Đám người Lâm Thiên tránh khỏi cuộc hỗn chiến, đến một nơi an toàn Lâm Thiên hỏi Thương Viêm:
- Chúng ta đi khắp đoạn đường nhưng tại sao không thấy các cường giả nhập thánh cảnh?
Thương Viêm giải thích:
- Do bọn họ không nhúng tay vào chuyện này, cơ duyên là do đệ tử có được. Nếu như ai dám phá luật sẽ bị mấy lão bất tử xóa sổ.
Lâm Thiên đã hiểu lí do vì sao không thấy mấy người nhập thánh cảnh. Đỗ lão một bên nói:
- Còn một lí do khác, ta nghe đồn rằng Ma Hoa nghìn năm không thuộc về nơi này.
Lâm Thiên một bên hỏi:
- Chẳng lẽ nó từ tinh không?
Đỗ lão gật đầu, nói tiếp:
- Ta nghe nói hàng vạn năm trước trên trời bỗng nhiên có một ánh sáng rơi xuống. Nó mọc ra một loại thực vật cứ ngàn năm nở hoa 1 lần, có thể giúp con người mở khóa gông cùn xiềng xích, bước vào nhập thánh. Đến tận 2 ngàn năm sau họ mới biết công dụng của chúng. Khi đó các lão già nhập thánh liền định lấy chúng về để cho đời sau sử dụng.
Lâm Thiên chăm chú, hắn cũng chưa được biết chuyện này do nó nằm ngoài vùng hiểu biết của hắn. Đỗ lão tiếp tục:
- Sau 1 trận đánh nhau long trời lở đất, chỉ có một kẻ chiến thắng, lão ta vừa đến thì thấy hoa đã tàn. Nhiều ngàn năm sau họ mới biết là nếu có cường giả nhập thánh cảnh ở đó thì hoa sẽ biến mất. Thế nên họ mới ngậm ngùi không can thiệp vào chuyện này.
Lão nói xong mọi người xung quanh trừ Lâm Thiên trầm trồ:
- Đồ của tinh không đúng là khó mà lí giải được.
Thương Viêm hỏi Đỗ lão:
- Vậy đã có ai thâm nhập vào tinh không chưa?
Đỗ lão vuốt râu:
- Theo truyền thuyết thì nghe nói Đại Ma Thần mới có thể vào được một chút của tinh không.
- Chỉ một chút thôi sao?
Thương Viêm hỏi, Đỗ lão lắc đầu:
- Chuyện này chỉ là truyền thuyết, còn có thật hay không thì không ai dám kiểm chứng.
Lâm Thiên một bên im ru, hắn mấy chuyện này không có quan tâm gì cả. Tu luyện hư không đạo cho Lâm Thiên biết vì sao bọn họ không vào được tinh không. Tất cả là do họ không có hư không chi lực nên bị hư không bài trừ, nếu cố gắng ở lâu sẽ bị nghiền ép mà chết.
Tối đến đám người Thương Viêm đi tuần tra. Lâm Thiên, Mễ Na cùng Phi Vũ ở lại nghỉ ngơi. Đáng lẽ chỉ có hắn cùng với Mễ Na ở lại thôi, nhưng Phi Vũ cứ đòi ở lại trông coi hắn nên mấy người kia đành nghe theo. Xú bà nương này nếu không nghe theo thì bả tán cho không trượt phát lào. Thế là 3 người ngồi không nói nhau câu gì, riêng 2 người Mễ Na và Phi Vũ cứ lườm nhau suốt thời gian họ nghỉ ngơi. Lâm Thiên ngồi dựa gốc cây mặc kệ mà ngủ đi, không có cái gì mệt hơn là ngăn cản 2 cô gái đang ghen nhau lại cả nên hắn cũng bỏ đi mà ngủ cho đỡ phải mệt.
