Về đến khách điếm, Thương Viêm nghiêm túc nói:
- Ta đã dò xét quanh thành rồi, hầu như những người siêu phàm cảnh ở đây đều đợi Ma Hoa Ngàn Năm nở để tranh đoạt. Con số cũng khoảng gần trăm người, phen này khó rồi.
Lâm Thiên im lặng, Lực Hoàn nói với Lâm Thiên:
- Sư điệt phải nhớ giữ mạng là quan trọng nhất, không lấy về được Ma Hoa Ngàn Năm cũng không sao nhưng bắt buộc phải sống. Nhớ chưa?
Lâm Thiên gật đầu, các vị sư thúc này trọng tình trọng nghĩa. Lâm Thiên cảm thấy việc mình đến Thiên Tiêu Tông là không sai. Đang dặn dò thì ánh sáng từ phía Vọng Thiên Nhai phát ra chói cả một phía, báo hiệu Ma Hoa Ngàn Năm đã mở. Lâm Thiên cùng 4 người còn lại hiểu ý chạy đến, Lâm Thiên trên đường đến có 2 nhóm người đánh nhau. Hắn để ý đến một cô gái tóc hồng trong nhóm, tư chất cô ta cũng tốt 49 tuổi đã là siêu phàm nhất tầng. Lâm Thiên truyền âm với mấy vị sư thúc:
- Ta gặp được người quen, các vị sư thúc cứ đi trước.
Đám Thương Viêm sững sờ nhưng vẫn nghe theo Lâm Thiên. Để chắc ăn hắn tạo ra một ảo ảnh ngăn mọi người nhìn vào và dò xét. Lâm Thiên lao đến dùng tuyệt kĩ Alpha chém chết hết mấy tên gần đó, đánh ngất cô gái sau đó tẩy não bỏ vào Lung Linh tháp. Mọi chuyện xảy ra chỉ bằng nửa cái chớp mắt, xong chuyện Lâm Thiên chạy đến đám người Thương Viêm:
- Xong hết rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
Lực Hoàn dùng thần thức dò xét sau đó khóe môi giật giật. Mới bao lâu mà Lâm Thiên đã giết sạch mười mấy cường giả siêu phàm cảnh chứ? Lâm Thiên đúng là quái vật trong quái vật mà. Đi được một đoạn thì gặp một nhóm người trong đó có Địch Diệu, thấy Lâm Thiên hắn giơ tay vẫy:
- Tiền bối, ta ở đây.
Lâm Thiên thấy thế liền đến, hỏi:
- Có chuyện gì?
Địch Diệu trả lời:
- Tiền bối có thể cho ta theo cùng được không?
Thương Viêm hỏi Lâm Thiên:
-Đây là ai vậy sư điệt?
Hắn trả lời:
- à là người quen cũ, mà cũng không phải là cũ.
Quay sang phía Địch Diệu, Lâm Thiên gật đầu đồng ý, nói thêm:
- Miễn sao các ngươi đừng ngán chân ta là được.
Mấy tên đi theo Địch Diệu nghe nói xong tức giận muốn dạy cho Lâm Thiên biết thế nào là lễ độ. Nhưng vì thấy thái độ của Địch Diệu đối với hắn cung kính nên cũng ko dám làm gì. Thiên Tàng Lão Nhân thấy Lâm Thiên rất lạ, giống như chưa từng gặp mặt. Nếu ko vì Địch Diệu nói ra thì chắc chắn lão ko tin rằng người trước mặt có thể quen biết mình. Nhận thấy Thiên Tàng Lão Nhân đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Thiên xoay về hướng lão chắp tay:
- Gặp qua Lý lão.
Thiên Tàng Lão Nhân hỏi Lâm Thiên:
- Chẳng hay công tử là ai mà lại biết đến lão phu?
Lâm Thiên đáp lại:
- Chuyện đó Lý lão ko cần biết đâu. Mà ta cũng sẽ không làm hại gì ngài và đệ tử của ngài nên đừng có manh động làm gì.
Lâm Thiên vừa nói mắt vừa hướng về nắm đấm chứa sát chiêu của Lý lão. Hắn biết lão chỉ muốn phòng trường hợp Lâm Thiên làm điều gì bất lợi cho mình nên mới như thế. Họ đã sống mấy ngàn năm, đầu óc cũng thuộc dạng cáo già hết rồi nên lúc nào cũng biết suy nghĩ. Giải trừ lực lượng trên tay, Lý lão chắp tay:
- Xin đạo hữu đừng chấp nhặt với lão già này làm gì. Ta chỉ là cạn giác với đạo hữu mà thôi.
