Tên nam tử trong nhóm người hừ lạnh:
- Ngươi đến ngọn núi này có ý đồ gì khác không?
Lâm Thiên tức giận nói:
- Ta đã nói là ta bị lạc đường khi đi lịch luyện, đến ngọn núi này mấy ngày rồi nhưng vẫn không rời khỏi được.
2 nữ tử kế bên định nói gì đó nhưng bị tên thanh niên chặn lại. Hắn nói với Lâm Thiên:
- Ta tạm tin ngươi vậy, đi hướng này sẽ rời khỏi ngọn núi.
Lâm Thiên nghe xong hắn biết có thứ gì đó không đúng, hắn lúc nãy đã đi hướng đó rồi nhưng vẫn không rời khỏi nơi này được. Tên nam tử thấy Lâm Thiên định đi thì hắn nói:
- Trong người ngươi có linh thảo diệu dược gì ở tuyết sơn không, nếu có phải trả lại vì đó là đồ của thần giáo ta.
Lâm Thiên hỏi lại:
- Nếu ta không đưa thì sao.
Nên nam tử nghe xong liền lao đến, lấy tu vi thần du thất tầng đánh vào Lâm Thiên. Lâm Thiên cười nhẹ, hắn nắm lại cái đầu tên thanh niên. Rút ra linh hồn của hắn, Lâm Thiên triệt để sưu hồn tên này. Thanh niên bị Lâm Thiên sưu hồn mà mắt trợn trắng xụi lơ. Hắn thả tên đó xuống, thanh niên triệt để chết không thể chết hơn:
2 cô gái kế bên hoảng sợ định chạy, bị Lâm Thiên lao đến đánh ngất rồi tẩy não. Bỏ họ vào Linh Lung tháp, sau khi sưu hồn của tên thanh niên thì Lâm Thiên biết được hướng ra ở đâu. Nếu hắn đi theo hướng tên đó chỉ sẽ đến sơn động có con yêu thú nhập thánh giết. Lâm Thiên cười lạnh, giết tên này quả thật không sai.
Sau nửa ngày loay hoay cuối cùng hắn cũng rời khỏi tuyết sơn. Sở Lăng Tiêu cảm nhận được bí bảo của mình ở gần, lão dùng thần thức thấy một thanh niên đang chạy đến Cự Thạch thành. Sở Lăng Tiêu phất tay, một trung niên tóc vàng xuất hiện quỳ xuống trước mặt lão. Sở Lăng Tiêu nói:
- Đến Cự Thạch thành tìm thanh niên này, nhớ phải khách khí một chút.
- Tuân mệnh sư tổ.
Tên tóc vàng ấy liền biến mất, Sở Lăng Tiêu nhìn Lâm Thiên qua thần thức, lão thở dài:
- Không ngờ lại có người từ nơi đó qua đây được. Thế giới này liệu có sóng gió lần nữa không?
Lâm Thiên vừa đi dạo ở Cự Thạch thành mà lại hắt hơi liên tục. Hắn biết có người đang dùng thần thức nhập thánh cảnh thăm dò mình, nhưng vì không muốn gặp rắc rối nên hắn cũng để mặc kẻ đó thăm dò.
Hắn mua một lượng không nhỏ nguyên liệu để luyện đan. Tên chưởng quầy tính tiền liền nói:
- Tiểu ca có thẻ luyện đan sư không?
Lâm Thiên hỏi:
-Thẻ luyện đan sư dùng để làm gì?
Lão chưởng quầy nhìn là biết hắn từ xa đến, liền nói:
- Có thẻ luyện đan sư sẽ được giảm giá chi phí mua nguyên liệu. Do đây là cửa hàng do luyện đan sư mở nên chỉ cần là luyện đan sư thì sẽ được ưu đãi.
Chưởng quầy nói tiếp:
- Tiểu ca theo ta đoán là một luyện đan sư ít nhất linh cấp hạ phẩm đúng không?
Lâm Thiên gật đầu, hắn không muốn nói mình đã là luyện đan sư thánh cấp để tránh phiền phức:
- Tiểu ca có thể đến phân nhánh hiệp hội ở gần đây để nhận ngọc bài. Nó sẽ giúp tiểu ca đi đâu cũng có thể mua nguyên liệu luyện đan với giá rẻ, đồng thời có thể tránh được một ít phiền phức.
