Chương 41: Dạo thành

Lâm Thiên lắc đầu, hắn nguyên một buổi tối hao tổn tinh lực cực lớn nên bây giờ phải hồi phục lại. Thấy hắn ngồi xếp bằng tu luyện, Phi Vũ tức giận:

- Nguyên một buổi tối tu luyện không đủ sao mà còn muốn tu luyện nữa. Nếu ngươi ko đi sư thúc giận ngươi luôn, hứ.

Lâm Thiên mệt mỏi lắc đầu, hắn hôm qua bị mấy thê tử cùng đệ tử vắt sạch. Chưa kịp hồi sức thì bị bà sư thúc này đòi đi dạo thành, Lâm Thiên hỏi hệ thống:

- Hệ thống ngươi có thứ gì giúp ta hồi phục tinh lực ko?

Con cú hiện lên đậu trên tay hắn:" Bổ thận đan, giúp hồi phục tinh lực trong chớp mắt đồng thời có thể giúp kí chủ tăng tiến tu vi một tí. Giá 20 kim tệ".

- Haizz, lấy cho ta một viên.

Lâm Thiên nhìn vào số kim tệ còn lại của mình, lúc trước hắn dùng một lượng lớn kim tệ mua đồ nên giờ chỉ còn 980 kim tệ. Mua thêm viên Bổ Thận đan nữa là còn 960 kim tệ. Lâm Thiên vì sao ko tự luyện đan? Hắn bây giờ ko còn sức đi lại huống chi là luyện đan. Hoan hỉ thánh điển thì chỉ giúp hắn trâu bò với kĩ thuật điêu luyện thôi, còn về thận có hư hay không là do người sử dụng có tiết chế hay không. Công pháp nào cũng có điểm yếu, nếu như có công pháp không yếu điểm thì thế giới còn gì là cân bằng.

Lâm Thiên hiện giờ hồn lực và tinh thần lực yếu nhất. Hắn cân nhắc sẽ tăng cấp phẩm chất ôn hồn liên, nhờ lúc luyện hóa hệ thống có nói cách tối ưu để thăng cấp ôn hồn liên. Lâm Thiên bất ngờ là cách giúp ôn hồn liên thăng cấp nhanh nhất chính là dùng linh hồn của các cường giả tu sĩ để nó luyện hóa. Nhưng phải cần chủ nhân nó làm lò luyện, nếu chủ nhân nó không đủ kiên trì thì ôn hồn liên sẽ nổ tung, chủ nhân của nó đương nhiên cũng sẽ chết. Bàn về độ kiên trì thì Lâm Thiên rất tự tin, hắn lấy viên Bổ Thận đan bỏ vào miệng.

Một bên Phi Vũ tức giận quay mặt chỗ khác ko nhìn Lâm Thiên. Thấy hắn không nói gì nữa nên nàng quay đầu lại xem hắn có chuyện gì hay ko. Lâm Thiên vừa uống viên đan dược vào liền muốn rụt rịt đột phá. Phi Vũ một bên biết Lâm Thiên sắp tấn cấp nên cũng bỏ qua chuyện vừa nãy, một bên hộ pháp cho hắn. Lâm Thiên sau nửa canh giờ luyện hóa thì cũng lên được siêu phàm tam tầng. Phi Vũ một bên lẩm bẩm:

- Thật là quái thai, mới chưa tới 40 đã là siêu phàm cảnh.

Lâm Thiên thở ra ngụm khí, hắn bây giờ cảm giác rất là thoải mái. Phi Vũ một bên nói:

- Sư điệt đúng là quái vật, chưa tới một năm đã thăng lên 2 tiểu cảnh giới.

Lâm Thiên rời khỏi giường, nắm lấy tay Phi Vũ:

- Chúng ta đi dạo thành.

Lâm Thiên cùng Phi Vũ đi dạo thành, nàng nắm lấy cánh tay hắn bước đi. Lâm Thiên cũng không có ý phản đối, 2 người đi dạo quanh Phù Vân thành để mua tài nguyên. Là một người Việt Nam nên việc cò kè mặc cả với Lâm Thiên đã học từ nhỏ mỗi khi đi chợ, hắn mua đồ hao rất ít tiền của mình.

