Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Phương Hiếu Nhụ giận dữ bỏ đi, hôn sự hai nhà tất nhiên thất bại.
Hạ Tầm đã chắc chắn kết cục này, từ lúc Từ Minh Nhi leo lên Thắng kỷ lâu, châm chọc khiêu khích Phương Hiếu Nhụ một phen, đã là kết cục tất nhiên, hơn nữa ngay cả hình thức liên minh khác giữa hai nhà Phương Từ cũng bị phá hỏng cùng một chỗ.
Phương Hiếu Nhụ có tính tình đánh chết cũng không khom lưng, vốn không phải là nhân vật vì đại cục có thể chịu nhục, huống hồ người này từ trước đến nay luôn cao ngạo, hắn giờ đây mặc dù cần Trung Sơn vương phủ ủng hộ, nhưng trong lòng hắn xem ra, một khi liên minh mà nói, hắn ủng hộ cho Trung Sơn vương phủ hơn xa so với hắn có thể được ủng hộ, vậy làm sao hắn chịu được nhục nhã như vậy.
Huống chi, ở đây còn tụ tập quan viên văn võ các phe phái thế lực trong triều, mặc kệ bọn họ ở trên triều tranh cãi nhau thế nào, ở loại hôn sự cưới gả này lại không thể thất lễ, không cần phải triệt để vạch mặt nhau, cho nên hôm nay tất cả bọn họ đều đến đây. Hôm nay đã có cơ hội lợi dụng tiểu quận chúa cự tuyệt hôn nhân để phá hỏng liên minh giữa Phương Hiếu Nhụ và Trung Sơn vương phủ, bọn họ cũng không phải là người ngốc, nguyên một đám ở trong quan trường lâu năm gấp mấy lần Hạ Tầm, gừng càng già càng cay, càng biết nắm bắt cơ hội, bọn họ sẽ bỏ qua sao?
Không ngoài dự đoán, những lão quan trường này xem thời cơ không thể bỏ qua, lập tức dùng các loại biểu hiện đứng ra khuyên giải, thực ra là thủ đoạn lửa cháy đổ thêm dầu, thành công kích động Phương Hiếu Nhụ bỏ đi rồi. Phương Hiếu Nhụ giờ đây mà nói, chính là một giáo sư cấp đại học nửa đời dạy người làm vãn, dạy vẫn là văn học cổ, một mực toàn đống giấy lộn trong cách nghiên cứu học vấn.
Những quan nhân này là ai, bọn họ ở trong quan trường nửa đời người, có thể theo dưới tay lão đầu nhi Chu Nguyên Chương trong mắt không chứa một hạt cát kia làm lãn lộn đến bây giờ, có người nào không phải là nhân tinh, nếu muốn chơi tâm nhãn, động mưu mô, Phương Hiếu Nhụ này sao so được với bọn họ. Cho nên bọn họ không khuyên còn được, càng khuyên Phương Hiếu Nhụ càng phẫn nộ, chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên cực kỳ ngu ngốc, lúc này liền phất tay áo đi.
Mộc Ân đứng ở đàng kia, bên này nghe ngươi một câu, bên kia ta một câu, loạn hết cả lên, thực sự cũng cũng đã rõ ràng việc xảy ra, mắt thấy lễ này không thể ra đi, Mộc Ân liên tục không ngừng lên tiếng kêu gọi về phía bốn thị vệ trong nội cung, bảo bọn họ mang trở về.
Một lát sau, văn võ bá quan giải tán, lập tức trong miệng tôi tớ hạ nhân thậm chí mỗi một xa phu, kiệu phu, sự tình phát sinh ở Thắng kỷ lâu này nhanh chóng lan truyền trong thành Kim Lăng.
La Khắc Địch sau khi nghe nói chuyện này chỉ mỉm cười, đối với việc phá hỏng liên minh Phương Từ, hắn cũng rất vui mừng tán thành, kết quả như vậy, hắn cảm thấy rất không tồi. Nhưng ngay sau đó người giám thị Từ Tăng Thọ chạy đến báo cáo cử động Từ Tăng Thọ, tiện thể nói tới một tin tức: Tiểu quận chúa không trở lại Trung Sơn vương phủ, Ngụy Quốc Công đang ở Thắng kỷ lâu ứng đối với khách khắp nơi, còn chưa biết tin tức này.