Đang nằm ngủ thì có thứ gì đó bay vào đầu Lâm Thiên. Cả đám đang tuần tra liền chạy tới, Mễ Na cùng Phi Vũ không kịp ngăn luồng ánh sáng đó. Lâm Thiên bên trong thần hồn xuất hiện một người, đó là một lão già. Nhìn thấy Lâm Thiên lão cười to:
- Trời đúng là độ ta mà, một tên nhị tầng siêu phàm để ta đoạt xá.
Lâm Thiên bực bội, hắn đang ngủ thì tự dưng một tên ngu lại dám chui vào thức hải của hắn. Không nhiều lời Lâm Thiên dùng tẩy não của hắn, do tẩy não là thần hồn công kích nên lão ta sẽ bị tổn thương. Lao đến vị trí lão ta đang đứng, Lâm Thiên dùng tẩy não lên lão. Lão già thét lên đau đớn, nhưng thần hồn vẫn chưa diệt. Biết chiêu này không thể giết người nên Lâm Thiên hỏi hệ thống:
- Ngươi có thứ gì giúp ta diệt thần hồn không?
Con cú bay đến bên vai hắn, hệ thống trả lời:" Có thưa kí chủ, công pháp sưu hồn giá 50 kim tệ. Đề nghị kí chủ mua thêm công pháp diệt hồn giá 100 kim tệ để sử dụng tốt nhất. Combo khuyến mãi giá 125 kim tệ. "
Lâm Thiên thời gian đâu mà còn hỏi tác dụng của nó, liền mua combo 2 công pháp. Thông tin truyền vào đầu hắn, Lâm Thiên cười gằn, sưu hồn-diệt hồn được dùng lên lão già đang quằn quại trên tay hắn. Thét lên một tiếng, lão ta thần hồn mờ dần rồi tan biến, triệt để mất đi trên thiên địa. Lâm Thiên nhìn lão biến mất, thông tin về kí ức lão ta truyền vào đầu hắn. Lâm Thiên thở dài, rời khỏi thức hải để trở về cơ thể.
Mở mắt ra thấy đám Thương Viêm đang trói mình lại, Lâm Thiên cười khổ. Giải thích một phen mọi người mới tin hắn, Lâm Thiên được thả trói sau khi nói ra sinh hoạt hằng ngày của 4 vị sư thúc. Phi Vũ lo lắng hỏi Lâm Thiên:
- Lão ta có làm gì ngươi không sư điệt?
Lâm Thiên thấy 2 nữ lo lắng nên cười lắc đầu, kể lại:
- Lúc hắn vào thức hải, ta....
Hắn kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe, kể xong Lâm Thiên cảnh báo:
- Lúc ta sưu hồn lão biết được phía trước có đám cướp bóc hơn chục người. Bọn chúng đều là siêu phàm cảnh, chuyên đánh lén khiến người đi đường không kịp trở tay. Lão già định đoạt xá ta cũng bị bọn chúng giết.
Lực hoàn cười to:
- Sao phải sợ bọn chúng chứ, cứ để cho đám sư thúc này lo cho. Chúng mà dám động đến ta thì tới số.
Thế là cả đám tiếp tục đi, Phi Tiến sư thúc hắn liền trốn trong bóng tối. Tiếng xé gió làm cho Mễ Na gần hắn run cầm cập. Một bên Phi Vũ nhết mép nhìn, Mễ Na thấy thế cố gắng không run. Lâm Thiên không để ý 2 đại cô nương này, tai hắn nghe thấy tiếng rượt đuổi. Một lát sau tiếng la thất thanh vang lên, Thương Viêm cười gằn:
- Giấu đầu lòi đuôi, Lực Hoàn ngươi đi dò xem có gì nóng.
Lực Hoàn liền lao đi, Lâm Thiên cùng những người còn lại theo sau. Đến nơi thấy 2 thi thể dưới đất, gần đó là lực hoàn đang nhe răng cười. Lấy tay xỉa xỉa hàm răng, hắn ta xì một tiếng:
- 2 tên siêu phàm tầng 1, không đủ nhét kẻ răng nữa.