Đi một hồi Lâm Thiên cùng Phi Vũ thấy một đám đông trước mặt. Nam tử đô con đứng bán một bông hoa sen màu xanh da trời, ánh sáng từ bông hoa đó chiếu sáng một khoảng nhỏ. Nam tử nói với đám đông trước mặt:

- 10 viên thánh đan trị liệu, không đổi thứ khác.

Đám đông ồn ào lên, có vài kẻ khinh bỉ:

- 10 viên thánh đan, hừ! Ngươi tưởng thánh đan dễ kiếm như vậy à, lại còn thánh đan trị liệu nữa.

- Ngươi nghĩ bao nhiêu người trên đời chế tạo được thánh đan? Lại còn nói 10 viên, thứ này mua cho chó ăn ta cũng không thèm.

- Đúng là mở miệng không biết suy nghĩ. 10 viên thánh đan quý giá đổi một cái băng liên, ngươi nên nghĩ xem mình có bị tâm thần không đi.

....

Tên nam tử mặc những lời dè bỉu, hắn vẫn một mực không thay đổi quyết định:

- 10 viên thánh đan trị liệu, nếu ai không có xin mời đi giùm.

Một nữ tử nhan sắc tạm được đối với Lâm Thiên bước đến, cố ra dáng vẻ quyến rũ nhất nói với nam tử:

- Vị đại ca này, nếu huynh cho ta thứ đó thì ta sẽ là vợ huynh.

Đám người nhìn cô gái này với ánh mắt kì dị, một số người chửi mắng:

- Đâu ra con đ* ở đây vậy, cái đồ xứng trong kỷ viện.

- Nữ tử như ngươi thật đáng xấu hổ.

- Tiết tháo của ngươi ở đâu rồi?

...

Nữ tử vẫn không để ý đám đông, cố quyến rũ thanh niên. Không phải ở đây họ không biết thứ thanh niên đó bán, nhưng họ làm như vậy để ép thanh niên hạ giá xuống. Cô gái bị nam tử đuổi đi:

- 10 viên thánh đan, ai không thỏa mãn điều kiện của ta xin mời rời khỏi đây.

Lâm Thiên cùng Phi Vũ bước đến, nàng bất ngờ khi nhìn thấy đóa băng liên:

- Băng Tâm Tuyết Liên, độ tuổi cũng khoảng vạn năm.

Nam tử hừ nói:

- Cuối cùng cũng có người biết giá trị thứ này.

Lâm Thiên nheo mắt, thứ này không phải là Băng Tâm Tuyết Liên mà là Tịnh Tâm Tuyết Liên. Tịnh Tâm Tuyết Liên chính là Băng Tâm Tuyết Liên có độ tuổi trên mười vạn năm. Tịnh Tâm Tuyết Liên này xem như là một trong các vật hiếm nhất ở Thông Huyền đại lục. Nó có khả năm bồi dưỡng tâm cảnh nhưng gấp mười lần, và nó là dược liệu chính của Dưỡng Tâm đan, một lại đan dược thánh vương cấp.

Lâm Thiên hiện tại có rất nhiều đan dược thánh cấp trị thương. Đưa cho nam tử một túi chứa đan dược thánh cấp, Lâm Thiên nói:

- Ta muốn thứ này.

Nam tử mừng rỡ, cầm lấy túi đan Lâm Thiên đưa. Lâm Thiên cũng lấy đi Tịnh Tâm Tuyết Liên, vừa định rời khỏi thì có một thanh niên da trắng như nữ tử ngăn lại:

- Các hạ có thể để lại cho ta thứ này không?

Lâm Thiên ngừng lại, nhìn thanh niên hỏi:

- Vì sao ta phải để lại cho ngươi?

Thanh niên trả lời:

- Ta có thể trả ngươi gấp 3 lần số thánh đan ngươi mua.

Lâm Thiên lấy bàn tay ôm mặt cười to:

- Ta là luyện đan sư thánh cấp, cần phải mua thánh đan của người khác sao?

