Lâm Thiên mọi chuyện đã xong, hắn định hôm sau sẽ trở về Lăng Tiêu các với Tô Nhan. Tối đến, có người gõ cửa phòng Lâm Thiên, mở ra thấy Ngưng Thường và Đổng Khinh Yên đang đứng chờ. Hắn hỏi:
- 2 người làm gì mà tối đến lại gõ cửa phòng ta?
Đổng Khinh Yên liền nói:
- Chưởng môn ngươi kì thật nha, chuyện tông môn người không cho con nói mà bây giờ sư phụ cùng với Mộng lão biết hết rồi.
Lâm Thiên vẻ mặt nhăn nhó, hắn vì 2 người thị nữ mới làm vậy. Chứ nếu không chuyện đó Lâm Thiên nói ra làm gì. Hắn ho khan nói:
- Nếu chuyện đó thì 2 người xin về cho, nam nữ thụ thụ bất thân 2 người ở đây lâu không tốt.
Lâm Thiên đuổi khéo 2 người, hắn mới vừa sáng tạo ra chiêu mới của hư không hệ. Định kiểm chứng độ hiệu quả thì 2 cô nãi nãi này lại làm đình trệ việc tu luyện của hắn. Lâm Thiên mê gái nhưng hắn không đến nổi lú, chuyện tu luyện của hắn mà ai ngăn cản thì Lâm Thiên giết thẳng tay. Cũng may 2 người này là người quen đồng thời có Hạ Ngưng Thường nên Lâm Thiên không có làm bậy. Đổng Khinh Yên hừ lạnh, nói nhỏ:
- Giả bộ chính nhân quân tử lắm, trong tông môn hắn...
Đang nói thì sau lưng nàng ớn lạnh, Lâm Thiên nhìn nàng cười nhưng là nụ cười độc ác. Cái con này quên mất ai là chủ ai là tớ rồi, Hạ Ngưng Thường đứng một bên nghe 2 người nói chuyện mà trên đầu từng cái chấm hỏi hiện lên. Nàng biết hắn là tông chủ của Thiên tông lừng danh, và Lâm Thiên là một tên háo sắc thì làm sao lại đuổi người. Chẳng lẽ mình không đẹp nên hắn mới không để ý.
Nàng lắc đầu để ngừng suy nghĩ, Lâm Thiên nói thêm:
- Ta mới ngộ ra công pháp, các ngươi đừng quấy rầy nữa. Không có chuyện gì quan trọng thì xin hãy về đi.
Đổng Khinh Yên le lưỡi:
- Nếu tông chủ không muốn nhận Hạ tỉ vào tông thì thôi, chúng ta về đi tỉ.
Lâm Thiên nghe xong hắn lao đến chặn trước mặt 2 người, miệng cười hề hề nói:
- Thôi nào, ta lúc nãy chỉ là giỡn thôi. Mời vào, mời vào.
3 người ngồi trên bàn, Lâm Thiên hỏi Ngưng Thường.
- Sư muội ngươi đã nói chuyện này cho Mộng lão chưa?
Ngưng Thường vẻ mặt không bình tĩnh lắm trả lời:
- Rồi thưa sư huynh.
Nàng ngồi ngượng ngùng, dù rằng đây không phải là lần đầu nàng đối mặt với hắn trong nhà vào ban đêm. Nhưng lần này lại khác mấy lần trước, kế bên Đổng Khinh Yên thấy vậy liền trêu chọc nàng, Khinh Yên thổi nhẹ lên tai Ngưng Thường làm nàng nhảy dựng. Lâm Thiên không thèm để ý, hắn hỏi thêm:
- Mộng lão nói gì khi muội đưa ra quyết định?
- Sư phụ lúc đầu hơi tức giận, nhưng người vẫn cho ta vào với điều kiện phải tránh xa ngươi ra.
Lâm Thiên cười thầm, cho vào tông mà tránh xa hắn ra. Nghe giống đưa vào hang cọp mà bảo tránh mấy con cọp xa ra. Đổng Khinh Yên hỏi Lâm Thiên:
- Vậy chưởng môn ngài có cho Hạ tỉ vào tông không?
