Viên đan xuất hiện sáng chói cả một vùng, chứa thánh nguyên nồng đậm. Chỉ có thánh cấp đan dược mới có thể có thánh nguyên, Lâm Thiên cũng chính là luyện đan sư thánh cấp. Đỗ Vạn trợn mắt, nhìn Lâm Thiên chưa được 35 tuổi mà là luyện đan sư thánh cấp. Lão chắp tay:
- Lâm tiểu hữu...à không, Lâm đại sư có thể gia nhập hiệp hội luyện đan cùng ta không? Đảm bảo đối với thực lực của ngài sẽ nhận được vô vàng lợi ích.
Lâm Thiên cười nhạt:
- Đa tạ Đỗ Vạn đại sư nhắc nhở, ta hiện tại chưa muốn tiết lộ việc mình là luyện đan sư thánh cấp. Mong đại sư giữ kín chuyện này, còn về chứng nhận luyện đan sư thánh cấp....
- Lâm đại sư cứ yên tâm, ta sẽ không bố cáo thiên hạ việc của ngài. Còn về thẻ luyện đan sư thánh cấp thì lúc nào đại sư rảnh có thể tới tổng bộ để nhận. Đây là lệnh bài của ta, đến tổng bộ luyện đan đại sư cứ đưa cho vị luyện đan sư nào đó là có thể gặp ta.
Lâm Thiên chắp tay:
- Đa tạ Đỗ Vạn đại sư.
Lão chắp tay bước ra, Lâm Thiên vài ngày tới ở lại để nghỉ ngơi. Thái độ của lão già và Mễ Na đối với hắn khác rõ rệt với lúc mới đến. 2 người biết Lâm Thiên là luyện đan sư thánh cấp nên cực kì là quý trọng. Lâm Thiên sau một vài ngày nghỉ ngơi hắn quyết định rời đi, lúc đi định nhận Mễ Na làm đồ đệ nhưng nàng không chịu, Lâm Thiên cũng không ép buộc nàng.
Vừa không biết đi đâu thì Lâm Thiên cảm ứng được có cường giả siêu phàm tầng 3 chạy đến hắn. Lâm Thiên cũng không làm gì khác ngoài đứng im đợi hắn. Một chém trà sau hắn thấy một trung niên tóc vàng lao đến, theo hắn nhớ về cốt truyện thì đây là một trong những đệ tử của Sở Lăng Tiêu tổ sư Lăng Tiêu các:
- Xin lỗi, ngươi là ai ?
Lâm Thiên hỏi, tên nam tử tóc vàng trả lời:
- Ta là Thương Viêm, ta muốn tiểu hữu đi cùng ta một chuyến.
Lâm Thiên cười khổ, tên này cũng thẳng thắng quá rồi. Gật đầu đồng ý, hắn để Thương Viêm dẫn mình đi. Đến một khu rừng nọ bỗng Thương Viêm dừng lại, một mĩ phụ bước ra. Thương Viêm hỏi:
- Phi Vũ, sao ngươi lại ở đây. Tổ sư đã bảo ngươi phải cấm túc nửa năm mà.
Phi Vũ bước đi loạn choạng trả lời:
- Ngươi cũng đâu có khác ta, lúc trước bị cấm túc ngươi cũng lén ra ngoài mà, ực.
Lâm Thiên nén cười, cô gái này cũng quá không để ý gì đi. Chuyển mắt sang phía Lâm Thiên, Phi Vũ nâng cằm hắn hỏi:
- Tiểu ca này là ai...hức...mà lại đẹp trai thế, hức.
Phi Vũ liếm liếm môi đỏ làm Thương Viêm đổ mồ hôi hột. Hắn nói với cô:
- Đây là người tổ sư muốn tìm, cô đừng có dụng ý gì tới hắn.
Phi Vũ hướng Thương Viêm trề môi, nàng hỏi:
- Tổ sư tìm hắn để làm gì? Chẳng lẽ..., hức.
Thương Viêm quạu quọ:
- Say rồi đừng nghĩ lung tung, tổ sư tìm hắn chắc có việc gì thôi.