Phụ trách giám thị Từ Tăng Thọ, người chủ sự là Hiệp An, tin tức chính là do hắn đưa về. La Khắc Địch nghe xong tin tức này chỉ giật mình một cái, cũng không nghĩ sâu, chỉ là thuận miệng hỏi: “Chắc hẳn nàng ta cũng biết sau khi trở về sẽ chịu huynh trưởng trách phạt, đi tới nhà người thân ở tạm?”.
Hiệp An nói: “Quận chúa từ Thắng kỷ lâu đi ra, liền lên một chiếc xe ngựa, quan sát hình dạng, không giống xa giá Trung Sơn vương phủ, hạ nhân cũng không đi theo, ti chức cảm thấy kỳ quặc, bởi vì thấy Từ Đại đô đốc còn đang ở trên Thắng kỷ lâu, trong một lúc không thể rời đi, cho nên sai hai người đi theo”.
La Khắc Địch ồ một tiếng: “Kết quả thế nào?”.
Hiệp An hít vào một hơi nói: “Kết quả xe đi xuyên qua phố, đi ở trên đường, dường như sớm có rất nhiều người tiếp ứng, dùng rất nhiều phương pháp thoát khỏi sự theo dõi, người chúng ta... Lại có thể bị mất dấu”.
Đầu chân mày La Khắc Địch nhẹ nhàng nhướng lên: “Ồ! Lại có thể bị mất dấu?”.
Phương pháp một chiếc xe muốn thoát khỏi theo dõi có khá nhiều, ví dụ như cố ý cho chiếc xe chạy thông qua ngõ chật hẹp, trước đó chuẩn bị sẵn sàng, xe bên này vừa mới đi ra ngoài, lập tức từ đối diện lại một chiếc xe chạy nhanh tiến vào, cố ý làm bế tắc ở ngõ nhỏ, làm người ở phía sau ngừng lại không thể đuổi kịp, như vậy chỉ cần một thời gian, mục tiêu theo dõi đã mất bóng dáng.
Biện pháp cùng loại có rất nhiều, La Khắc Địch cũng không hỏi, vấn đề là người hắn phái đi tuyệt không phải hạng người kém cỏi, thủ đoạn theo dõi và phản theo dõi đều khá cao minh, vậy mà cũng bị mất dấu, như vậy chỗ đối phương chuẩn bị, lực lượng có thể vận dụng đã không thể bỏ qua, chẳng những phải có lực lượng khổng lồ, người có thể thực hiện một chuyến đi này tuyệt đối không phải người thường.
Hiệp An nói: “Vâng, đã bị mất dấu. Chờ bọn hắn lại đuổi lên, lại trông thấy bảy tám cỗ xe giống như đúc, phân biệt chạy nhanh về phía phương hướng khác nhau, hai người dưới tình thế cấp bách, phân biệt ngăn cản một cỗ, kết quả hỏi han một phen, đều là xe khách ‘Bỉnh An xa hanh’”.
“Bỉnh An xa hành này...”.
“Ti chức đi thăm dò qua, có người dùng thân phận giả thuê mười chiếc xe, manh mối bị chặt đứt, toa không được”.
La Khắc Địch trầm mặc, Từ Minh Nhi bỏ ra ngoài, chuyện này không sao cả! Chỉ bất quá là tiểu nhi nữ hậu duệ quý tộc nhà người ta giận dỗi với người trong nhà mà thôi, nhưng Từ Minh Nhi còn có một đại tỷ phu, đây chính là Yến vương điện hạ phong vân một cõi, hôm nay mất liên lạc, chỉ sợ cử động trên Thắng kỳ lâu, cũng không phải là đơn giản như vậy.