Lâm Thiên chắp tay:
- Đa tạ ngài đã chỉ điểm, ta sẽ không khách khí.
Nói xong hắn trả tiền mua linh dược, Lâm Thiên theo hướng chỉ dẫn đến phân nhánh hiệp hội luyện đan. Đang loay hoay không thấy ai để hỏi thì một lão già đi đến, hỏi Lâm Thiên:
- Tiểu tử ngươi lén lút cái gì ở đây, biết đây là nơi nào không hả?
Lâm Thiên chắp tay trả lời:
- Ta muốn nhận lệnh bài luyện đan sư.
Lão nhìn xung quanh hắn, biết Lâm Thiên không nói dối lão đưa hắn đến nơi kiểm tra. Trên đường cũng không quên đe dọa hắn việc không nên luyện đan cho yêu tộc, ma tộc, không không làm việc ác,.... Lâm Thiên chỉ cười mà không nói gì suốt chặn đường. Đến nơi, lão nói với hắn:
- Đây là nơi kiểm tra, ngươi nếu thông qua sẽ được nhận lệnh bài luyện đan sư.
Lâm Thiên bước vào phòng, một lúc sau một cô gái cùng lão bước vào:
- Ta đến khảo nghiệm ngươi, ngươi luyện ra đan dược cho ta.
Lâm Thiên cười cười, lấy ra lò luyện đan hắn bỏ dược liệu vào. Sau một bình trà hắn đã luyện ra viên đan dược linh cấp trung phẩm. Lâm Thiên đưa nó cho lão, nói:
- Ta thông qua khảo nghiệm chưa?
Đang ngơ ngác lão già bỗng bừng tỉnh, gật đầu lia lịa:
- Thông qua, đương nhiên thông qua. Nhưng trước khi nhận thẻ thì hãy cùng ta gặp một người đã.
Lão nói xong liền chạy đi, Lâm Thiên cùng cô gái giới thiệu nhau. Nàng tên là Mễ Na, là một luyện đan sư huyền cấp thượng phẩm, hiện tại là thành viên của phân hội luyện đan sư nơi đây. Lâm Thiên thì cũng không tiết lộ gì cả, hắn chỉ nói mình từ một nơi hẻo lánh đến làm Mễ Na phồng má tức giận.
Một lúc sau lão già ấy dẫn theo một người bước vào:
- Giới thiệu ngươi đây là Đỗ Vạn đại sư, là 1 trong các luyện đan sư thánh cấp tại trụ sở hiệp hội luyện đan.
Sau khi chào hỏi nhau xong Lâm Thiên dùng thần thức truyền đến tai Đỗ Vạn:" Ta cần gặp riêng đại sư một chút." Lão nghe xong liền nhìn Lâm Thiên, gật đầu xem hắn có ý gì. Nói với lão già cùng Mễ Na rời khỏi phòng, Đỗ Vạn hỏi Lâm Thiên:
- Tiểu hữu ngươi tìm riêng ta có chuyện gì?
Lâm Thiên trịnh trọng nói:
- Ta muốn gặp riêng ngài để nói rằng ta không phải là luyện đan sư linh cấp mà là thánh cấp hạ phẩm.
Lão nghe xong liền đập bàn:
- Tiểu hữu ăn có thể ăn bậy, chứ nói thì không được nói bậy. Làm sao ta tin tiểu hữu ngươi là thánh cấp luyện đan sư chứ?
Lâm Thiên cười nhạt trả lời:
- Vậy đại sư xem ta luyện đan là được mà.
Nói xong Lâm Thiên lấy ra một vài nguyên liệu thánh cấp hắn có được trong mấy tháng qua. Bỏ vào lò rồi ngồi luyện trước mặt Đỗ Vạn, lão một bên nhìn một bên rối tung não. Hắn bao nhiêu tuổi chứ, tầm 35 là cao mà tại sao lại là luyện đan sư thánh cấp. Nhìn thấy hành động nhuần nhuyễn thế thì 9 phần lời hắn nói là sự thật. Một lúc sau lò luyện rung lên, Đỗ Vạn liền đứng bật dậy:
- Đan thành.