Nàng chỉ nhìn Lâm Thiên cười hề hề, hắn nghe đoạn hội thoại 2 người mà đổ mồ hôi hột. Vì Lâm Thiên ở map thông huyền đại lục này không để ý lắm do cu Khai không thu em nào ở map này. Còn Sở Lăng Tiêu hắn chỉ nhớ là tổ sư của Lăng Tiêu các mà thôi, còn lại thứ gì hắn cũng không nhớ. Lâm Thiên hận không thể trở về quá khứ để nhớ hết bộ truyện. Thuận theo tự nhiên, Lâm Thiên đâm lao phải theo lao.
Thương Viêm hỏi Phi Vũ:
- Ngươi sao không ở lại tông môn, mà chạy ra đây làm gì?
- Tổ sư bảo ta ra mà, chứ làm sao ta dám rời khỏi mà không có lão nhân gia cho phép chứ.
Phi Vũ trả lời, nàng nói tiếp:
- Tổ sư muốn ta lấy công chuộc tội. Nếu ta có thể giải quyết được chuyện này sẽ bỏ lệnh cấm túc nửa năm của ta.
Thương Viêm quay đi:
- Ta về tông môn trước, ngươi cứ tự nhiên.
Lâm Thiên định đi theo Thương Viêm nhưng bị Phi Vũ kéo tay lại:
- Ngươi đi thì đi đi, nhưng tiểu ca đẹp trai này phải ở lại đi một tí.
Nàng ôm lấy tay Lâm Thiên, đôi gò bồng đao ép cánh tay hắn lại. Do khống chế sắc tâm tốt nên Lâm Thiên không có phản ứng gì. Thương Viêm tức giận:
- Ngươi thả người ta đi được không? Chúng ta cần phải gặp tổ sư một tí.
Nàng nũng nịu:
- Hì hì, thực ra ta có việc cần ngươi giúp. Một vài đệ tử thấy ngoài trăm dặm có một sơn động, linh khí trong đó cực kì dồi dào. Nhất định là của một vị cao nhân để lại nên họ mới tiến vào tu luyện. Nhưng trong đó họ bị cạm bẫy hạ độc thủ, nên đã quay về báo với tông môn. Nghe đâu họ bị một loại trùng gì đó phệ hồn.
Lâm Thiên cùng Thương Viêm đồng thanh hô to:
- Phệ Hồn trùng?
Phi Vũ trả lời:
- Ai mà biết được, thứ đó trước đã bị tuyệt diệt mà tại sao bây giờ lại thấy nó.
Nàng vẻ mặt ác ma nói thêm:
- Dám để lại phúc địa nguy hiểm như vậy ở gần Thiên Tiêu tông chúng ta. Ta phải đào ra xương hắn đem đốt sạch.
- Thiên Tiêu tông?
Lâm Thiên quên mất tên của tông môn Sở Lăng Tiêu. Phi Vũ vuốt ve cánh tay hắn nãy giờ hỏi:
- Thương Viêm hắn không nói tên tông môn cho tiểu ca đẹp trai biết sao?
Lâm Thiên gật đầu, Thương Viêm cũng cười cười gãi đầu. Bỏ chuyện đó sang một bên, Phi Vũ nhờ vả:
- Thương Viêm ngươi có thể cùng ta khám phá nơi đó không? Vật kiếm được chúng ta chia đôi, được chứ?
Thương Viêm mắt sáng rực, hắn trả lời:
- Ta không cần thứ bên trong đó, chỉ cần ngươi cho ta một bình hồng hoa nhưỡng ngươi ủ thì ta sẽ đi theo.
Nàng trề môi, tên này suốt ngày chỉ biết ngấp nghé rượu của nàng. Nhưng vì để bỏ nửa năm cấm túc Phi Vũ mới gật đầu đồng ý. Nhưng Thương Viêm lại nói thêm:
- Nhưng ta không thể giết được bọn chúng.
Phi Vũ khó hiểu hỏi:
- Ngươi tu luyện hỏa hệ công pháp mà, tại sao không thể giết được chúng?
