Tần Trạch đại sư cười to:
- Tốt lắm, tốt lắm. Ngươi đã thông qua.
Đổng Khinh Yên nghe xong nàng mừng rỡ, được làm đệ tử của Tiêu đại sư là niềm ao ước của tất cả luyện đan sư nơi này mà nàng là người đầu tiên được chọn. Tuy vậy nhưng Đổng Khinh Yên không quên việc chủ nhân giao cho. Nàng sau khi tạ lễ xong thì hỏi Tần Trạch:
- Tần sư huynh chỉ có người của Dược Vương cốc mới có thể được vào núi sao?
- Ừm, đúng vậy.
Thấy vậy nên nàng bất lực, được Lâm Thiên truyền âm, nàng nói:
- Hộ vệ của ta cũng biết chút ít về luyện đan, không biết sư huynh có thể cho hắn một cơ hội thử không?
- Thêm 1 người cũng chẳng sao, bất quá không phạm quy của Tiêu sư thúc.
Lâm Thiên bước lên, bên dưới có mấy tên của đại gia tộc bĩu môi:
- Một hộ vệ thì có tài cán gì? Hắn lên cũng làm trò hề thôi.
- Haha biết đâu nó giống cái thằng ất ơ nào đó há miệng chờ sung hên hên rớt trúng 1 quả vô miệng.
- Đợi xem kịch hay đi, ta xem tên này trụ được bao lâu
....
Lâm Thiên tâm trạng bình tĩnh bước lên, hắn biết chắc mình sẽ thành công. Để cho game khó hơn, hắn sẽ không dùng đến dương khí khi không đến mức cần thiết. Hắn nuốt viên đan dược vào, liền ngồi xuống điều tức. Cơn đau nhức ập đến, Lâm Thiên lâu lắm rồi mới trải nghiệm lại cơn đau trong người. Hắn cố gắng điều tức lại, sau khi thời gian qua một bình trà. Trên đầu Lâm Thiên cũng bay lên làn khói đen, thở ra 1 ngụm. Hắn hỏi Tần Trạch:
- Tần đại sư xem ta có thông qua không.
Tần Trạch còn đang ngạc nhiên bỗng bình tĩnh lại, hắn trả lời:
- Thông qua, đương nhiên thông qua chứ.
Lâm Thiên làm toàn trường kinh giạc, mấy thế gia lớn cười khổ. Đổng gia 1 tên hộ vệ mà có thiên phú như thế, đúng là 1 trong bát đại gia tộc Trung Đô. Lâm Thiên làm cho mấy tên bên dưới khí thế hừng hừng. Một tên hộ vệ mà có thể thông qua mà bọn chúng không thông qua được thì mất mặt quá. Thế là cả đám bên dưới xin lên thử thuốc, mà cũng không có ai thành công cả. Tần Trạch thấy cảnh như vậy, cười mà lắc đầu:
- Đúng là mấy tên tôm tép không biết lượng sức. Mà công nhận bọn chúng cố gắng thật.
Lâm Thiên cùng Đổng Khinh Yên về lại Đổng gia. Đổng Khinh Hàn sau khi nghe tin liền kêu đám hạ nhân đón tiếp Lâm Thiên long trọng. Hắn nhường chỗ ngồi của mình cho Lâm Thiên còn mình thì đứng gần đó. Lâm Thiên cũng không khách khí, ngồi xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Tần Trạch. Như hiểu điều gì, Đổng Khinh Hàn cung kính nói:
- Lâm công tử là đại nhân của Đổng gia ta, ngài ấy làm hộ vệ để bảo vệ cho muội muội. Tần đại sư chớ trách.
Tần Trạch cười mà đáp lại:
- Lâm sư đệ có thiên phú mạnh mẽ, có thể qua được thử thách mà Tiêu sư thúc cho. Còn muội muội của ngươi địa vị còn cao hơn ngươi, chớ nói lung tung để rước họa vào thân.
Tay còn sờ trên đầu Đổng Khinh Yên, Đổng Khinh Hàn liền rút tay về, chắp tay nói:
- Đa tạ Tần đại sư nhắc nhở.
Tần Trạch thấy mình cũng không còn gì để nói, hắn quay người đi. Miệng nói với Đổng Khinh Yên và Lâm Thiên:
- Ta đệ 2 người bên ngoài, 1 canh giờ sau lập tức xuất phát.
Đổng gia cao tầng chắp tay, miệng hô to:
- Cung tiễn Tần đại sư.