Nàng ở trên Thắng kỳ lâu trước mặt mọi người cự hôn, sau khi phá hủy liên minh hai nhà Trung Sơn vương phủ và Phương Hiếu Nhụ, lại có người vận dụng nhiều nhân thủ như vậy trợ giúp nàng đào tẩu, đến thám tử Cấm Y vệ cũng có thể thoát khỏi...
La Khắc Địch đứng dậy bước đi thong thả một hồi, ánh mắt dần dần lợi hại, hắn đứng lại thân thể, chậm rãi nói: “Yến vương bí điệp! Nhất định là Yến vương bí điệp quấy phá, lập tức tập trung nhân thủ toa nơi ở của nàng, nói không chừng chúng ta có thể từ trên người nàng tìm được người chúng ta một mực muốn bắt mà bắt không được kia!”.
Mới nói được chỗ này, Trần Đông liền thở hồng hộc chạy đến bẩm báo: “Đại nhân, sứ tiết nước Sơn Hậu lập tức muốn rời khỏi kinh thành, Mạnh Thị Lang đang an bài xe, chuẩn bị hộ tống bọn họ rời thành”.
“Hả?”.
Trong lòng La Khắc Địch cảm thấy vội vàng: “Từ Diệu cẩm phá hỏng đám hỏi Từ gia và Phương gia, ngay sau đó đã được người tiếp ứng, xảo diệu thoát thân đào tẩu. Sau đó là sứ tiết nước Sơn Hậu rời kinh, mà trước đây không lâu, Từ Diệu cẩm tìng đến Hồng Lư tự gặp qua vương tử nước Sơn Hậu, từ việc này xem ra...”.
Mắt La Khắc Địch sáng rực lên, bật thốt nói: “Nhanh, lập tức chặn sứ đoàn nước Sơn Hậu lại!”.
Thượng Phường môn, một chuyến xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa thành.
Mạnh Phù Sinh ngồi trên xe, cười nói với Hà Thiên Dương ở một bên: “Mấy tháng qua, Mạnh mỗ và vương tử ở chung thật vui, hôm nay vương tử về nước, Mạnh mỗ thật sự có chút lưu luyến không rời”.
Hà Thiên Dương nói: “Tiểu vương cũng giống như vậy, nhận được Hà đại nhân chiếu cố từ trước tới nay, qua vài năm, Thiên Dương tất nhiên sẽ lại lần nữa đến thượng quốc, đến lúc đó vẫn cùng đại uống rượu đàm đạo”.
Nói đến đó, một miếng ngọc bội đã từ tay áo hắn đưa qua.
“Phiên bang tiểu quốc, hải ngoại cô liêu, thật sự không có cái gỉ thật giá trị có thể xuất ra được, lần này Tiểu vương về nước, cố ý ở kim Ngọc phường trong thành chọn mua rất nhiều lễ vật, chuẩn bị sau khi trở về kính biếu cho phụ vương, mẫu hậu, cùng với thân nhân bàng hữu, gặp được miếng ngọc bội này cực kỳ hoa mỹ, liền mua ngay, hôm nay đưa nó tặng cho đại nhân, lễ vật nho nhỏ, coi như là Tiểu vương tỏ lòng biết ơn với đại nhân”.
“Ai da! Vương tử, chuyện này sao có thể được, khoản đãi vương tử, chính là trách nhiệm của Bản quan, sao có thể nhận lễ của vương tử”.
Hà Thiên Dương nghiêm mặt nói: “Điểm này có đáng gỉ, không cần phải tính toán, chỉ hy vọng Mạnh đại nhân nhìn vật nhớ người, nhớ rõ tỉnh hữu nghị giữa ta và ngươi, nhớ rõ ở hải ngoại còn có vị Tiểu vương bằng hữu kia. Nếu đại nhân là cự tuyệt, vậy cũng là cự tuyệt thành ý của Tiểu vương, kính xin đại nhân hãy nhận lấy!”.
“Cái này... cái này... Vương tử đã nói như vậy, hạ quan cũng không tiện chối từ, đa tạ vương tử ban thưởng, Bản quan thật xấu hổ”.