Phía bên kia Phi Tiến cũng giết được vài tên bằng phi tiêu. Lâm Thiên lâu quá không giết người nên cũng muốn giết người một tí. Hư Vô bộ pháp sử dụng, Lâm Thiên biến mất khỏi đám người. Magekyou sharingan giúp hắn nhìn thấy mấy kẻ ẩn nấp, Lâm Thiên không tới mười hơi thở đã diệt hết đám cướp ẩn nấp. Lôi xác mấy tên đó ra, Lâm Thiên nói với mọi người:
- Bọn chúng bị ta giết hết rồi, 2 vị sư thúc khỏi cần tìm nữa.
Lực Hoàn cùng Phi Tiến trở về, Lực Hoàn nói với Lâm Thiên:
- Sư điệt ngươi giấu bài kĩ ha, lúc tập luyện với chúng ta ngươi lại không dùng. Có phải ngươi khinh thường mấy vị sư thúc ta?
Lâm Thiên mỉm cười lắc đầu:
- Đệ tử nào dám chứ, đó là thành quả dạy dỗ của các vị sư thúc mà.
4 người lườm hắn một cái, suốt thời gian luyện tập hắn chỉ dùng thực lực siêu phàm cảnh thuần túy đánh nhau chứ không dùng bất cứ công pháp, bí bảo gì. Nhưng nhiêu đó đủ đánh ngang cơ 1 trong 4 vị sư thúc rồi. Nếu như hắn dùng hết chiêu thì 4 người bọn họ chưa chắc đã đánh lại Lâm Thiên.
Đoạn đường tiếp theo yên bình hẳn đi, không còn ai làm phiền phức đám người Lâm Thiên cả. Mất tới nửa tháng trời họ mới tới trung tâm Thông Huyền đại lục. Bọn họ ở lại Phù Vân thành để nghỉ ngơi, đến khách trọ Đỗ lão chắp tay nói với đám người Lâm Thiên:
- Phù Vân thành nơi này không còn nguy hiểm gì quá lớn, Đỗ mỗ cùng đệ tử sẽ đến phân nhánh hiệp hội luyện đan ở gần đây.
Lão nói xong cùng Mễ Na rời đi, đám người Lâm Thiên vào phòng trọ nghỉ ngơi. Trước đó Đỗ lão cũng nói sơ về nơi này, Phù Vân thành do 1 vị nhập thánh cảnh cường giả tọa trấn. Thuộc quyền quản lí của 3 tộc nhân yêu ma, nên thường không ai dám càn rỡ. Cứ 3 năm nơi này sẽ đổi thành chủ một lần bằng cách lôi đài chiến giữa tam tộc, cường giả nhập thánh cảnh nào đứng nhất sẽ cai quản nơi này 3 năm. Nhờ vậy nên thành này mới có sự an ninh đến bây giờ, nếu như thuộc quyền cai quản của 1 tộc duy nhất thì không có đất dung thân cho 2 tộc còn lại rồi.
Hiện giờ thành chủ nơi đây là một vị cường giả ma tộc, Lâm Thiên không bài trừ yêu ma nên cũng không để ý. Tối đến để ý không thấy ai quan sát mình, Lâm Thiên vào Lung Linh tháp để hú hí với mấy vợ hắn. Bây giờ Lâm Thiên chưa thể đưa các nàng sang thế giới này tu luyện được nên để các nàng chịu khó ở lại trung đô rèn luyện. Đến khi nào hắn được hệ thống cho phép dùng truyền tống trận từ nơi này về Thiên tông hắn mới có thể cho các nàng khám phá được.
Lâm Thiên rời khỏi Thiên tông, lúc này trời đã tờ mờ sáng. Phi Vũ từ bên ngoài đẩy cửa vào:
- Lâm Thiên ngươi với ta đi dạo quanh thành đi.