lúc trước một đội của Lâm Thiên hàng trăm người. Chưa kể các tổ đội nhỏ được hắn quản lí, hiện tại còn chưa tới 1 phần người. Lấy từ Hùng một khẩu súng lục, Lâm Thiên bỏ khẩu lục vào túi của mình. Rời khỏi cuộc họp, hắn được Hổ chở về dinh thự bí mật của mình. Dinh thự hắn vẫn được mấy người hầu lau dọn sạch sẽ. Ngã người lên giường, Lâm Thiên hỏi hệ thống:
- Ta mặc dù bị phong ấn nhưng độ nhanh nhẹn và thần thức vẫn có thể sử dụng đúng ko hệ thống?
Con cú bay trên đầu hắn trả lời:
- Đúng vậy thưa kí chủ, hiện tại hệ thống không thể can thiệp vào thế giới này. Ta nhiều nhất chỉ có thể giải thích cho ngài về một số thứ trong phạm vi có thể. Nói đúng hơn hệ thống bây giờ vô dụng với kí chủ, mọi thứ muốn đạt được phải tự thân ngài vận động.
Lâm Thiên thở dài, chuyện này hắn cũng lường trước được. Cũng may hắn là người có thế lực cũng miễn cưỡng là lớn, thế lực đó là do tự thân tạo ra, ngay cả ba mẹ Lâm Thiên đến lúc chết cũng ko hay biết gì về hắn. Móc trong quần khẩu lục, Lâm Thiên bỏ nó lên bàn. Bước xuống tầng hầm lấy cây súng và con dao găm hắn ưa thích. Ngồi lên chiếc xe máy của mình, Lâm Thiên đến nghĩa trang thăm mộ ba mẹ mình. Cắm một bó nhang trước mộ 2 người, Lâm Thiên thì thầm:
- Con sẽ tìm hiểu lí do 2 người chết, cha mẹ nơi suối vàng đừng lo lắng cho con.
Sau đó Lâm Thiên đến một quán Bar, nơi đây là địa điểm tìm hiểu thông tin của giới xã hội đen. Mới một cái giá bạn sẽ được biết thông tin mà mình cần tìm. Bước vào cánh cửa đỏ phía sau quán, Lâm Thiên bước đến ngồi xuống trước mặt một người che kín mặt:
- Ta tưởng ngươi đã chết rồi chứ? Độc Hành.
Lâm Thiên chỉ trả lời ngắn gọn:
- Kim thiền thoát xác.
Người áo đen rục rịch nhẹ, sau đó hỏi thêm:
- Ngươi muốn biết gì?
Lâm Thiên đưa ra bản xét nghiệm tử thi:
- Ta cần biết sự thật về cái chết của 2 người này:
Người áo đen lắc đầu:
- Ta chỉ có thể cho ngươi biết một số thứ trong đó, chuyện này ngay cả ta cũng không biết hết được.
Lâm Thiên gật đầu, người mặt áo choàng đen đưa cho hắn một miếng giấy:
- Đây là giấy xét nghiệm thật sự đã bị ta copy được từ bệnh viện.
Lấy trên giấy xét nghiệm, Lâm Thiên thấy không khác gì với bản của hắn. Nhìn kĩ lại thì thấy một chi tiết rất nhỏ trong miếng giấy. Ông Lâm Thanh Hầu tức cha hắn không bị cháy chết. Theo xét nghiệm cho biết những mảnh thịt trên dường như bị cắt ra chứ không có lớp cháy do vụ nổ. Tức là việc cha Lâm Thiên bị nổ chết là giả, rất có thể lão đã giở trò gì đó.
Lâm Thiên gấp lại tờ giấy, nhìn về người áo đen:
- Ngươi cần thông tin gì để trao đổi?
Tên áo đen đó im lặng một hồi lâu:
- Thông tin lúc nãy về ngươi đưa cho ta đã đủ rồi, không cần phải trao đổi nữa.
Lâm Thiên im lặng rời đi. Ra khỏi quán Bar, hắn ôm mặt cười:
- Tại sao ta lúc đó không nghĩ ra việc này nhỉ? Ba à, người đã lừa con một vố đau rồi đấy.