Chương 19: Ân Nhân Tiêu đại sư

Hương di sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình còn đang nằm trên đất. Kế bên là Lâm Thiên đang ngồi luyện công, Hương di bây giờ đã được hắn mặc lại y phục. Nàng tưởng rằng sau khi mình ngất Lâm Thiên đã làm gì mình. Ôm mặt khóc thút thít, Hương di nàng bị mất đi trong trắng của mình( hơn 50 tuổi cứ như trẻ con mới lớn ).

Lâm Thiên mở mắt ra, tình huống trước mắt làm hắn nhíu mày. Hắn đâu có làm gì nàng, tự dưng tỉnh lại rồi khóc mà không biết tự kiểm tra thân thể. Lâm Thiên vẻ mặt tức giận:

- Ta đâu có làm gì nàng đâu, mà mở mắt ra lại khóc.

Hương di bình tĩnh kiểm tra thân thể, nốt chu sa của nàng vẫn còn. Lâm Thiên thở dài bước ra, Hương di nói với hắn:

- Chuyện này không được nói với ai, nếu không ta với ngươi đồng quy vu tận.

Lâm Thiên cười thầm:" Thật là đáng thương." Hắn bước ra khỏi nơi đó, để lại Hương di đang dọn dẹp lại cái nồi nấu dược mà 2 người lúc nãy luyện hóa. Còn hắn thì về nhà ngủ để lấy sức, nói thật ra là trốn vào Linh Lung tháp để ân ái cùng mấy cô vợ hắn.

Lâm Thiên sáng hôm sau tinh thần sảng khoái, hắn cùng với Đổng Khinh Yên ngồi trên bãi cỏ. Xung quanh người đi tấp nập, hôm nay là ngày đại hội luyện đan của các luyện đan sư. Lâm Thiên cùng nàng ngắm nhìn hàng người đi ngang, hắn sau đó cùng Đổng Khinh Yên về Vân Ẩn Phong.

Lúc này Tiêu lão đầu đang nhìn về phía xa, lão thở dài:

- Hôm nay Vân Ẩn phong không an tịnh được rồi.

Lâm Thiên cùng với Đổng Khinh Yên vừa đến, thấy sư phụ mình mỉm cười nàng hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì vui sao?

- Có bằng hữu từ xa đến. Đương nhiên phải vui rồi.

Khinh Yên giật mình, sư phụ mình trước giờ không thích đón khách. Người mà được sư phụ mình đón tiếp niềm nở vậy không biết là thần thánh phương nào. Bỗng nhiên từ xa nghe một tiếng vang vọng đến:

- Tiêu lão đầu, lần này ta đến nhờ ông một việc. Có phải ông muốn đuổi người?

Lâm Thiên biết rõ người đến là ai, thần thức của hắn thấy 2 người từ ngoài xa rồi. Mọi người ngạc nhiên, là kẻ nào mà dám gọi Tiêu đại sư là Tiêu lão đầu. Tiêu Phù Sinh cười nói:

- Lão phu còn nợ ông 1 mạng, sao lại dám đuổi người.

2 thân ảnh đáp xuống, đó là Hạ Ngưng Thường và Mộng chưởng quỹ chứ ai. Hạ Ngưng Thường nhìn xung quanh, thấy Lâm Thiên nhìn mình cười cười, nàng nhận ra là người mình thương nhớ nên cũng nhìn hắn mà cười đáp lại. Mộng lão đầu định chào hỏi nhưng vừa thấy Lâm Thiên lão ho sặc sụa:

- Oan gia ngõ hẹp, tên tiểu tử ngươi sao lại ở đây.

Lâm Thiên chỉ gãi đầu cười. Lão cho Ngưng Thường đến đây để giải sầu nhưng lại gặp tên âm hồn bất tán này. Tiêu lão và Lan di nhìn ra được ẩn ý của 3 người, mỉm cười. Còn Hương di không nói, nàng đôi mắt hơi buồn, từ lúc bị Lâm Thiên sờ soạn thì nàng đã yêu hắn. Nhưng thấy hắn thích một người con gái trẻ đẹp như vậy làm nàng tự ti. Đổng Khinh Yên vừa cười vừa nói với Lâm Thiên:

- Người ta đỏ mặt hết rồi kìa, huynh định nhìn đến bao giờ nữa.

Tiêu Phù Sinh hỏi hắn:

- Ngươi biết 2 người.

Lâm Thiên quay sang Mộng lão chào hỏi:

- Mộng chưởng quầy, sư muội.

- Sư đệ.

Ngưng Thường chào lại, Mộng lão thì ho khan nói với Tiêu Phù Sinh:

- Tiêu lão đầu, khách từ xa đến mà lão cho đứng ở ngoài như thế à?

- Mộng huynh, mời vào trong.

Tất cả mọi người bước vào nhà, Mộng lão cố ý nói với Ngưng Thường:

- Thường nhi ngươi thấy không? Tên này mỗi lần đi đều có mĩ nhân theo, rõ ràng là kẻ háo sắc.

Lâm Thiên hắn sau đó bị Đổng Khinh Yên trêu chọc buộc hắn phải rời đi. Hắn trở về phòng mình, nằm trên giường Lâm Thiên lại bước vào tĩnh tọa. Ngưng Thường hé cửa bước vào, thấy Lâm Thiên đang tu luyện thì đứng 1 bên ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn. Lâm Thiên mở mắt ra, thấy nàng nhìn chằm chằm nên hỏi:

- Muội đợi ta có lâu không?

Ngưng Thường lắc đầu, nàng sau khi trao nụ hôn đầu cho hắn thì đã có cảm tình( bản gốc là muốn luyện hóa cửu âm ngưng nguyên lộ phải cần 1 giọt máu trên đầu lưỡi của người thuộc tính dương. Mà muốn lấy máu trên đầu lưỡi thì phải làm gì thì các bác tự hiểu ). Lâm Thiên dẫn nàng lên giường, hắn truyền cho nàng những thứ liên quan đến luyện đan mà hắn biết.

Sau đó hắn dắt nàng bước ra khỏi phòng, Lâm Thiên sau khi thấy nàng rời đi thì hắn nhìn về một hướng phía cửa sổ nói:

- Đừng trốn nữa, ta biết ngươi ở đó.

- Chủ nhân, đó là ai vậy?

Lâm Thiên cười cười trêu chọc:

- Đó là chủ mẫu của ngươi. Nhớ phải cung kính vào.

Lâm Thiên cùng nàng đi đến chỗ Tiêu Phù Sinh nghe lén. Hắn nghe nàng đang giải thích về thuật luyện đan, còn Tiêu lão đầu đang mắt chữ A mồm chữ O mà khen ngợi. Còn Mộng lão thì vuốt râu đắc ý, sau khi thấy nàng có thiên phú cao như vậy thì cảm thấy ghen ghét. Lão muốn coi xem nàng luyện đan có được như lí thuyết không.

Thế là Ngưng Thường trổ tài, dược linh thánh thể của nàng không hổ là thể chất top đầu về luyện đan. 2 lão già lại cãi nhau làm Lâm Thiên mệt mỏi, hắn đi ra khỏi đó để hóng gió. Sau lưng Lâm Thiên có một bóng người lấp ló, nhưng hắn không có dùng thần thức nên không biết đến sự hiện diện của người đó.