Lâm Thiên cười trả lời:
- Ta biết mà, cường giả ai cũng phải dè chừng. Vả lại ta cũng ko có lí do để làm hại gì ngài cả.
Lâm Thiên cùng Thiên Tàng Lão Nhân cười làm hòa. Lúc này Đỗ Vạn cùng Mễ Na cũng tới, cô nàng vẫn năng động như ngày nào, réo Lâm Thiên um sùm lên. Đỗ Vạn chắp tay:
- Chào Lâm đại sư.
- Chào Đỗ lão, chẳng hay 2 người đến có chuyện gì?
Đỗ Vạn trả lời:
- Đồ đệ lão phu thấy náo nhiệt liền chạy đi xem, lão phu phải theo hộ giá nó. Giữa đường thì gặp đại sư ở đây.
Lâm Thiên gật đầu, Mễ Na hỏi hắn:
- Lâm Thiên đám người trước mặt đó là ai vậy?
- Là đồng minh.
Lâm Thiên nói, Đỗ Vạn cũng ngó xem đám người Địch Diệu bỗng dưng khựng lại trước lão già mặt áo khoác che người:
- Ngài...ngài là?
Đỗ Vạn run lắp bắp hỏi? Lý lão ngón trỏ lên ra dấu, nhưng hắn vẫn chắp tay cúi đầu:
- Đệ tử Đỗ Vạn, gặp qua đại sư.
Đám người Thương Viêm giật mình, nhìn Lý lão với ánh mắt hoảng sợ, trong đầu chung một ý nghĩ:" Đỗ Vạn đại sư xưng hô với tiền bối đó một tiếng đệ tử rất kính trọng. Nhưng trước giờ người có khả năng luyện đan để lão trở thành trò thì chẳng phải....". Biết mọi người đã đoán ra thân thế của mình, Lý lão gỡ xuống mũ chùm đầu:
- Mọi người đã biết thì ta chẳng cần phải ẩn thân làm gì. Mọi người cứ gọi ta là Lý lão như tiểu hữu kia đi.
Mọi người xung quanh mới âm thầm kinh ngạc, Lâm Thiên cấp bậc nào mới có thể quen biết Thiên Tàng lão nhân chứ? Đám Thương Viêm lại nghi ngờ thanh thế của Lâm Thiên nhưng vì biết hắn không có ý gì hại họ nên cũng không nhiều chuyện. Sau khi Lý lão giải thích cặn kẽ về Ma Hoa ngàn năm thì nó đã nở sáng cả vùng trời. Đám người Lâm Thiên theo chân Lý lão đến Ma Hoa. Đến nơi thì họ gặp một đám người không cho vào, bằng cách thuyết phục của Địch Diệu thì đám người trước mặt cũng nhường đường với việc cho họ một ít dược dịch sau khi luyện chế.
Lâm Thiên cùng Địch Diệu chạy thẳng bên trong nhụy hoa sau đó biến mất. Ngoài này bắt đầu cuộc loạn chiến giữa các tu sĩ, đương nhiên là có đám Thương Viêm. Cuộc chiến kéo dài 1 canh giờ sau đó nhóm Thương Viêm rời khỏi khu vực hỗn chiến. Còn Lâm Thiên cùng Địch Diệu tiến thẳng đến khu vực nhụy hoa nơi chứa dược dịch.
Sau khi lấy đi kha khá dược dịch Lâm Thiên nhờ Địch Diệu đưa nó cho mấy vị sư thúc mình hắn khi rời khỏi. Còn Lâm Thiên đem theo vài giọt dược dịch Ma Hoa tiến thẳng vào hư không rèn luyện, chuẩn bị thăng cấp Nhập Thánh cảnh. Vào sâu bên trong hư không loạn lưu, Lâm Thiên vì có không gian chi lực nên hiệu quả không cao. Nhưng về cảm nhận không gian pháp tắc thì cực kì hiệu quả. Lâm Thiên tham ngộ ra được một khả năng mới của không gian hệ. Hắn nhắm mắt cảm nhận, không gian chi lực bùng phát, Lâm Thiên đã dịch chuyển nghìn dặm sâu vào hư không. Đó là khả năng dịch chuyển tức thời của Lâm Thiên, nó cũng như là Hư Vô Bộ Pháp bản nâng cấp của hắn. Tuy nhiên chiêu thức này tốn linh lực theo cấp số nhân theo khoảng cách dịch chuyển. Ngàn dặm đã tốn mất 3 thành linh lực Lâm Thiên, đồng thời giúp Lâm Thiên chuyển hóa chân nguyên hóa thánh.
