Hương di len lén theo sau Lâm Thiên, nàng định tỏ tình với hắn. Lấy hết dũng khí hơn 50 năm sống trên đời, Hương di đến gần Lâm Thiên nhưng nàng bỗng nhiên khựng lại. Điều tiếp theo làm nàng giật mình, Lâm Thiên hắn vung tay một cái, một lỗ đen xuất hiện trước mặt hắn. Lâm Thiên bước qua cánh cổng không gian, hắn định ra ngoài chơi một tí rồi về. Nhưng đâu ngờ Hương di đi theo sau hắn, bất cẩn làm nàng biết không gian chi lực của mình.
Hương di tưởng hắn bị thứ gì đó hút vào, nàng liền chạy đến. Vừa đến nơi thì thông đạo có đóng lại, nàng vội chạy về nói với Mộng lão và Tiêu đại sư, vẻ hoảng hốt còn trên mặt:
- Đại sư mau cứu Lâm Thiên, lúc nãy ta thấy hắn bị cái gì đó hút vào. Vừa chạy đến thì không thấy hắn đâu, 2 người mau đi cứu hắn.
Tiêu Phù Sinh và Mộng chưởng quỹ vội đứng dậy, hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói hắn bị cái gì đó hút vào trong, một cái hố đen không đáy. 2 ngài mau cứu hắn đi.
Tiêu Phù Sinh thì nghi ngờ lời nói của nàng, còn Mộng lão thì đăm chiêu. Lão sợ Lâm Thiên bước vào trông thông đạo giữa Trung Đô với Thông Huyền đại lục, nếu chuyện đó xảy ra thì gay to. Lão định hỏi nàng về nơi mà hắn biến mất thì Lâm Thiên trở về, trên tay còn cái bánh bao đang ăn chưa hết.
Hắn bước vào trong điện, thấy toàn bộ ánh mắt đều hướng về mình. Lâm Thiên trên đầu nhiều dấu chấm hỏi, hắn mới đi có một lúc mà ở đây có chuyện gì mà ai cũng nhìn lấy hắn. Tiêu lão hỏi:
- Lúc nãy tiểu tử ngươi đi đâu?
- À ta đi mua chút đồ ăn.
Nói xong Lâm Thiên giơ cái bánh bao lên, Mộng chưởng quỹ thở phào. Hương di hỏi hắn:
- Lúc nãy ta thấy ngươi bị hố đen gì đó quấn lấy, ngươi có sao không?
Lâm Thiên nghe xong sát khí đằng đằng, hắn hỏi Hương di:
- Nàng theo dõi ta?
Bị Lâm Thiên khí tức đè ép, một thần du cảnh nhỏ nhoi như nàng thở ra không nổi. Mộng lão phải can ra mới Lâm Thiên ngưng lại, hắn thở dài nói:
- Haizz, ta lại bất cẩn rồi. Chuyện này mọi người trong đây không được nói cho ai biết, nếu không đừng trách ta không nương tay, biết chưa.
Lâm Thiên nói xong, Hạ Ngưng Thường bước vào từ bên ngoài. Nàng với Lan di và Đổng Khinh Yên ra ngoài lấy vài vị thuốc nên không có ở đây. Lâm Thiên thấy có người ngoài nên thu lại sát khí, hắn nói:
- Nơi này không tiện, chúng ta đi chỗ khác nói.
Lâm Thiên và 3 người đi ra nơi đồng cỏ, hắn bảo Ngưng Thường và 2 người Lan di và Đổng Khinh Yên chuyện này là chuyện riêng. Bảo các nàng không nên nghe, Lâm Thiên phong tỏa không gian cho chắc cú. Hắn bảo với 3 người:
- Mọi người có biết Thiên tông chứ?
3 người đều gật đầu, Thiên tông bây giờ sánh ngang với Bát đại gia tộc ở Trung đô rồi. Lâm Thiên nói tiếp:
- Ta là tông chủ Thiên tông.
Nếu là một người nào khác nói thì Mộng chưởng quỹ sẽ cười to và nói"mày bị điên à" nhưng ngươi trước mặt là Lâm Thiên. Hắn mạnh như vậy, là chưởng môn của Thiên tông không phải là chuyện gì khó. Nhưng 2 người còn lại thì khác, Lâm Thiên chưa bao giờ thể hiện sức mạnh cho 2 người xem. Họ chỉ bị uy áp của Lâm Thiên tác động thôi nên chưa biết thực lực hắn, nhưng họ vẫn tin 7 phần là sự thật, vì có ai gần 30 tuổi mà đạt thần du cảnh đâu.
Lâm Thiên nói tiếp:
- Tông môn ta bây giờ cần một số luyện đan sư, ta định đến đây để xin Tiêu đại sư cho 2 người hầu bên ngài làm chức vụ đó. Đương nhiên ta sẽ trao đổi công bằng.
Tiêu lão lưỡng lự, lão không muốn để 2 thị nữ mình đưa cho Lâm Thiên. Vừa định nói không thì hắn nói thêm:
- Tiêu lão đừng từ chối, ngài muốn thấy đan dược linh cấp đúng không. Đừng lo, ta sẽ cho ngài xem đồng thời để ngài trở thành luyện đan sư linh cấp. Trao đổi này ngài có nhận không?
Nghe tới linh cấp thì tiêu lão mắt sáng rực, lão trước giờ chỉ ước nguyện là được thấy và luyện ra đan dược linh cấp. Lâm Thiên lại đồng thời thỏa mãn lão cả 2 điều ước, nhưng để chắc ăn lão hỏi:
- Có thật như vậy không?
Lâm Thiên không nói, hắn lấy ra một số linh dược hắn mới kiếm đc. Lâm Thiên lấy lò luyện đan của mình mua từ hệ thống. Hắn luyện chỉ cần 2 canh giờ là xong, viên đan dược tràn đầy linh lực ẩn chứa trong đó là thọ nguyên. Lâm Thiên đưa viên đan dược cho Tiêu lão:
- Thật nồng đậm, đan này trên cả trên cả linh cấp hạ phẩm.
Mộng lão đầu đánh giá, Lâm Thiên gật đầu:
- Đan dược linh cấp trung phẩm, thọ nguyên đan. Uống một viên có thể sống thêm 20 năm.
Cầm trên tay thọ nguyên đan, Tiêu lão tay run lẩy bẩy. Lão nhìn viên đan dược, sau đó nhìn Lâm Thiên nói:
- Ta đồng ý với điều kiện của ngươi, hãy cho ta trở thành luyện đan sư linh cấp
- Được, ngươi hãy thả lỏng thần thức.
Lâm Thiên chỉ tay lên trán lão, kiến thức chui vào não bộ Tiêu Phù Sinh. Lão chính thức trở thành luyện đan sư linh cấp, Tiêu Phù Sinh khóc lên như một đứa trẻ. Ước mơ của lão đã thành công, quay sang nói với Hương di:
- Ngươi nói với Hoa Lan rằng sau này đi theo công tử. Ước nguyện ta đã hoàn thành rồi, không cần các ngươi theo hầu hạ nữa.