Lâm Thiên vừa về đến đã gặp đám Thương Viêm ở trong phòng. Thương Viêm nói với hắn:
- Sư điệt về rồi à, lại đây chúng ta nói chuyện một lát.
Lâm Thiên ngồi xuống bàn, Thương Viêm khuôn mặt trầm trọng:
- Lần này chỉ e là khó hơn dự tính, đếm sơ cũng khoảng trăm người đang ở gần Ma Hoa Ngàn Năm. Con số chắc sẽ lên gấp 3 nếu như đến thời gian nó nở hoa.
Lực Hoàn cười gằn:
- Sợ gì, đến bao nhiêu chúng ta giết bấy nhiêu.
Thương Viêm trừng mắt:
- Nhưng tất cả đều là siêu phàm cảnh, cũng vài chục người là siêu phàm tầng 3 giống chúng ta.
Lực Hoàn im lặng, nếu là siêu phàm cảnh tầng 3 dưới 10 người thì nhóm Lâm Thiên chắc chắn sẽ lấy được. Nhưng vài chục người thì khác, con số vài chục đó rất khó nhằn. Phi Vũ nghe xong cười to:
- Sợ gì chứ! Quái vật sư điệt của chúng ta bây giờ cũng là siêu phàm tầng 3. Cho vài trăm người đến hắn cũng giết được, phải không sư điệt?
Lâm Thiên gật đầu, Thương Viêm đám người sửng sốt. Mới mấy tháng trước hắn vừa đột phá lên siêu phàm tầng 2 mà bây giờ lại đột phá tiếp. Chỉ sợ từ trước đến giờ chưa ai có thể làm được. Lực Hoàn cười lớn:
- Vậy thì ta an tâm rồi. Bây giờ chúng ta có nên chia lại một phần Ma Hoa Ngàn Năm cho sư điệt hay không?
Lâm Thiên lắc đầu:
- Thứ đó không có tác dụng gì với ta, mấy vị sư thúc khỏi cần chừa lại cho ta.
Thương Viêm cắt ngang cuộc trò chuyện:
- Thôi chúng ta nên thám thính xem trong thành này có bao nhiêu người vì Ma Hoa Ngàn Năm mà đến.
Lâm Thiên gật đầu, 5 người rời khỏi phòng để đi thám thính. Lâm Thiên với Phi Vũ chung một tổ đội, Lực Hoàn cùng Phi Tiến một đội còn Thương Viêm thì đi một mình. Lâm Thiên cùng Phi Vũ đang đi thì gặp Đỗ Vạn cùng với Mễ Na đang đi dạo. Lâm Thiên chắp tay chào hỏi:
- Chào Đỗ lão.
- Lâm đại sư.
Đỗ Vạn chắp tay chào lại, Mễ Na lại nhìn Phi Vũ chằm chằm. Lần nào gặp Lâm Thiên cũng thấy ả kè kè một bên, thấy Mễ Na đang nhìn mình Phi Vũ vén tóc bên tai khiêu khích. Lâm Thiên không để ý 2 đại cô nương này mà hỏi Đỗ Vạn:
- Đỗ Lão đến đây để làm gì?
Đỗ Vạn trả lời:
- Ta dẫn đồ đệ đi tham gia so tài luyện đan ở đây, Lâm đại sư có hứng đi cùng chứ?
Lâm Thiên gật đầu, hắn xem như cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Thám thính đối với Lâm Thiên không quan trọng, đã có 3 vị sư thúc làm việc này rồi. Vả lại đi xem so tài cũng là đang thám thính mà. Vừa định đi thì đám người Lâm Thiên bị một tên công tử chặn lại:
- Các ngươi đi cũng được, nhưng cô gái kia phải ở lại để về làm thiếp cho ta.
Lâm Thiên nghe xong không nói gì, mấy người xung quanh bu lại, một tên nói:
- Thôi xong cô gái ấy rồi, bị Nhiếp Tòng công tử nhìn trúng. Tiếc cho một đời hoa, haizz.
Người khác nói tiếp:
- Hắn là cháu trai của Nhiếp Sô Phượng, mà Nhiếp Sô Phượng lac nữ nhân của phó thành chủ Chu Lương nên mới hống hách mà không ai dám nói gì.