Sau khi Tần Trạch đi, lúc này Đổng Khinh Hàn liếc mắt sang Đổng Khinh Yên. Hắn cốc đầu nàng 1 cái, miệng cằn nhằn:
- Hay a, muội muội ngươi lúc này địa vị còn hơn cả ta. Còn vụ trốn nhà đi bụi nữa, may mà có Lâm đại nhân cứu, nếu không muội bị mấy con lợn đó hiếp đến chết rồi. Biết tội chưa hả?
- Muội biết rồi, Lâm Thiên tông chủ vẫn còn ở đây kìa.
Lâm Thiên vừa nghe đến câu tông chủ hắn liền phong tỏa không gian 3 người lại. Trừng mắt nhìn Đổng Khinh Yên, Đổng Khinh Hàn bị choáng váng. Hắn hỏi muội muội mình:
- Muội nói gì ta nghe không hiểu?
Đổng Khinh Yên biết Lâm Thiên cho nàng nói nên cũng không giấu gì, nàng liền nói:
- Huynh biết Thiên tông không?
- Cái này ta biết, Thiên tông là tông môn mới nổi gần đây. Đệ tử đa phần là các thành viên nữ mất tích của các tông môn khác.
- Đúng rồi đó. Lâm Thiên tông chủ là người sáng lập tông môn, mà ta vinh dự được làm đệ tử của ngài.
Đổng Khinh Hàn như hiểu ra điều gì, hắn lầm bầm:
- Thiên tông, Lâm Thiên. Đúng rồi sao ta không nghĩ ra, còn mấy vụ mất tích đệ tử nữa. Đa phần đều có mặt ngài ấy, chuyện rõ ràng như vậy sao ta không nghĩ ra.
Lâm Thiên quay nói với Đổng Khinh Hàn:
- Chuyện này là cơ mật, trước khi ta truyền ra ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Đổng Khinh Hàn quỳ xuống, mồ hôi chảy ròng. Miệng run cầm cập cam đoan:
- Đổng Khinh Hàn ta dù chết cũng không nói bí mật này. Xin Lâm tông chủ tha mạng.
Lâm Thiên lười biếng đứng dậy, hắn vương vai nói:
- Nể tình muội muội ngươi là đệ tử của tông môn ta. Ta sẽ không truy xét, nhưng nhớ ngậm cái mồm ngươi lại trước khi cái miệng hại cái thân.
Lâm Thiên giải trừ phong tỏa, Phong Vân song vệ thấy thiếu chủ mình đang quỳ liền chạy đến đỡ Đổng Khinh Hàn dậy. Lâm Thiên cùng Đổng Khinh Yên đi ra khỏi Đổng gia, theo Tần Trạch đến nơi ở của Tiêu đại sư là Vân Ẩn Phong.
Trước khi đến được Vân Ẩn Phong, 3 người phải qua đi qua Dược Vương cốc. Nơi đây đa phần đều là thảo dược. Đổng Khinh Yên hiếu kì nói:
- Dược thảo nhiều thế tại sao không ai đến trộm?
Tần Trạch vẻ mặt quỷ dữ trả lời:
- Trộm? Trừ khi mấy tên ngốc đó muốn diệt môn mới dám tới đây trộm.
Đúng là như vậy, nếu như trộm của Dược Vương cốc sẽ bị toàn bộ thế lực Trung Đô vậy công. Chẳng có ai ngu để chuyện đó xảy ra cả.
Trên đường đi, thấy nhàm chán nên Đổng Khinh Yên hỏi Tần Trạch:
- Dược Vương cốc nhiều người vậy, chắc Vân Ẩn Phong cũng khá nhộn nhịp nhỉ?
- Cũng không như muội nghĩ đâu, Tiêu sư thúc trước giờ không có nhận đệ tử. Vân Ẩn Phong ngoài 2 người thị nữ và sư thúc thì không có ai cả. Người say mê luyện đan, trước giờ cũng chưa có thê tử gì.
- Thế sao Tiêu đại sư lại đổi ý?
Đổng Khinh Yên hiếu kì. Tần Trạch gãi gãi đầu nói:
- Chuyện đó muội nên hỏi chính sư thúc. Chứ ta không dám đoán bừa.
Sau 1 thời gian dài thì cuối cùng cũng đến nơi. Đám đệ tử đi theo 3 người cũng theo khiến Tần Trạch hơi tức giận. Đám đó xin xỏ mãi mới cho vào, Tần Trạch đứng trước cửa. Lâm Thiên lúc này thấy con mồi của mình, 2 mĩ phụ sắc đẹp tuyệt trần đang đứng trước cửa. Đứng nhìn những người vừa đến, Tần Trạch chắp tay cung kính:
-2 vị, xin hồi bẩm sư thúc rằng người ngài cần ta đã đưa đến
Bệnh cũng đã hết, một ngày 2 chương không nói nhìu. Ae đọc truyện vui vẻ^-^