Chương 35: Lạc đường

Lâm Thiên hừ lạnh, khoảng thời gian trước bị con này nhìn khinh bỉ hắn cay lắm rồi. Lâm Thiên quyết hiếp trước xong tính với ả, hắn vẫn dập liên tục vào cái bím đang rỉ máu. Tâm Ngữ đau đến muốn chết, khi gái còn trinh bị hiếp thì họ không thấy sướng đâu mà chỉ thấy đau thôi.

( Đoạn này lười viết sắc quá nên thôi, chuyển cảnh )

Sau khi chơi Tâm Ngữ chán chê rồi thì hắn tẩy não nàng. Lâm Thiên đưa 2 em đó về Linh Lung tháp, còn Vân Huyên hắn thấy nàng chưa tỉnh nên Lâm Thiên ngồi luyện ra viên dược đan sau đó bỏ vào miệng Vân Huyên. Sau khoảng một canh giờ Vân Huyên cũng tỉnh, thuốc cũng bắt đầu có tác dụng. Nàng mở mắt ra thấy Lâm Thiên liền định đè xuống thỏa mãn cơn khát dục trong người. Bằng lí trí còn sót lại nàng cố tránh xa Lâm Thiên:

- Ngươi đã làm gì ta? Dâm tặc.

Lâm Thiên vì biết nàng sẽ như vậy nên trước đó hắn cũng uống một viên tình dược. Lâm Thiên mặt đỏ gay thở hồng hộc:

- Ta với cô....bị một con mị yêu.....hạ độc....cũng may....ta dùng bí thuật...đưa cô và ta...trốn thoát nó.

Vì đan dược đang phát tán dữ dội nên 2 người đều cố giữ không cho mình tiến về đối phương. Lâm Thiên nói thêm:

- Độc này....nếu không mau chóng giải....ta và ngươi...sẽ chết...Ngươi là nữ tử...nên có quyền quyết định....ta không ép buộc.

Lâm Thiên một mặt khó chịu nói ra, cây côn thịt hắn vừa hồi phục một tí đã giương lên hết cỡ. Hắn đang cố kìm không lao vào nàng, nếu không mọi kế hoạch sẽ tan tành. Vân Huyên vừa cố không để mất đi lí trí, vừa phân vân không biết có nên trao lần đầu cho Lâm Thiên hay không. Vân Huyên sau vài hơi thở suy nghĩ liền lao đến ôm lấy Lâm Thiên, nói:

- Đây là lần đầu của ta, ngươi phải chịu trách nhiệm đó.

Sau đó từng mảnh đồ của 2 người bị đối phương xé ra tan tành, bóng tối bao trùm lấy 2 người đang ân ái.( lại làm biếng viết cảnh sắc, chuyển cảnh )

Sau khi đại chiến chục hiệp, dược hiệu của đan dược đã hết. Lâm Thiên trên người ôm mĩ nữ đang mỏi mệt mà thiếp đi. Hắn cũng muốn nàng vào Thiên tông bây giờ lắm chứ, nhưng nếu làm vậy Lâm Thiên sẽ bị Độc Ngạo minh chú ý, lúc đó khó mà hành động được. Hắn bắt buộc phải để nàng ở lại Độc Ngạo minh trình bày sự việc sau đó khi có thể Lâm Thiên mới rước nàng về.

Hắn mãi suy nghĩ mà không biết Vân Huyên đã tỉnh. Nàng thấy Lâm Thiên nghĩ ngợi xa xâm liền cắn một cái trên ngực làm Lâm Thiên giật mình. Nhìn thấy mĩ nhân đã tỉnh, Lâm Thiên hỏi:

- Ngủ ngon không?

- Chàng đó, đã nói là lần đầu mà lại làm người ta đau muốn chết hà. Đền thiếp đi.

Lâm Thiên cười khổ, hắn cũng không muốn đâu nhưng do dược lực mạnh quá nên không kìm được lí trí. Vỗ mông nàng một cái để đánh lạc hướng, Lâm Thiên than thở:

- Ây da, muội thì đau còn ta thì sắp đè xẹp lép rồi. Con gái gì đâu mà nặng muốn chết, làm ta khó hết cả thở.

Vân Huyên phồng má, nàng nhéo núm vú hắn làm Lâm Thiên nhăn mặt. 2 người sau đó lấy ra trong nhẫn trữ vật một bộ đồ mới. Lâm Thiên nhìn Vân Huyên suốt quá trình nàng thay đồ:

- Chàng quay đi chỗ khác, đừng có lén nhìn người ta thay đồ.

Lâm Thiên cũng quay mặt đi, hắn cười cười nói:

- Trên người nàng còn cái gì ta không thấy đâu, bày đặt đòi ta quay mặt đi hướng khác.

Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, Vân Huyên hỏi hắn:

- Bây giờ chúng ta ra ngoài kiểu gì đây, chàng có cách không?

Lâm Thiên bảo nàng:

- Nhắm mắt lại, ta sẽ cho nàng xem ảo thuật.

Vân Huyên nghe lời hắn, Lâm Thiên dùng magekyou sharingan dịch chuyển 2 người đến vị trí mị yêu ám sát lúc nãy. Bây giờ xác của mấy người chết cũng bắt đầu thối rữa. Lâm Thiên nói với nàng:

- Bây giờ nàng hãy về Độc Ngạo thành báo cáo những chuyện xảy ra. Chúng ta sẽ từ biệt ở đây, ta phải ra đi tìm kiếm cơ duyên của mình.

Vân Huyên mắt đỏ hoe, dù mới trải qua một đêm nhưng nàng đã không thể quên được hình bóng hắn. Bây giờ nghe Lâm Thiên định rời khỏi nàng thì bỗng chốc Vân Huyên cảm thấy sự trống trải. Hắn cười khổ, dùng tay lau đi nước mắt còn động lại trên khóe mi giai nhân. Lâm Thiên nói:

- Ta sẽ còn gặp lại nàng, nhớ công pháp ta truyền thụ lúc tu luyện phải luôn nhớ. Nó sẽ giúp nàng hấp thu linh khí nhanh hơn.

Lâm Thiên nói xong liền quay mặt bước đi, hắn không muốn lưu lại lâu sợ nàng làm khó hắn. Để lại một giai nhân nhìn người tình bước xa, nàng cố kìm nén cảm xúc để trở về Độc Ngạo thành báo cáo. 2 người 2 hướng khác nhau, rồi sẽ có ngày gặp lại.

Lâm Thiên đi sâu vào khu rừng tìm cơ duyên, bỗng nhiên một thây ma đã chết vác lên lưng là cái quan tài. Đó không phải là Bối Quan Nhân thì là ai, hắn cũng không định vào tiểu huyền giới gặp hậu duệ Đại ma thần nên cũng làm ngơ. Lâm Thiên cho chắc ăn lão già này còn có thể trốn thoát mấy tên nhập thánh cảnh định vây bắt nên dùng dịch chuyển không gian lá bùa chứa một kích giết sạch đám nhập thánh lên người lão.Nếu như Bối Quan nhân gặp nguy hiểm nó sẽ tự động kích hoạt lên kẻ địch.

Lâm Thiên vẫn cứ đi liên tục mấy tháng trời, một hôm đang đi trên một núi tuyết. Một đám 3 người trước mặt, Lâm Thiên chạy đến hỏi:

- Xin lỗi các vị, ta bị lạc đường mấy ngày rồi. Liệu các vị có thể chỉ cho ta đường ra không?