Ngọc bội đưa tới trong tay hắn, hơi lòe ra một chút ánh sáng, chỉ thấy trắng nõn trong suốt, quả nhiên là mỹ ngọc nhất phẩm, hơn nữa tính chất trong suốt sáng long lanh, có thể nói cực phẩm. Chờ mỹ ngọc nặng trịch này cầm vào tay, càng cảm thấy cảm xúc mát lạnh mượt mà, Mạnh Phù Sinh dùng ngón tay hung hăng cọ xát hai cái vào ngọc bội trong tay áo, cảm giác nó nhẫn nhụi tinh tế, thầm nghĩ trong lòng: “Quả thật là một miếng ngọc cực phẩm, tính chất này, chắc là loại ngọc quý giá nhất, hoàng kim có giá bảo ngọc vô giá, đây chính là bảo bối giá trị liên thành đó!”.
Trong lòng nghĩ, tay áo hắn liền rũ xuống, miếng ngọc bội liền trượt đến trong túi, Mạnh Phù Sinh lại miết miết, lúc này mới an tâm. Lại cùng Hà Thiên Dương đàm đạo, thật đúng là có phần lưu luyến không muốn rời xa.
“Đứng lại! Đứng lại! Đỗ xe kiểm toa!”.
Xe hơi mới ra khỏi Thượng Phường môn, còn chưa tới mười dặm Trường Thành, thì có vài quan sai rút đao đón chào.
Quan binh Hồng Lư tự hộ tống ghìm ngựa giận dữ nói: “Mắt ngươi là mắt chó, không thấy đây là xe ngựa của Hồng Lư tự hả?”.
Quan tuần kiểm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Xấu hổ, ti chức cũng chỉ phụng mệnh làm việc, kính xin đồng nghiệp Hồng Lư tự thông cảm một chút”.
Mạnh Phù Sinh nhướng mày, đứng dậy đi ra ngoài xe, hướng về phía trước, uy nghiêm quát: “Chuyện gì?”.
“Chính là bọn họ, chính là bọn họ, bắt cóc nữ nhi của ta, nữ nhi của ta...”.
Một lão đầu râu bạc thất tha thất thiểu chạy tới, đấm ngực dậm chân, gào khóc thảm thiết.
Xung quanh chợt có một người đám cầm đao thương xông tới, xem phục sức, hẳn là sai dịch phủ ứng Thiên, trong đó còn có một quan nhân đang mặc quan phục, ở trong những người này hẳn là có phẩm hàm cao nhất, chắc chắn chính là lão đại của bọn họ.
Xem người này trên dưới ba mươi tuổi, tuy chỉ là quan ngũ phẩm nhân, nhưng hắn là phụ trách trị an ở dưới chân thiên tử, lùng bắt thẩm vấn, nhân số bọn bộ khoái công sai dưới trướng còn nhiều hơn so với trong án sát tư nha môn, cho nên uy quyền rất mạnh, thấy Mạnh Thị Lang quan to tam phẩm này cũng không có vẻ co quắp bối rối, chỉ là chắp tay, nói với Mạnh Phù Sinh: “Đại nhân, dân chúng này báo động cho bản quan, trong chuyến xe ngựa này, có người bắt cóc nữ nhi của hắn, đây là chức trách của bản quan, không thể không xem xét, kính xin đại nhân đi chấp thuận, để hạ quan phái người điều toa một phen”.
“Thật là hồ đồ!”.
Mạnh Thị Lang phất tay áo giận dữ nói: “Đây là sứ tiết nước Sơn Hậu, đến triều kiến quốc gia thiên tử của ta, hôm nay về nước, Bản quan thừa lệnh ý chỉ của vua hộ tống họ rời đi, các ngươi là người phủ ứng Thiên cũng dám đến toa, tội làm chậm trễ ngoại sứ, các ngươi gánh vác được không?”.