- Chân nguyên hỏa, ngươi nghĩ ta giết được chúng không?
Thương Viêm trả lời, hắn nếu các loại trùng khác thì có thể đốt chết được chứ Phệ Hồn trùng có sức sống mãnh liệt nên không thể dùng chân nguyên hỏa đốt chết. Bất quá chỉ có thể đẩy lùi được bọn chúng mà thôi.
Lâm Thiên phía sau nhìn nàng phát hỏa mà cười cười. Phi Vũ đang tức giận thấy vậy liền mắng hắn:
- Cười cái gì mà cười.
Lâm Thiên quay tròng mắt sang hướng khác giả vờ không biết gì. Thương Viêm chuyển trở lại đề tài:
- Phúc địa đó ở đâu?
Nàng đi về một hướng, bảo:
- Hướng này.
Lâm Thiên nhìn nhìn Phi Vũ, cô nàng này cũng dữ quá trời. Hèn gì Thương Viêm lại không dám chọc nàng, Thương Viêm thấy hắn nhìn nàng hoài liền nói nhỏ:
- Đừng có nhìn cô ta, coi chừng bị cô ta móc mắt đó. Lần trước Sinh môn có một vị trưởng lão có ý với nàng, bị nàng...
Thương Viêm lấy tay ra động tác cắt phía cậu nhỏ Lâm Thiên, ý là tên trưởng lão ấy bị nàng cắt mất cậu nhỏ. Lâm Thiên cười đáp lại:
- Để xem nàng ta có làm được gì ta không đã.
Thấy Lâm Thiên không nghe lời nhắc nhở của mình, Thương Viêm bèn làm thinh mà cùng hắn theo Phi Vũ. Một canh giờ sau 3 người cũng đến được phúc địa, Thương Viêm phá đi thuật che mắt, 3 người nhảy xuống địa động thăm dò.
Linh khí nơi này nhiều hơn 3 phần so với bên ngoài, 3 người đi sâu vào trong địa động. Lâm Thiên thấy có vài xác chết, hắn định lại gần thì bị Phi Vũ ngăn lại. Đi sâu thêm một lúc, Lâm Thiên nghe thấy tiếng vỗ cánh của côn trùng. Một đám phệ hồn trùng lao ra, hệ thống lúc này vang lên bên tai hắn:" Phát động nhiệm vụ: Diệt trùng. Hoàn thành nhiệm vụ nhận: chức nghiệp trùng sư, thất bại: Bị thôn phệ thần hồn. Chú thích: Hệ thống sẽ đưa cho kí chủ vợt côn trùng, yêu cầu bắt đám phệ hồn trùng trước mặt lại lại."
Lâm Thiên nghe xong gật đầu, lập tức trên tay hắn có cây vợt côn trùng. Lúc này Thương Viêm dùng lửa nhưng không thể giết được bọn chúng. Lâm Thiên lao lên với tuyệt kĩ alpha, hốt sạch bọn trùng vào trong vợt. Lập tức mấy con phệ hồn trùng biến mất trong đó, hệ thống đã lấy đi hết Phệ Hồn trùng. Con cú hệ thống đậu trên vai Lâm Thiên:
" Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ. Nhận chức nghiệp trùng sư, kí chủ muốn học?"
Lâm Thiên đồng ý, lập tức hắn thấy mình có một mối liên kết với các côn trùng gần đó. Phi Vũ thấy Lâm Thiên lợi hại vậy liền ôm lấy tay hắn, nói:
- Tiểu ca làm tốt lắm, xong chuyện này nếu có việc gì cứ nói với tỉ, tỉ sẽ giúp đỡ cho.
2 người Thương Viêm và Phi Vũ vào mở cửa trước. Còn Lâm Thiên mua một cái hủ đựng trùng từ hệ thống để bắt bọn phệ hồn trùng trốn trong mấy thi thể lại. Hắn là trùng sư nên việc bắt mấy con này không khó khăn gì cả. 3 người tìm kiếm thứ tốt trong mớ kho báu sau cánh cửa nhưng lại không kiếm được đồ tốt gì.