3 người cùng rời khỏi phúc địa để đến Thiên Tiêu tông. Thương Viêm giải thích sơ về Thiên Tiêu tông cho hắn:
- Ngọn núi này là căn cơ của Thiên Tiêu tông ta, linh khí bên ngoài sẽ được hội tụ về đây. Núi có đặt Bách Linh Phong Trận, dùng 101 ngọn núi xung quanh đây để khắc trận.
Lâm Thiên gật đầu, Thương Viêm nói thêm:
- Một nửa số ngọn núi này do thiên nhiên tạo ra, còn một nửa còn lại do tổ sư tạo ra. Đến nhập thánh cảnh chúng ta có thể dời non lấp bể tùy theo ý của mình.
Lâm Thiên ánh mắt hờ hững nhưng bên trong thầm nhớ kĩ. Kiến thức này hắn rất cần cho hành trình sắp tới, đàm thoại hồi lâu thì cũng đến nơi, 3 người đáp xuống đất. Lâm Thiên đứng trước cửa đợi Tiêu Viêm vào bẩm báo với Sở Lăng Tiêu.
Phi Vũ nói với Lâm Thiên:
- Ta có cái này giúp ngươi giết thời gian đây.
Nàng đưa cho Lâm Thiên một cặp vòng tay, bảo hắn rót chân nguyên vào. Lâm Thiên làm theo thì bỗng nhiên cái vòng nặng đến mức rơi từ trên tay hắn xuống làm nên đất thủng nguyên một lỗ to. Lâm Thiên giật mình, Phi Vũ cười chỉ chỉ hắn:
- Tiểu ca đẹp trai à, tỉ tỉ dạy ngươi đừng bao giờ tin lời người khác.
Lâm Thiên chắp tay:
- Lợi hại, lợi hại. Lâm Thiên ta xin thụ giáo.
Bỗng nhiên một tiếng cười khó nghe vang lên. Một tên có bộ mặt xấu đến ma chê quỷ hờn đang ở trên cây nghe cuộc đối thoại 2 người. Phi Vũ tức giận đánh vào nơi tên đó đang ngồi, tên này dùng tay phất đi luồng công kích:
- Tiểu tử ngươi muốn sống lâu thì đừng có lại gần bà điên này nha, ha ha ha.
Tên mặt xấu hoắc vừa cười vừa chạy đi mất, Phi Vũ tức giận nghiến răng:
- Lực Hoàn ngươi chết với lão nương.
Nói xong nàng chạy theo tên xấu đó, Lâm Thiên ở lại nhìn 2 cái vòng tay đang dưới nền đất thủng. Lấy lên thì thấy nó đã nhẹ lại như trước, hắn thử truyền linh lực lại thì cảm thấy nó nặng lên. Lâm Thiên nảy ra một ý tưởng:
- Từ lúc tu luyện đến giờ ta hình như chưa luyện thể lần nào. Thôi thì lấy cái này dùng để luyện thể vậy.
Nói xong Lâm Thiên liền rót chân nguyên vào vòng tay, hắn truyền chân nguyên đến khi thấy đã đủ. 2 tay cầm nâng lên nâng xuống như đang tập tạ, phía dưới nền đất đã lún xuống một khúc sâu. Lâm Thiên đang luyện thể thì Thương Viêm đến:
- Dương Khai, tổ sư muốn gặp ngươi.
Lâm Thiên mệt mỏi đi theo, sau khi hỏi chuyện một hồi hỏi chuyện hắn mới biết cái vòng này tên là Hỗn Nguyên Liêu Khảo. Nếu truyền chân nguyên vào sẽ khiến nó nặng hơn tùy theo lượng chân nguyên. Lâm Thiên hiện tại có thể mang được cân nặng 12 ngàn cân( khoảng 12 tấn, bằng sức nặng của khoảng 7 chiếc xe hơi bây giờ ).
Lâm Thiên bước vào bên trong, Sở Lăng Tiêu đang ngồi thiền trên ghế. Hắn chắp tay:
- Vãn bối Lâm Thiên, ra mắt tiền bối.