Tu luyện trong hư không một thời gian, Lâm Thiên phá vỡ gông cùn xiền xích giữa siêu phàm và nhập thánh, hắn chuẩn bị thăng cấp lên nhập thánh cảnh. Lâm Thiên đang thăng cấp bỗng nhiên thấy trời đất tối sầm, trước mặt hắn chính là Vân Phi, còn hắn đang nằm dưới đất ngước nhìn khuôn mặt hắn căm hận suốt suốt 2 kiếp:
- Một tên thất bại, đồ yếu đuối, không xứng với Vân Phi ta.
Nói xong ả đá Lâm Thiên văng đi, kế bên Vân Phi xuất hiện một tên thanh niên. Hắn chính là kẻ đã bắn chết Lâm Thiên, ả ta ông lấy hắn:
- Trần thiếu, ta không muốn tên này sống trên đời nữa. Huynh có thể để hắn biến mất khỏi thế giới không?
Tên Trần thiếu nhe răng cười, hỏi ả:
- Thế nàng sẽ thưởng ta cái gì?
- Thế này được không?
Nói xong ả lột xuống từng kiện quần áo của mình, cơ thể ả ngang tầm với các người mẫu nổi tiếng nhưng nó chỉ là cái áo của sự ác độc của ả. Hắn ta cũng cởi xuống cái quần tây của mình, lấy dương vật bé nhỏ đến đáng thương của hắn cắm vào bên trong âm đạo ả trước mặt Lâm Thiên. Ả ta rên lên những tiếng cực kì giả trân đến buồn nôn. Lâm Thiên hắn cuối cùng cũng hoàn hồn, trong đầu réo hệ thống:
- Hệ thống, thế này là sao?
Con cú đậu trên tay Lâm Thiên hiện ra:
- Đây là tâm ma của kí chủ, nếu không thoát khỏi tâm ma chỉ sợ quá trình tu hành của ngài sẽ bị đình trệ.
Lâm Thiên biết mình phải làm gì trong tâm ma. Ý niệm vừa động, một thanh kiếm xuất hiện trên tay hắn, tuyệt kĩ alpha kết hợp hư vô bộ pháp chém nát tâm ma. Lâm Thiên cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái tâm ma chết tiệt này. Phun ra một ngụm máu, thần hồn đau nhức kịch liệt, cũng may hắn đã luyện chế Tịnh Tâm Tuyết Liên thành Tịnh Tâm đan. Hắn nốc Tịnh Tâm đan cùng với một vài viên đan dược trị thần hồn. Luyện hóa hồi sau hắn bình phục tổn thương do phản phệ. Lâm Thiên vẫn còn ở cảnh giới chân nguyên hóa thánh chưa bị giảm tu vi, xem như là còn may mắn cho hắn.
Lâm Thiên hỏi hệ thống:
- Làm thế nào để ta diệt cái tâm ma này vĩnh viễn vậy hệ thống?
Lâm Thiên biết tâm ma vẫn còn sâu bên trong thần hồn hắn, khi đột phá sẽ quấy nhiễu không cho Lâm Thiên thăng cấp cũng như cảm ngộ. Hệ thống trả lời:
- Có chứ kí chủ, chỉ cần ngài diệt đi nguồn gốc của tâm ma: Vân Phi và tên Trần thiếu thì nó sẽ tự động biến mất. Hệ thống đã đền bù vé xuyên thế giới của ngài bằng vé xuyên không vị trí tự chọn. Đề cử ngài đến trái đất thời điểm sau khi ngài chết 3 năm.
Lâm Thiên gật đầu:
- Giờ làm luôn đi hệ thống.
Trước mặt Lâm Thiên xuất hiện cánh cổng hư không, hắn bước vào cánh cửa ánh sáng làm mắt hắn nhắm tịt lại, trong lòng Lâm Thiên háo hức chờ đợi báo thù.
Nửa đêm viết truyện đến 2 giờ sáng mới xong, có gì sai sót tác sửa sau. Chúc ae đọc truyện vui vẻ.