Trước mặt 3 người là 2 mĩ phụ rất to và tròn. Lâm Thiên vì không muốn họ chú ý nên ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Mĩ phụ cài trâm trên đầu hỏi:
- Chỉ có 2 người?
- Vâng, chỉ 2 người.
Tần Trạch cung kính đáp. Lâm Thiên cùng Đổng Khinh Yên cuối đầu chào hỏi:
- Tham kiến tiền bối.
Mĩ phụ cài trâm giới thiệu:
- Các ngươi cứ gọi ta là dì Hương, còn đây là dì Lan.
Hương di nói tiếp:
- Các ngươi ở đây không cần phải câu nệ, sau này có thể 2 người sẽ ở lại đây rất lâu.
Lan di nói thêm:
- Lúc đó chúng ta cũng cỡ tuổi mấy đứa, chớp mắt cái đã hơn ba mươi năm.
Đổng Khinh Yên giật mình, nàng nghĩ trong đầu:" 30 năm, chẳng phải hơn 50 tuổi rồi sao?" Nàng nhìn sang Lâm Thiên, thấy hắn không có gì ngạc nhiên. Tần Trạch phá vỡ bầu không khí im lặng:
- 2 vị, sư thúc....
Hương di như hiểu ý, nàng nói:
- Vân Ẩn Phong trước giờ có 3 người, bây giờ có thêm người mới nên chúng ta sẽ sắp xếp nơi ở cho 2 người.
Nói xong 2 định người bước đi làm việc của mình. Lâm Thiên thấy bên trong có khói, Lan di đứng lại nói:
- Tin tức dưới núi đã truyền đến đây từ sớm, đợi đại sư luyện đan xong thì sẽ gặp họ. Mọi người về trước đi.
Câu nói đó đuổi khéo mấy người không phận sự đi. Tần Trạch cùng các đệ tử Dược Vương cốc vẻ mặt buồn bã quay về. Lâm Thiên cùng với Đổng Khinh Yên chạy một mạch vào hướng khói. Lan di hô to lo lắng:
- Đó là chỗ của đại sư.
Lâm Thiên cùng Đổng Khinh Yên đứng trước ngôi nhà lúc nãy bốc khói. Một lão già đang cầm viên đan dược ra soi, lão chắc lưỡi lắc đầu ngán ngẫm:
- Lại không có đan văn, thế thì lại vứt đi sọt rác.
Không sai, lão chính là Tiêu đại sư Tiêu Phù Sinh. Lâm Thiên nhìn sơ cũng biết đan dược đó là thiên cấp, nếu không chức nghiệp cao cấp luyện đan sư của hắn vứt cho chó ăn rồi. Lan di bước đến, báo:
- Thưa đại sư, 2 người đã đến.
Tiêu Phù Sinh ồ lên rồi bước tới trước mặt 2 người. Lão xem xét Đổng Khinh Yên một tí làm nàng đỏ mặt rồi đưa ra đánh giá:
- Rất tốt, rất tốt.
Sang Lâm Thiên, lão ngạc nhiên thốt lên:
- Thần du cảnh? Tuy rất tốt nhưng sát khí quá nhiều.
Câu nói của lão làm Lan di kế bên ngạc nhiên. Các luyện đan sư có tố chất thường sẽ không chú trọng việc tăng tu vi. 1 thần du cảnh luyện đan sư trước giờ nàng lần đầu nghe qua, lại trên một thằng nhóc chưa đến 30 như Lâm Thiên. Tại vì đa phần các thần du cảnh đều là mấy lão già khọm mới lên được. Lâm Thiên chỉ ít tuổi mà có thiên phú tốt thế này, sợ là chỉ có mấy vị thần chuyển thế mà thôi.
Tiêu Phù Sinh không quan tâm lắm, hắn bảo 2 người đưa tay ra. Lâm Thiên đã ẩn đi dương lực của mình, sờ vào mạch trên tay 2 người lão thấy thiên phú của Lâm Thiên và nàng gần giống nhau. Lão nhìn về phía xa xăm, thở dài thì thầm:
- Cả đời ta chỉ ước được thấy linh giai đan dược mà thôi. Liệu nó có đến hay không? Haizz
Lâm Thiên cũng làm thinh, hiện giờ cũng chưa phải lúc hắn ra tay. Nên Lâm Thiên cũng không có nói gì thêm, lão bước đi khỏi đó. Lan di nói với Lâm Thiên và Đổng Khinh Yên:
- Hôm nay 2 người ở đây tạm đi, sáng hôm sau chúng ta gặp đại sư.
Hôm sau Lâm Thiên và Đổng Khinh Yên bước đến chỗ ở của Tiêu Phù Sinh. Lão ngồi trên ghế, nói:
- Dù thời gian ở đây không lâu nhưng ta biết tánh tình của 2 người. Yên nhi ngươi tâm tính thiện lương, ta sẽ chọn ngươi làm đệ tử. Còn Lâm Thiên ngươi giết người quá nhiều, tâm tính không phù hợp cho luyện đan sư vốn trầm lặng. Yên Nhi ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ra không?
- Yên nhi bằng lòng.
Đổng Khinh Yên nói xong, nàng quay sang nhìn Lâm Thiên. Lâm Thiên trả lời:
- Không sao, ta cũng có thể theo người làm hộ vệ được mà tiểu thư.
Tiêu lão thấy vậy liền nói:
- Đừng quá bi oan, 2 người có thể qua được khảo nghiệm là duyên phận. Công pháp luyện đan của ra 2 người hãy xem mà học hỏi. Nhớ là mỗi ngày chỉ được học 3 canh giờ.
2 người bước ra khỏi đó. Đổng Khinh Yên liền chọn một nơi yên tĩnh để tu luyện. Còn Lâm Thiên thì hộ pháp cho nàng, hắn cũng không cần học làm gì mấy thứ này. Lâm Thiên được hệ thống nhận quà bảo trì 6h là luyện đan thăng cấp lên linh cấp, luyện khí bước vào nhập môn, tu vi lên thần du tầng 2. Ngồi không cũng được tặng quà, thanh niên vui như trên trời rơi xuống miếng vàng vào trong túi mình vậy. Hắn còn hiểu quy tắc chế ra đan văn, nếu có thể còn chế cả đan vân luôn.
Chớp mắt đã trôi qua 1 tháng, Hương di và Lan di đến nơi 2 người tu luyện. Để 2 cái giỏ xuống đất, 2 nàng nói:
- Nghỉ ngơi chút đi, đại sư có nhiệm vụ giao cho 2 người.
Đổng Khinh Yên hỏi:
- Nhiệm vụ gì thưa Lan di?
- Lấy các loại thuốc này về.
Nói xong nàng lấy ra một tấm giấy, chữ viết đầy đủ các loại thuốc và hình dạng cần tìm. 2 người bắt đầu đi hái thuốc, họ đương nhiên không quên xách 2 cái giỏ theo.