Lão chỉ tay, túi càn khôn trong người Lâm Thiên liền lao ra. Sở Lăng Tiêu hỏi:
- Ngươi đến từ thế giới đó đúng không?
Lâm Thiên cúi đầu:
- Tham kiến tổ sư.
Sở Lăng Tiêu vẫn điềm đạm hỏi:
- Sau ngươi biết ta là tổ sư của ngươi?
- Vì chưởng môn đã nói đây là đồ vật của tổ sư, mà tiền bối có thể điều khiển nó thì ta chắc rằng ngài là tổ sư của Lăng Tiêu các.
Sở Lăng Tiêu bật cười:
- Ngươi thật là thông minh, ta là người đã sáng lập Lăng Tiêu các. Ngươi từ bên đó qua đây cũng chịu khổ cực không ít rồi.
Lâm Thiên làm thinh, hắn một đường dễ dàng chứ đừng nói gặp vất vả. 2 người nói chuyện với nhau hồi lâu về mình, Sở Lăng Tiêu hỏi:
- Bây giờ Lăng Tiêu các thế nào rồi?
- Trước lúc đi thì rất ổn, nhưng ta không biết bây giờ ra sao.
Lâm Thiên trả lời:
- Với lại hiện tại ta không còn là người của Lăng Tiêu các nữa.
- Tại sao? (Sở Lăng Tiêu hỏi)
- Ta đã thoát li tông môn để lập một thế lực, nhưng cũng từng là người của Lăng Tiêu các nên nhất định phải gọi ngài là tổ sư.
Sở Lăng Tiêu gật đầu, lão biết nếu người tài như Lâm Thiên mà ở lại Lăng Tiêu các thì sẽ khó mà thành đại sự:
- Ngươi sau này định đi đâu?
- Hiện tại thì chưa biết, chắc ta sẽ ở lại đây một thời gian.
Sở Lăng Tiêu gật đầu, lão bảo Thương Viêm sắp xếp nơi ở cho Lâm Thiên. Trên đường nói chuyện với nhau 2 người gặp Phi Vũ đang trong trạng thái say khướt. Thương Viêm đang nói xấu nàng với Lâm Thiên thì bị Phi Vũ chọi bình rượu vào đầu. Lâm Thiên đỡ vò rượu đó lại, Thương Viêm ngửi ngửi vò rượu xong thốt lên:
- Thiên Hồng Hoa Nhưỡng à? Phần của ta đâu?
Phi Vũ tức giận nói:
- Làm gì có phần của ngươi, bình Thiên Hồng Hoa Nhưỡng đáng lẽ phải thuộc về của vị tiểu ca đẹp trai này đây mới đúng. Xíu nữa ta đưa bình rượu của ta cho đệ ấy.
Thương Viêm bắt đầu năn nỉ Lâm Thiên cho mình vò rượu:
- Sư điệt à ngươi xem, ta 2 tháng trời chạy đông chạy tay giúp ngươi. Ngươi cũng phải cho ta....
Đang nói thì Phi Vũ cắt ngang:
- Đừng có dụ dỗ hắn, mà sao bỗng nhiên tiểu ca này thành sư điệt rồi. Chẳng lẽ hắn gia nhập Thiên Tiêu tông rồi sao.
Thương Viêm mới bắt đầu giải thích cho Phi Vũ về Lâm Thiên. Sau một hồi giảng giải thì nàng đã hiểu ra, bỗng nhiên từ sau lưng nàng xuất hiện tên Lực Hoàn với gương mặt xấu đau xấu đớn:
- Hề hề, được thêm một sư điệt à. Người này cũng được đấy chứ.
Lâm Thiên chắp tay chào các vị sư thúc của mình. 2 tên Thương Viêm cùng Lực Hoàn đi chuẩn bị mở tiệc mừng Lâm Thiên nhận tổ quy tông, nói trắng ra là để vòi rượu Phi Vũ. Phi Vũ tức ngận làu bàu xong nàng dẫn Lâm Thiên về nơi ở của mình.