Không nghĩ vị quan phía trước rất có phong cách tư thế “tao cứ làm”, không hề sợ hãi, cứng âm thanh nói: “Hạ quan chưởng quản một phủ hình danh, giữ gìn trị an kinh thành, vô luận vương hầu công khanh, văn võ bá quan, nếu làm việc không hợp pháp, hạ quan muốn nhúng tay vào vẫn có thể được! Hiện có khổ chủ này, chỉ vì bọn họ là sứ tiết ngoại quốc, hạ quan không được toa? Đây là chức trách của hạ quan, kính xin Thị Lang đại nhân chớ để hạ quan khó xử, chấp thuận cho hạ quan lục soát qua, nếu trong xe quả thật giấu dân nữ, hạ quan muốn đem bọn họ mang về giao cho Phủ doãn đại nhân xử lý. Nếu không phải là thật, hạ quan tự dập đầu tạ tội về phía đại nhân ngài cũng được”.
“Ngươi lớn mật!”.
Đây là chức trách của Mạnh Thị Lang, sao có thể để hắn điều toa cỗ xe của đặc phái viên ngoại quốc, ngoài ra, nhận quà trả ơn, vừa mới thu của người ta một miếng ngọc bội tốt nhất, sao có thể mặc kệ, hắn đang muốn mắng chửi lần nữa, Hà Thiên Dương từ trong xe đi ra, mỉm cười nói: “Hành vi quang minh, tất nhiên trong lòng cũng quang minh, tâm đại nhân bảo vệ, Tiểu vương xin ghi nhớ trong lòng, hắn muốn toa, để hắn toa đi”.
Mạnh Phù Sinh lo lắng nhìn hắn một cái, lưỡng lự nói: “Vương tử...
Hà Thiên Dương cười nói: “Đại nhân yên tâm, Tiểu vương tuy là người trong nước nhỏ phiên bang, cũng học tập văn hóa Thiên triều thượng quốc, sao có thể làm ra sự tình vi phạm pháp lệnh bực này”.
Mạnh Phù Sinh lúc này mới khoát tay, bảo quan binh Hồng Lư tự hộ tống đi sang một bên, vị Thôi quan kia liền giữ lẩy đao, dẫn lão đầu râu bạc cáo trạng lên chiếc xe cẩn thận điều toa, lần kiểm toa này, trên xe dưới xe, trong xe ngoài xe, bọn họ đều toa, không chịu bỏ qua một chỗ nào có thể giấu người, mà ngay cả sàn xe và bàn đạp cũng gõ mấy cái, đập vai cái, nhìn xem có tường kép hay không.
Tất cả hơn mười cỗ xe ngựa đều toa một lần, tất cả hầu gái tôi tớ cũng đều xếp thành đội ngoài xe, lão đầu nhi kia tìng bước tìng bước nhìn kỹ qua, thủy chung tìm không thấy nữ nhi kia của lão nhân, lão nhân nháy nháy mắt, có phần mờ mịt nói: “Không sai mà, kẻ lỗ mãng bên hàng xóm nói, nữ nhi lão hán chính là bị một chuyến xe như vậy cho mang đi mà, tại sao không thấy người đâu?”.
“Hỗn láo! Ngươi vu cáo đặc phái viên ngoại quốc, Bản quan trở về nhất định phải nghiêm khắc trị tội ngươi!”.
Thôi quan kia giận tím mặt, hung hăng mắng chửi này lão đầu nhi vài câu, mới chuyển hướng Mạnh Phù Sinh, cười nói: “Thị Lang đại nhân, hạ quan lỗ mãng, xin lỗi đại nhân...
Mạnh Phù Sinh lạnh lùng cười, tiếp lời nói: “Báo với ngươi, Bản quan sẽ đi phủ ứng Thiên, gặp Phủ doãn Vương Hồng Duệ Vương đại nhân của các ngươi, hỏi một chút Vương đại nhân hắn quản giáo người dưới tay như thế nào! Hừ! Chúng ta đi!”. Nói xong vung tay lên, đoàn xe nghênh ngang rời đi.