- Nếu Mộng lão không ngại thì ta cũng không từ chối đâu.
Lâm Thiên trả lời, nếu Mộng chưởng quỹ không ngại thì hắn ngại làm gì. Chắc là lão thấy Ngưng Thường có ý với Lâm Thiên nên lão đẩy thuyền luôn. Hắn bây giờ có thể vượt 2 3 đại cảnh giới mà vẫn đánh ngang ngửa nếu họ không có chiêu trò. Để nàng vô tông môn của hắn thì xem như có người để bảo vệ cho nàng. Còn nếu hắn thuộc kiểu trăng hoa thì có Tô Nhan giúp nàng, xem như chuyện Lâm Thiên rời bỏ Ngưng Thường rất khó mà xảy ra.
Lâm Thiên hỏi Ngưng Thường:
- Nàng có muốn thăm quan tông môn ta ko?
- Chuyện đó để sau đi, muội chỉ cần như vậy là được rồi.
Nói xong Ngưng Thường chào Lâm Thiên để về. Hắn tiễn 2 người đến cửa, hắn sau đó cũng rời khỏi phòng mình. Đến một bãi đất trống, Lâm Thiên sử dụng chiêu thức hắn vừa nghĩ ra được. Nói nghĩ ra mà cũng không phải, chiêu này mấy con nghiện game Liên Minh như hắn đều biết.
Lâm Thiên chạy thẳng, hắn bỗng nhiên hóa thành hư vô. Sau đó thì Lâm Thiên cách xa nơi hắn biến mất khoảng 5 cây số. Chiêu này của hắn sử dụng hư không chi lực, dịch chuyển một khoảng tùy ý nhưng không quá một khoảng cách nhất định. Lâm Thiên bây giờ xa nhất cũng chỉ có 5 cây số là cùng.
Đây là Hư Vô bộ pháp trứ danh của con kassadin trong Liên Minh. Hắn đang nghiệm về không gian chi lực liền nghĩ ra, Lâm Thiên sau khi sử dụng rất hài lòng về chiêu này. Nhưng Hư Vô bộ pháp của hắn có một khuyết điểm nhỏ sử dụng càng nhiều lần liên tiếp càng mau hết sức lực.
Lâm Thiên tối đa chỉ dùng được liên tiếp 100 lần, tức là khoảng 500km. Hắn định dùng chiêu này thay thế cho kamen rider của mình. Lâm Thiên mỗi lần hóa rider thì lại khó chịu trong người vài ngày nên hắn hơi chán dùng, bây giờ cứ lấy cái chiêu này ra là đủ để giết người trong chớp mắt rồi.
Lâm Thiên test xong skill, hắn liền về phòng mình ngủ. Chuẩn bị hôm sau lấy 2 người Hoa Lan và Ngọc Hương vào tông rồi về. Hắn nằm trên giường tĩnh tọa, thời gian lại bắt đầu trôi từ từ.
Sáng hôm sau khi Lâm Thiên vừa mở mắt ra thì tiếng đao kiếm chém nhau loạn xạ vang khắp nơi, hắn nhớ sực ra hôm nay là ngày mấy thuộc hạ của tà chủ đến gây hấn Dược Vương cốc. Lâm Thiên cười to, hắn thật là hên, vừa luyện xong chiêu mới lại có người đến để hắn test skill.
Đến nhà của Tiêu Phù Sinh hắn thấy vài chục người mặt áo đen đánh với Mộng lão cùng 2 người Ngọc Hương cùng Hoa Lan. Hắn thi triển Hư Vô bộ pháp giết hết bọn chúng trong chớp mắt. Mọi người há hốc mồm, Lâm Thiên mất 1 phần 3 năng lượng của hắn. Xem như là thành công rồi. Mộng lão hỏi Lâm Thiên:
- Chiêu này là gì tại sao nhanh đến nổi ta nhìn không kịp ngươi vậy.