Tên nam tử giật mình, hắn chỉ nghĩ rằng người này là luyện đan sư linh cấp thượng phẩm giống mình. Còn trẻ vậy mà là thánh cấp thì ai tin? Thanh niên hừ nói:

- Vớ vẩn, người như ngươi mà là luyện đan sư thánh cấp? Thế ngươi có thẻ bài của công hội luyện đan không?

Lâm Thiên khoanh tay nói:

- Có cần ta chỉ thẳng tục danh Lý lão sư phụ ngươi không?

Thanh niên giật mình, tên sư phụ của hắn số người biết chỉ đếm bằng ngón tay. Tất cả hiện tại là các lão bất tử sắp chết mới biết họ của sư phụ hắn. Vậy mà người này lại biết được, một bên Phi Vũ trên đầu mọc đầy dấu hỏi chấm nhưng vẫn im lặng không cắt đứt cuộc đối thoại. Thấy thanh niên khó hiểu Lâm Thiên nói thêm:

- Đừng hỏi sư phụ ngươi, hắn cũng không biết ta đâu. À mà ta nhớ không nhầm ngươi tên Địch Diệu đúng không?

Thanh niên hết hồn, trong đầu nghĩ Lâm Thiên là một lão bất tử nào đó dịch dung đi dạo. Liền hắp tay cung kính:

- Vãn bối Địch Diệu, bái kiến tiền bối. Xin hỏi tiền bối là ai?

Lâm Thiên khuôn mặt bình tĩnh, hắn giỏi nhất là xử lí tình huống như một diễn viên chuyên nghiệp:

- Tên của ta ngươi vẫn chưa biết được đâu, gặp ta xem như ngươi có duyên. Dạy ngươi một tí: luyện đan sư tâm phải tịnh, mặc kệ sự đời. Người muốn làm gì thì làm, ta luyện đan. Xem quá trình luyện đan như là một trận chiến, chiến thắng là chỉ khi luyện ra được đan. Đan dược càn tốt chính là thắng càn lớn.

Lâm Thiên đem kinh nghiệm luyện đan của mình nói cho tên này một tí. Sau này Lâm Thiên cần trợ giúp của Thiên Tàng lão nhân nên phát cho đệ tử lão một ân huệ. Địch Diệu nghe xong 2 mắt sáng ngời, hắn ngộ ra một ít về luyện đan. Chắp tay hướng Lâm Thiên:

- Đa tạ đại sư chỉ điểm, vãn bối xin cáo lui để tu luyện.

Lâm Thiên gật đầu, Địch Diệu rời đi để giác ngộ lời nói của hắn. Phi Vũ tới giờ mới hỏi Lâm Thiên:

- Sao ngươi biết tên đó mà nó không biết ngươi vậy sư điệt? Còn sư phụ của hắn là ai mà ngươi không gọi luôn mà thần thần bí bí?

Lâm Thiên mỉm cười giải thích cho nàng hiểu:

- Hắn là đệ tử của Thiên Tàng lão nhân.

Phi Vũ đứng hình, nàng nuốt nước bọt:

- Th...Th...Th...Thiên tàng lão nhân?

Lâm Thiên gật đầu, Phi Vũ mất một lúc mới bình tĩnh lại:

- Sư điệt ngươi là một người đến từ thế giới kia sao biết Thiên Tàng lão nhân? Còn tại sao biết người đó là đệ tử của ngài?

Lâm Thiên búng lên tráng nàng:

- Bí mật!

Phi Vũ nghe xong im lặng, nàng nhìn Lâm Thiên với ánh mắt tức giận. 2 người tiếp tục đi xem có thứ gì không, một lúc sau thấy một người bán Địa Hỏa Đảm, vì không có Địch Diệu nên Lâm Thiên có được nó rất dễ dàng. Hắn phải mua mấy bình rượu thượng hạng để dỗ Phi Vũ vì nàng suốt chặn đường sau khi hắn không nói cho nàng biết sự thật. 1 nam 1 nữ đến gần chiều mới về đến khách điếm.