Nhìn đoàn xe đi xa, lão đầu râu bạc kéo râu mép một cái, đúng là do Trần Đông giả trang, hắn lại nhìn Thôi quan do Hiệp An giả trang kia, cười khổ nói: “Làm sao bây giờ?”.
Hiệp An lắc đầu, ủ rũ nói: “Trở về, bẩm báo chi tiết cho đại nhân”.
Cùng lúc đó, cửa Dương môn ở thành Kim Lăng, các dân chúng đang xếp hàng chờ đợi ra khỏi thành.
“Cửa thành này cao mấy trượng? Ba mươi sáu trượng. Cởi ngựa trắng, mang bả đao, đi dưới cửa thành một lần...”.
Em nhỏ đầu đường vỗ tay hát nhạc thiếu nhi, sung sướng không lo nghĩ.
Dân chúng chuẩn bị vào thành ở thông đạo bên toái, tiếp nhận kiểm toa, nộp thuế vào thành, dân chúng ra khỏi thành thông đạo bên phải bên cạnh, kiểm toa so với vào thành dễ dàng hơn nhiều.
“Làm gỉ?”.
Quát hỏi là lão binh người địa phương Kim Lăng, gọi là Thôi Duệ Duệ, tuổi hơn bốn mươi còn chưa cưới được vợ, cho nên hắn cũng không phải thủ thành cực nghiêm, mà là vừa thấy người mang theo đại cô nương tiểu tức phụ ra khỏi thành, nhiệt tỉnh mới nổi lên, thật ra là tìm cơ hội đến gần nói vài câu.
Trước mặt đang có một người hán tử, mặt đầy râu ria, ước chừng khoảng ba mươi có dư, một thân xiêm y vải thô, mang theo hai món đồ chơi lúc lắc, quan trọng là hắn còn mang theo một cô thôn nữ nhỏ, đầu hai búi tóc, quần áo vải, mi thanh mục tú, tuy lớp vàng như là da bệnh, nhưng lại một khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất có đường nét tinh xảo, không có chút nào ảnh hưởng đến ngũ quan tuấn mỹ đó của nàng.
Gặp đại binh thủ thành dùng âm thanh thô nói to, một đôi mắt giống như dao nhỏ đang khoét tìng nhát trên người mình, cô thôn nữ nhỏ sợ hãi giữ chặt vạt áo hán tử, nhẹ giọng kêu: “Thúc thúc...”. Hoàn toàn là một bộ dáng chưa tìng gặp qua người lạ mặt của tiểu cô nương ở nông thôn.
Hán tử kia cúi đầu khom lưng cười nói: “Quân gia, tiểu nhân vào thành bán mấy con vịt, giờ đang muốn trở về”.
Binh lính giữ cửa xem xét trên dưới bọn hắn, lại nhìn trong giỏ trúc trống trơn, bên trong còn có vài túm lông, thật sự không tìm được cái gỉ để lưu người, lúc này mới đem thương hạ xuống, khoát tay nói: “Đi đi đi...”.
Hai người vội đi ra ngoài.
“Thúc thúc, vị quân gia kia hung tợn quá à...”.
Cô thôn nữ nhỏ nhút nhát e lệ gọi, nhưng trong cặp mắt to thông minh linh động kia, lại hiện lên một sự tinh nghịch vui vẻ, bộ dáng dường như cảm thấy rất thú vị.
Hán tử chịu trách nhiệm xách giỏ trúc tựa như một người bản phận.
Thành thật, nông dân không muốn gây chuyện, chỉ vùi đầu lo đi lên phía trước, thuận miệng khiển trách: “Đừng nói nhảm, còn bướng bỉnh nữa, lần tới thúc thúc không dẫn theo ngươi vào thành chơi”.
Phía sau Thôi Duệ Duệ tham lam nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương chân thành õng ẹo kia, eo thon nhỏ như gió thổi dương liễu mê người, liếm liếm môi, nở nụ cười hắc hắc dâm đãng, dùng thổ ngữ địa phương nói: “Em này sắp lớn, lớn lên còn mông cong...