Lâm Thiên nghe xong nhết mép, hắn không biết kiếm ai để thị uy nhưng hên sao gặp phải tên này. Lâm Thiên hỏi:
- Nghe nói ngươi ở đây uy danh rất lớn?
Nhiếp Tòng cười to:
- Con chuột nhắt như ngươi còn hỏi ta, ta là cháu vợ của phó thành chủ Phù Vân Thành này. Con ả có trốn cũng không thoát đâu, người đâu mau bắt cô ta lại. Sẵn giết tên này cùng lão già, à mà đừng giết ả đàn bà đi chung với hắn, để ta đem ả về hành hạ.
Lâm Thiên nghe xong cười gằn, thanh kiếm trên tay Lâm Thiên xuất hiện, trong chớp mắt chém lìa đầu mấy tên thị vệ đang lao đến. Lâm Thiên tay bóp cổ Nhiếp Tòng dỡ lên, hắn ngạt thở hô to:
- Ta là cháu trai phó thành chủ, ngươi không được giết ta.
Lâm Thiên khuôn mặt đáng sợ hơn cả ma quỷ, trên tay còn lại cầm thanh kiếm giơ lên. Tiếng thét thảm vang lên xung quanh, nhiều người còn đứng xem đang ngơ ngác bị tiếng thét làm cho bừng tỉnh:
- Thanh niên này là ai? Tại sao ta không thể thấy tu vi của hắn?
- Có thể làm như vậy chỉ sợ là cường giả siêu phàm cảnh.
- Chúng ta nên rời khỏi đây, nếu không thì phó thành chủ bắt gặp chỉ có chết.
Nhiều người rời khỏi để tránh liên lụy, Lâm Thiên thanh kiếm còn rỉ máu. 2 cánh tay của Nhiếp tòng rơi xuống đất, máu me chảy xuống như suối. Lâm Thiên dùng thần hồn công kích làm hắn tỉnh lại, thấy tay mình đã lìa khỏi người hắn thét lên:
- ĐAU QUÁ, GRAAAA.... NGƯƠI THẢ TA RA, TA CÓ THỂ CHO NGƯƠI MỌI THỨ NGƯƠI MUỐN. THẢ TA RA, GRAAA...
Lâm Thiên đương nhiên không thả hắn, giơ kiếm lên chém thêm một nhát vào đôi chân Nhiếp Tòng. Hắn thét lên đau đớn:
- GIẾT TA ĐI, GRAAA... ĐỪNG HÀNH HẠ TA NỮA. GIẾT TA ĐI.
Lâm Thiên chặt từng bộ phận của Nhiếp Tòng. Những người xung quanh dù là võ giả cũng thấy cách hắn hành hạ cực kì ghê rợn( ai biểu đòi bắt nữ nhân hắn về làm thiếp ). Lâm Thiên hắn tiếp tục hành hạ Nhiếp Tòng: cắt lưỡi, xẻ thịt, chọc mù mắt, cắt bỏ cậu nhỏ,.... làm hắn sống không bằng chết. Lâm Thiên khéo léo để tên này còn lại một ít hơi thở để hắn tiếp tục hành hạ.
Nhiếp Sô Phượng tới thì thấy cháu mình đang bị hành hạ dã man. Ả tức giận lao đến định giết Lâm Thiên, nhưng với tu vi siêu phàm nhất tầng cảnh thì làm được gì? Ả ta nhanh chóng bị hắn đánh hộc máu, tu vi bị phế bỏ. Lâm Thiên thấy chơi chán rồi nên giết luôn tên Nhiếp Tòng. Đúng lúc Địch Diệu thấy náo nhiệt xem thấy Lâm Thiên trên tay mà một người chặt mất tay chân, cơ thể toàn máu. Thấy thế Địch Diệu hoảng sợ nói:
- Tiền bối, ngài...
Lâm Thiên ngoái lại, khuôn mặt dính đầy máu khiến người khác nhìn vào hoảng sợ. Hắn bỏ Nhiếp Tòng xuống, dùng chân nguyên làm sạch quần áo nhuốm máu của mình. Mỉm cười nhìn Địch Diệu nói:
- Ồ là nhóc ngươi à? Xin lỗi vì để ngươi thấy cảnh này nha, nhưng tên này đáng phải bị như vậy.
Địch Diệu gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Tiền bối này lúc trước hắn thấy hiền như cục đất, vậy mà bây giờ đáng sợ hơn cả ma quỷ. Lâm Thiên thấy thế nói với Địch Diệu:
- Con đường tu luyện sẽ phải gặp như thế này, ngươi tu luyện đan đạo cũng được nhưng vẫn phải có thủ đoạn giết người. Nếu không thì cho dù ngươi là luyện đan sư thánh cảnh thì cũng sẽ chết mà thôi.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Đám người xung quanh bây giờ đã trốn đi hết, chỉ còn mấy người bọn hắn. Lúc này Phó Thành chủ Chu Lương vừa mới đến, thấy kế bên Lâm Thiên là xác của cháu vợ mình, còn Nhiếp Sô Phượng đang ngất đi gần đó. Lúc này Địch Diệu đang đứng phía xa Lâm Thiên nên Chu Lương tưởng là Lâm Thiên định thủ tiêu hắn. Hắn liền lao đến che chắn trước mặt Địch Diệu:
- Diệu công tử đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Địch Diệu kéo cánh tay Chu Lương xuống:
- Nếu tiền bối muốn giết ta và ngươi thì chúng ta đã đầu lìa khỏi xác từ lâu rồi.
Chu Lương sửng sốt, Địch Diệu nói thêm:
- Tiền bối này còn biết cả tên sinh thời của sư phụ ta nữa.
Chu Lương tuy có hơi chùn lại nhưng vẫn cố hỏi thêm. Lâm Thiên nói:
- Tên này muốn bắt nữ nhân ta về làm thị thiếp, ta giết hắn như thế còn nhẹ a.
2 nữ nghe xong đỏ mặt, Chu Lương hiểu ra vấn đề. Nói với mọi người trong thành qua truyền âm:
- Từ nay phó thành chủ Chu Lương sẽ không còn Nhiếp phu nhân nữa. Nhiếp gia không còn quan hệ gì với ta nữa.
Lâm Thiên gật đầu, tên này cũng xem như thông minh. Còn con đi*m Nhiếp Sô Phượng thì hắn không thèm, tu vi kém cỏi còn tính nết không vừa lòng hắn, chưa kể Lâm Thiên lúc vào thành có gặp ả tơ tình với một số tiểu bạch kiểm trong thành nữa. Thể loại này hắn nuốt không vô, nhưng Lâm Thiên thả một ấn ký truy tung trên người ả ta. Để xem khi không còn là phu nhân phó thành chủ ả sẽ như thế nào.
3 vị sư thúc còn lại thấy có chuyện chạy tới thì gặp Lâm Thiên, hỏi:
- Sư điệt ngươi thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không?
Lâm Thiên tươi cười trả lời:
- Có tí rắc rối nhưng đã giải quyết xong xuôi, phiền các vị sư thúc rồi.
Địch Diệu cùng Chu Lương hả họng ngạc nhiên. Lâm Thiên hướng 2 người truyền âm:
- Cường giả ai cũng có bí mật, tốt nhất các ngươi đừng bép xép chuyện gì.
Đúng là người sống lâu năm hiểu chuyện, Chu Lương nói:
- Không có chuyện gì hết, chúng ta chỉ nhờ Lâm công tử một tí.
- Đúng rồi, Lâm đại sư là luyện đan sư thánh cấp nên chúng tôi định mời luyện tí đan dược. Nhưng đã xong hết rồi.
Lâm Thiên gật đầu, còn đám người Đỗ lão không dám nói gì. Nắm lấy tay Phi Vũ, Lâm Thiên nói:
- Sư thúc chúng ta về xem có tình báo gì từ bọn họ không?
Phi Vũ gật đầu nhưng tay vẫn còn hơi run, Lâm Thiên cùng bốn vị sư thúc trở về khách điếm. Để lại những người đang sợ hãi run cầm cập nơi đây.