Đến Khởi tú phong - nơi ở của Phi Vũ - nàng giới thiệu với Lâm Thiên:
- 4 người chúng ta mỗi người có một ngọn núi riêng cho mình. Bọn họ nơi ở gần nhau nên ồn ào như một cái chợ luôn, còn ta thì không thích náo nhiệt nên chọn nơi này để ở.
Bước sâu vào bên trong, Lâm Thiên để ý thấy nơi này rất gọn gàng, đúng là nơi ở của con gái có khác. Phi Vũ nói với Lâm Thiên:
- Hay là ngươi ở chung với ta đi? Sư thúc ngươi ở một mình cô đơn chết đi được.
Lâm Thiên chưng hửng, con gái gì mà bạo quá đi, kêu cả nam nhân ở chung với mình nữa. Để chắc ăn hắn hỏi lại:
- Đệ tử ở đây?
Phi Vũ giải thích:
- Đệ tử Thiên Tiêu tông sẽ chọn một ngọn núi cho mình làm nơi ở. Hơn nữa nếu ngươi muốn yên tĩnh thoải mái thì chỗ ở của ta đáp ứng hết điều kiện đó luôn.
Lâm Thiên gật đầu, hắn cũng định ở lại nơi này, nhưng để làm chuyện khác. Hắn chọn một nơi cho mình rồi 2 người bắt đầu dọn dẹp chỗ ở của cho phù hợp. Một lúc sau thì Thương Viêm, Lực Hoàn cùng một tên nữa bước vào. Tên Lực Hoàn đã xấu mà khi ngửi mùi rượu hắn còn nhết 2 lỗ mũi lên xong xấu gấp đôi bình thường. Phi Vũ chọi cho mỗi người một bình rượu:
- Mỗi thằng một bình rồi chim cút cho lão nương.
Tên lạ mặt thấy Lâm Thiên liền hỏi:
- Đây là vị sư điệt mới?
- Ra mắt sư thúc.
Lâm Thiên chắp tay, ngẩn đầu dậy thấy vị sư thúc này đang giương cung nhắm vào mình. Thấy các sư thúc còn lại nhìn hắn cười, Lâm Thiên biết vị này đang khảo nghiệm mình. Mũi tên vừa bắn ra chứa sức mạnh của cường giả siêu phàm tam tầng hướng đến Lâm Thiên. Hắn cũng không phải dạng vừa, tay không đem mũi tên đó chặn lại.
Vị sư thúc đó vuốt mũi:
- Không tồi, Thiên Tiêu tông chúng ta lại thêm một nhân tài nữa rồi.
Lâm Thiên chắp tay hỏi:
- Sư thúc dùng cung ạ?
Tên sư thúc gật đầu, do Lâm Thiên trước giờ không thấy ai dùng cung làm vũ khí bao giờ cả nên thấy lạ. Phi Vũ lại gần nói nhỏ với Lâm Thiên:
- Nếu ngươi muốn học cách ám hại người thì cứ kiếm hắn để xin chỉ giáo. Gả này cực kì nham hiểm luôn, chỉ núp trong bóng tối mà ám sát thôi.
Lâm Thiên gật đầu, dùng cung thì đương nhiên cận chiến sẽ không có lợi. Người sử dụng cung nhất thiết phải đứng từ xa mà bắn mới dễ hạ gục mục tiêu. Thương Viêm cùng Lực hoàn đã chịu không nổi nên xé nắp đậy của vò rượu mà bắt đầu tu ừng ực. Lâm Thiên không có uống mà chỉ ăn mấy trái táo còn dư của hắn từ hệ thống.
Sau một hồi uống no say, Phi Vũ đưa cho Lâm Thiên một cốc rượu:
- Sư điệt, uống ngụm đi.
Lâm Thiên uống vào thấy cơ thể mình bỗng nhiên khỏe khoắn lên, chân nguyên thiếu hụt cũng đã bổ sung. Phi Vũ giải thích:
- Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của ta có tâc dụng bồi bổ chân nguyên, sư điệt ngươi thấy cơ thể thế nào?
- Rất khỏe.
Lâm Thiên trả lời, sau đó 5 người uống đến say khướt. Lâm Thiên lần đầu uống rượu mạnh nên cũng ngã sau chục cốc rượu.