Ra khỏi cửa thành, hán tử cầm giỏ liền bước nhanh hơn, cô thôn nữ nhỏ ở phía sau liền chạy theo, mới có thể theo kịp tiến độ của hắn, tiểu cô nương chống một tay vào eo, thở phì phò nói: “Dương Húc, ngươi chậm một chút đi, mệt chết ta, người ta không theo kịp!”.
“Gọi thúc thúc!”.
Hạ Tầm cơ cảnh quét qua mọi nơi, xem xung quanh không người, lúc này mới hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng. Cô thôn nữ nhỏ này tất nhiên chính là Từ Minh Nhi, Hạ Tầm không để nàng giả trang thành nam hài, nàng không có kinh nghiệm, nếu làm ra vẻ nam nhân, ngược lại càng dễ dàng lời đuôi, cho nên chỉ trang điểm nàng thành cô thôn nữ nhỏ xấu xí, thay đổi thoáng qua màu da, kiểu tóc của nàng.
Từ Minh Nhi bĩu môi, kéo âm thanh ngâm nga nói: “Thúc thúc... Người đi chậm một chút có được hay không, người ta không theo kịp người”.
“Muốn ta cống cô đi hay không?”.
“Tốt đó tốt đó!”.
“Cứ mơ đi!”.
“Hứ!”.
“Nhanh lên, phía trước có xe tiếp ứng, lên xe, ta liền đưa cô đi bờ sông, lập tức lên thuyền rời bến”.
“Đi cái đảo gì kia sao, ngươi đi không?”.
“Ta không đi, ở Kim Lăng ta còn có đại sự cần làm, còn phải trở về”.
“Ta cũng không đi, ta đi theo ngươi”.
“Đứng nhói nhảm!”.
Hạ Tầm tức giận nói: “Ta đáp ứng cứu cô đi ra, cô cũng không cần phải nói nhảm nữa, đáp ứng phải làm, đứng có mà thay đổi!”.
Từ Minh Nhi hùng hồn nói: “Ta lúc ấy không biết ngươi không đi cùng ta, trước đó ngươi đem ta nhét vào Tạ gia, một người quen đều không có, ta ở chỗ đó có khác gì ngồi tù. Hay là, ngươi mang ta đưa đi Bắc Bình gặp tỷ tỷ của ta, ta đến nơi đó, cùng lắm thì không hề lộ diện, giấu giếm tên họ, chắc hẳn tin tức cũng không truyền ra được, sẽ không ảnh hưởng đến Từ gia chúng ta”.
“Đừng làm loạn có được hay không, ta an bài cô rời bến, đã gặp bao trắc trở, giờ đây phương bắc đang chiến tranh, đoạn đường này không có địa phương nào thái bình, đem cô một đường đưa đến Bắc Bình quá khó khăn, nếu đi đường biển, trước mắt lại đến mùa đông, gió đông bắc nổi lên, không nói đường biển khó đi, thân thể cô sợ cũng ăn không tiêu, một đường khốn khổ”.
“Ta liền đi theo ngươi, ngươi không bị sao, ta sẽ an toàn. Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta liền giúp ngươi, đại ca còn có thể làm gì ta sao, hì hì, đến lúc đó nói không chừng còn nhờ ta tới cứu ngươi”.
“Cô... Ta cho cô biết, cô muốn đi theo ta, chỉ có thể giả trang làm thôn cô, một mực giả trang thôn cô, không có xiêm y tốt để mặc, không có thứ tốt để ăn, ngủ ngoài trời, ở phòng tối, hơn nữa...”.
“Tốt quá tốt quá, ta thích như vậy, cho tới bây giờ chưa thử qua, chắc là vui vẻ đây...”.
Hạ Tầm đe dọa không có hiệu quả, đành phải cắm đầu chạy đi.
Từ Minh Nhi lại vươn eo nhỏ, chạy nhanh đuổi theo: “Dương Húc, ngươi chậm một chút đi, người ta đuổi không kịp. Thúc thúc! Thúc... Thúc... Thúc ơi...”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan