Chương 380: Bản cô nương không dám trèo cao.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

“Hôm nay tiểu muội Diệu cẩm cùng con trai Phương tiên sinh Trung Hiến văn định ngày cưới, nhận được các vị thân bằng hảo hữu đến đây chúc mừng, thật sự là Từ Huy Tổ vô cùng cảm kích!”.

Mắt thấy người đến không sai biệt lắm, Từ Huy Tổ liền đi tới đường trước, ôm quyền nói tạ ơn về phía các vị khách, hắn đã nói xong, mọi người đều đứng lên hoàn lễ. Lý Cảnh Long lười biếng, cuối cùng cũng đứng lên, tùy tiện chắp tay về phía hắn.

Phương Hiếu Nhụ mặt mày hớn hở nói: “Từ thị có giai nữ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo tú lệ, khuyển tử Trung Hiến, đang tuổi kết hôn, nhận được sự tác hợp của đại nhân Lễ bộ Thượng thư Trần Địch, hôm nay Phương mỗ được cùng Từ gia kết thân suốt đời, ha ha, hôm nay văn định, tùy ý thành thân. Chỉ nguyện sau này, tiểu nhi nữ và con trai, vợ chồng bảo nhau, sống hạnh phúc, hôm nay các vị thân bằng bạn cũ, đồng liêu hảo hữu đến, cũng xin làm chứng cho hai bên!”.

Từ Huy Tổ liền cười nói: “Ha ha, muội tử ta sau này đến Phương gia, chính là người Phương gia, hiếu kính cha mẹ chồng, hòa thuận như tay chân, đó là việc đương nhiên, nếu có chỗ không phải, Hi Trực tiên sinh nên giáo huấn, cũng không nên nuông chiều nàng”.

Bên cạnh liền có người ồn ào nói: “Hôn thư đã đổi, định chung thân rồi, chính là chính thức thân gia, Ngụy Quốc Công đối với Hi Trực tiên sinh tại sao vẫn khách khí như vậy?”.

“Đúng vậy, đúng vậy, hẳn là phải đổi lại xưng hô”.

Từ Huy Tổ quay đầu xem xét, thấy vài người ồn ào đều là hảo hữu của mình, không khỏi cười nói: “Hôm nay các ngươi tới, chỉ làm người tiếp khách, uống vài chén rượu, việc chính là cùng ta hạ lễ, chớ có lên tiếng huyên náo”.

Xoay đầu lại, Từ Huy Tổ nói với Phương Hiếu Nhụ: “Hi Trực tiên sinh, ta và người trao đổi hôn thư, chính thức làm thân gia, ha ha, ngươi xem, tất cả mọi người đều hơi sốt ruột rồi”.

Phương Hiếu Nhụ cười thần bí, khoát tay nói: “Quốc Công đừng vội, chờ một chút nữa, còn có khách quý chưa tới”.

Từ Huy Tổ ngạc nhiên nói: “Còn có khách quý?”.

Hắn nghĩ nghĩ chỗ khách nhân mình mời, Phương Hiếu Nhụ chưa chắc quan tâm, khách quý này nhất định là người Phương Hiếu Nhụ mời đến, nhưng nhìn quanh tiệc, chính vài quan nhân đang đàm tiếu vui vẻ, cơ hồ đã bao gồm lục bộ cửu khanh, muốn nói còn có khách quý, có thể là ai đây?

Từ Huy Tổ muốn hỏi, nhưng bộ dáng Phương Hiếu Nhụ đầy thần bí, mình cuối cùng cũng là gia trưởng nhà gái, không thể biểu hiện sốt ruột hơn so với đối phương, đành phải phất phất tay, bảo thị tỳ đã bưng hôn thư đến chuẩn bị để cho hai bên đồng ý ký tên kết thông gia, lại lui xuống.

Lý Cảnh Long là Tào quốc công, địa vị không dưới Từ Huy Tổ, cho nên cũng ngồi ở chủ vị, trông thấy Phương Hiếu Nhụ làm bộ dáng, khinh thường nhếch miệng, tay vẫn vuốt chòm râu như thường, ngửa vai dựa vào ghế, thấp giọng nói: “Cố lộng huyền hư!”.

Lý Cảnh Long cười lạnh một tiếng nói: “Một đóa hoa tươi, cắm ở trên phân chó!”.

Ngồi bên cạnh bên phải hắn là người làm bà mai thúc đấy cuộc hôn nhân này. Lễ bộ Thương thư Trần Địch.

Thanh âm Lý Cảnh Long tuy nhỏ, lại không dụng tâm che giấu, bị hắn nghe thấy được, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.

Lý Cảnh Long vẻ mặt cợt nhả nói với hắn: “Mỗi ngày trên triều đình gặp nhau, thỉnh thoảng còn đấu đấu võ mồm, Trần đại nhân còn chưa xem đủ sao?”.

Hắn lại nói với Binh Bộ Thượng Thư Như Thường: “Như đại nhân, bản Quốc Công thực sự phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong đến như thế sao?”.

Như Thường chắp tay cười nói: “Tào quốc công phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, người khiêm tốn, trầm ổn như ngọc”.

Lý Cảnh Long vân vê cằm trầm ngâm nói: “A? Thì ra ta còn là một quân tử...”.

Lúc này Từ Tăng Thọ chào hỏi vài người khách, vừa mới trở lại bàn ngồi xuống, nhìn ra dường như hắn đang nói nói gở, liền trừng mắt liếc nhìn hắn, nói: “Cửu Giang, hôm nay là ngày đại hỉ của muội tử ta, ngươi yên tĩnh cho ta chút ít, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi!”.

Lý Cảnh Long nhún vai, khẽ nói: “Đã là quân tử, ta coi như không nói gì là được”.

Những lời này vừa nói xong, hắn đột nhiên ồ một tiếng, thân thể vốn lười biếng ngồi phịch ở trên mặt ghế thoáng ngồi thẳng lên, hai con mắt cũng sáng lên, Từ Tăng Thọ ngồi ở đối diện phát giác thần sắc hắn khác thường, theo ánh mắt hắn quay đầu xem xét, không khỏi cũng lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói: “Tiểu muội! Muội tới làm gì?”.

Hôm nay là ngày văn định của hai nhà Phương, Từ, nhưng người trong cuộc lại không cần lộ diện, nhất là nhà gái, căn bản không nên trình diện, đặc biệt Trung Son vương phủ người ta như vậy, đâu cần tiểu quận chúa xuất đầu lộ diện, đây là hành vi cực kỳ thất lễ, tối thiểu cũng bị người nói một tiếng quản giáo không nghiêm, xoay mình gặp Minh Nhi xuất hiện, Từ Tăng Thọ tất nhiên kinh hãi.

Trong các vị khách hôm nay nhận ra Từ Minh Nhi, cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, có người không nhận biết, mắt thấy người khác thần sắc quỷ dị, thấp giọng hỏi hai câu, thần sắc mình cũng lập tức quỷ dị, chỉ một lát trên lầu Thắng kỳ lâu lặng ngắt như tờ, Từ Huy Tổ thấy mình tiểu muội xuất hiện, vội vàng đứng lên nghênh đón, nhỏ giọng nói: “Minh Nhi, muội... Sao muội lại tới đây?”.

“Ngươi bàn là chung thân đại sự của ta, ta làm sao lại không thể tới?”.

Từ Minh Nhi đẩy Tư Huy Tổ ra, hai mắt lạnh lùng quét qua, dựa vào lời Hạ Tầm chỉ giáo nàng, rõ ràng nhìn thấy Phương Hiếu Nhụ, trước kia đã từng gặp qua trong phủ, làm ra một bộ hình dáng không nhận biết, đem mũi ngọc nhỏ nhếch lên, lớn tiếng nói: “Người nào là Phương Hiếu Nhụ, mời đi ra đây gặp mặt!”.

Lông mày Phương Hiếu Nhụ cau chặt, hắn biết nữ nhi Từ gia này không nguyện ý làm vợ nhà mình lắm, ngày đó nghe nàng ngâm ra một bài thơ cực kỳ hoang đường, hắn chỉ biết tiểu cô nương này đối Phương gia có chút thành kiến. Nhưng vì nghiệp lớn, hắn miễn cưỡng có thể nhịn được. Ngoài ra, ba tỷ tỷ nàng tuy gả cho người tôn quý, hôm nay thực sự chỉ là vương phi ăn bữa hôm lo bữa mai, trong đó đại vương phi càng làm một kẻ tù tội ở Thục trung, mình là đại nho đương thời, đương triều tể tướng, con mình chẳng lẽ còn không lấy được cô nương Trung Son vương phủ hắn?

Cho nên Phương Hiếu Nhụ dự liệu, Từ Diệu cẩm dù có bất mãn, đợi cho gạo nấu thành com, cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, không thể tưởng được nàng thật sự không biết lễ nghi, đây chính là con dâu tương lai Phương gia, xuất đầu lộ diện ném đi mặt mũi Phương gia hắn thì thôi, lại còn dám gọi thẳng tên họ mình, mà ngay cả đại ca nàng đều phải gọi mình một tiếng Hi Trực tiên sinh, nàng dám gọi thẳng chính tên họ lão Công Công mình, Phương Hiếu Nhụ cực kỳ không cam lòng: “Lập tức sẽ làm tức phụ bên nhà ta, còn dám thể hiện vẻ quận chúa làm giá với ta sao?”.

Hắn đem mặt trầm xuống, chậm rãi đứng dậy, nâng khuôn mặt cha chồng lên nói: “Phương mỗ đây, cô nương là ai?”. Nói xong không ngừng nháy mắt ra dấu về phía Từ Huy Tổ.

Dựa vào ý tứ của hắn, Hoàng Thượng khâm sử lập tức sẽ đến, không quan tâm khách và bằng hữu đang ngồi nhận ra nàng hay không nhận biết nàng, chỉ để ý việc mình làm, gọi Từ Huy Tổ xem thời cơ lôi nàng đi, trên mặt mũi không có trở ngại, trước cứ ứng việc hôm nay đã, quay đầu lại đợi nàng vào trong nhà mình, đến lúc đó muốn quản giáo nàng ra sao, đã có thể đến Từ gia cũng không thể nhúng tay vào, cần gì đang ở trước mặt công khanh cả triều bị mất mặt xấu hổ.

Nhưng Từ Minh Nhi bị Hạ Tầm dụ dỗ nên không hề nghĩ ngợi, đã nhớ kỹ lời Hạ Tầm nói cho nàng biết: “Phương Hiếu Nhụ này, thích danh hơn tính mạng, cô cần phải nhục nhã hắn một phen, khiến cho hắn chủ động buông tha cho đám cưới. Bằng không, hắn vì tìm được ủng hộ của đại ca cô, cô làm một chút việc nhỏ hắn đều sẽ ẩn nhẫn, muốn kết thân cùng gia đình cô, như vậy cô cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng vẫn là người vợ của Phương gia, bởi vì mặc kệ cô có nguyện ý hay không, chỉ cần đại ca cô ký xuống, cô chỉ có đường là con dâu Phương gia mà thôi!”.

Cho nên vừa thấy Phương Hiếu Nhụ giả vờ, Từ Minh Nhi cũng không vạch trần việc từng gặp qua hắn một lần, chỉ là một phất tay áo tránh khỏi cánh tay đại ca, lớn tiếng nói với hắn: “Ngươi chính là Phương Hiếu Nhụ? Nói cho ngươi biết, bản cô nương chính là Từ Diệu cẩm!”.

Tiếng nghị luận xung quanh như ruồi bọ loại ong ong, mọi người đều châu đầu ghé tai đứng dậy.

“Không đúng nha, tiểu quận chúa dường như không đồng ý việc hôn sự này, ngươi xem nàng, mũi không phải mắt cũng không phải”.

“Cái gì vậy! Tại sao mũi không phải mắt cũng không phải, cái này không phải xem rất tốt sao, ta mới lần đầu trở lại trông thấy tiểu quận chúa Từ gia, chậc chậc chậc, thật đúng là xinh đẹp”.

“Ngươi nói cái gì thế, ta nói là nói thần khí nàng!”.

Bả vai Như Thường nghiêng một cái, lại tiến đến bên người Lý Cảnh Long, thì thầm nói: “Quốc Công, có trò hay để xem”.

Lý Cảnh Long ngồi nghiêm chỉnh, tinh thần sáng láng, tra lời lại cho hắn mấy chữ: “Xem trò vui!”.

Tiếng nghị luận rơi vào trong lỗ tai Phương Hiếu Nhụ, khiến cho trên mắt hẳn hồng một hồi trắng một hồi, nhất.

Thời vẻ thư sinh kiên cường cũng nổi lên, mắt thấy Từ Huy Tổ muốn đem muội tử kéo đi, ngược lại bị hắn ngăn lại, trầm giọng nói: “Thì ra là tiểu quận chúa, không biết quận chúa muốn gặp Phương mỗ, có chuyện gì?”.

Từ Minh Nhi nói: “Phương tiên sinh tiếng tăm vang dội kinh thành, ai không biết, nào ai không hiểu, nghe nói đại ca muốn đem chung thân Diệu cẩm gả cho Nhị công tử Phương gia, tiểu nữ cố ý chạy đến nhìn một cái”.

Phương Hiếu Nhụ nghe xong khẽ giật mình, con tức này rất không thích hợp, nghe nàng nói chuyện lại là tán thưởng hắn, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết tâm tư tiểu cô nương này.

Từ Minh Nhi lớn tiếng nói: “Ta nghe nói Thái tổ hoàng đế ba mươi năm chăm lo việc nước, khiến cho Đại Minh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, vật nhiều người quý, tứ hải thái bình, kiến Văn hoàng đế kế thừa đại điện, mời Phương tiến sĩ ngươi vào triều phụ chính, chỉ ba năm công phu, liền huyên náo hoàng thất, chiến loạn thường xuyên, phủ kho không còn lương, dân chúng lầm than, có việc này không?”.

“Ngươi... Ngươi...”.

Da mặt Phương Hiếu Nhụ đỏ giống như máu gà, đỏ thật đậm, một câu ngăn ở trong cổ họng, chỉ vào Từ Minh Nhi vậy mà lại nói không ra lời.

Từ Huy Tổ giận dữ, chạy vọt về phía Từ Minh Nhi, Từ Tăng Thọ vừa thấy bộ dáng hắn cùng hung cực ác, còn tưởng hắn sẽ động thủ với tiểu muội, vội vàng hướng về phía bạn thân hắn đại đô đốc Trần Huyên nháy mắt, một trái một phải xông lên, kẹp Từ Huy Tổ, kéo sang một bên.

Từ Minh Nhi dùng thanh âm thanh thúy nói: “Ta nghe nói, thiên hạ là Thái tổ để lại, Phương tiến sĩ vừa mới vào triều, liền cổ động tước phiên, Thái tổ thi cốt chưa lạnh, các hoàng tử liền bị bắt, vào tù, cốt nhục tương tàn, nên mới có loạn hôm nay. Ta nghe nói, Phương tiến sĩ học rộng tài cao, đại nho đương thời, tôn sùng thượng nhất là cổ chế tỉnh điền. Từ xưa, người kiên quyết cải cách, tất có người được lợi, có người thất ý, có người ủng hộ, có người phản đối, chỉ có Phương tiến sĩ vừa ra cổ chế tỉnh điền, trong thiên hạ, vô luận sĩ nông công thương, ai cũng phản đối, cũng coi như được là đệ nhất nhân từ cổ đến kim!

Ta nghe nói, Phương tiến sĩ tôn trọng lễ giáo, hâm mộ pháp luật chu quan, cho rằng chỉ cần dựa theo Chu Lễ thống trị thiên hạ, Đại Minh ta có thể phồn vinh hưng thịnh, vượt xa Thái tổ, cho nên hôm nay bớt châu, ngày mai bớt huyện; Hôm nay cũng bớt vệ, ngày mai bớt sở; Hôm nay sửa quan chế, ngày mai đổi quan giai; Cửa cung cửa điện tên đổi hàng ngày, đưa lên hôm nay ngày mai chưa biết có đổi không, ngay cả các bảng hiệu ở cửa nha môn son chưa khô mà lại phải làm tiếp mới có phải không?”.

“Ngươi... Ngươi...”.

Phương Hiếu Nhụ tức giận đến run rẩy, trong đám người cũng đã có người cười trộm ha hả.

Văn nhân đời sau thổi phồng là “bốn năm tham chính bỏ lệnh giới nghiêm”. Ngược lại, dân gian đối với cải cách của Phương Hoàng lại có đánh giá khác nhau.

Trên thực tế cũng là vậy, Chu Nguyên Chương là hung ác, là nghiêm, nhưng hắn hung ác và nghiêm là nhằm vào ai? Vị bốn năm tham chính bỏ lệnh giới nghiêm, là người nào cảm khái nói như vậy? Sẽ là dân chúng bình dân sao? Chu Duẫn Văn lên nắm quyền bốn năm này, chiến sự không ngớt, không ngừng trưng binh chinh chiến, sẽ có dân chúng bình dân vui mừng khôn xiết vì một kết luận “bốn năm tham chính bỏ lệnh giới nghiêm” như vậy sao?

Hoàn toàn ngược lại! Dân gian đối với bọn người Phương Hiếu Nhụ tham chính cho kiến Văn, cải cách ngu xuẩn, là thái độ phản đối và giễu cợt.

Tước phiên không cần phải nói, đã bức phản Yến vương, dân chúng liền không dám có ý kiến, bởi vì lúc này nếu phản đối, có thể cài cho ngươi tội danh đồng tình phản nghịch; khôi phục chế độ tỉnh điền cũng không cần nói, đến minh hữu kiên định nhất của hắn cũng không ủng hộ hắn, loại ý kiến này thật sự khó tưởng tượng, vừa mới đưa ra ý tưởng trên triều đình, đã bị tất cả các phe phái đối nghịch và trung lập đồng loạt đập chết, đến cả hỏa tinh cũng không để lại cho hắn, không để cho hắn làm nguy hại nhân gian, không cho nghị luận.

Đối với quan viên và dân chúng mà nói, phiền nhất chính là Phương Hiếu Nhụ khôi phục pháp luật Chu quan, xáp nhập vài châu huyện, đem tên chính thức đổi lại tên cổ lão, sửa cung điện, sửa cửa thành, hơn nữa còn là sửa lại liên tục liên tục.

Hắn sửa một lần, các nha môn phải đi theo một lần, bảng hiệu phải thay đổi, quan ấn phải thay đổi, dưới chế độ hộ tịch nghiêm khắc của Đại Minh, cực kỳ liên quan đến đến dân chúng châu huyện, có vô số giấy chứng nhận đều phải thay đổi. Hắn động động mồm mép, phải có vô số người loay hoay như con quay theo hắn, làm những việc chẳng có tác dụng, dân gian sao có thể không lên tiếng oán than?

Vừa rồi Từ Minh Nhi theo như điều thứ ba trong đoạn “hôm nay bớt châu, ngày mai bớt huyện; Hôm nay cũng bớt vệ, ngày mai bớt sở; Hôm nay sửa quan chế, ngày mai đổi quan giai; Cửa cung cửa điện tên đổi hàng ngày, đưa lên hôm nay ngày mai chưa biết có đổi không, ngay cả các bảng hiệu ở cửa nha môn son chưa khô mà lại phải làm tiếp mới” đến từ một đoạn ca dao trong dân gian, cùng loại với kiểu “Ngươi gõ một nhịp, ta gõ một”, bị nhóm tiểu bằng hữu sớm truyền ra ngoài.

Từ Minh Nhi lại nói: “Phương tiến sĩ có thể dùng ba năm, hủy diệt nền móng Thái tổ hoàng đế thức khuya dậy sớm, lo lắng hết lòng ba mươi năm, bản lĩnh lớn như vậy, Từ Diệu Cẩm cũng không dám trèo cao đến Phương gia, tiểu nữ lo lắng nghĩ đến tương lai, vạn nhất tòa nhà lật úp, ngay cả Từ gia ta cũng sẽ bị liên lụy. Phương tiến sĩ là dạng người bậc này, hổ phụ không sinh khuyển tử, Phương Trung Hiến nhất định cũng là một trong những người tuấn kiệt, tiểu nữ tự ti mặc cảm, cũng không dám trèo cao. Cho nên, nhận được ưu ái, ý tốt sẽ nhớ trong tâm, lời Từ Diệu Cẩm chỉ nói đến thế, cáo từ!”.

Từ Minh Nhi dùng một thanh âm thiếu nữ non nớt, nhưng từng câu từng chữ như kích như đao, đâm đến đúng chỗ đau của Phương Hiếu Nhụ, làm Phương Hiếu Nhụ tức giận đến mức phun lửa, lỗ mũi xì ra khói. Từ Huy Tổ lỗ mũi bốc khói, cực kỳ tức giận quát: “Từ Diệu Cẩm, ngươi phản rồi! Người đâu, bắt nàng lại cho ta! Bắt lấy!”.

Lý Cảnh Long nhìn thấy, vù cái nhảy ra, giống như con thỏ nhảy lên, mở hai tay ra ngăn phía trước Từ Minh Nhi, mặt mày hớn hở nói: “Đừng nhúc nhích! Ai cũng đừng nhúc nhích! Ai da, ta nói lão Từ nha, sao lại tức giận với một tiểu hài tử, tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói chuyện không biết cân nhắc trước sau, ngươi đừng để trong lòng, Hi Trực tiên sinh, ngươi cũng đừng để vào trong lòng.

Hạ Tầm sớm đã định liệu Từ Minh Nhi đi vào nói những lời này, có thể thong dong đi ra. Tiểu hài tử nhà mình ở trước mặt mọi người nói lời không nên nói, người chủ sự đương gia nên làm chuyện gì thứ nhất? Đương nhiên không phải giáo huấn tiểu hài tử nhà mình, đầu tiên là nhận lỗi về phía vị đang bị tức điên kia. Ngoài ra, ở Thắng kỳ lâu này còn có bao nhiêu người khác, chinh là những thân thích bằng hữu của Từ gia kia, cũng phải xuất hiện đi ra khuyên giải, Từ Minh Nhi chỉ nói từ hôn, chưa nói đào tẩu, còn chưa thể lập tức trói nàng lại được.

Quả nhiên, căn bản không cần người Hạ Tầm an bài trước đó ra mặt, Phò mã Hoài khánh, Thượng Thư Như Thường, ngự sử Úc Tân, Hoàng Chân, thậm chí tất cả khách tự nhận là có giao tình với Từ gia, hoặc là đang muốn kết giao, tất cả đều bật dậy đi ra, kéo người này, khuyên người kia, loạn hết cả lên.

Thừa dịp này, Từ Minh Nhi nghênh ngang lẻn ra khỏi Thắng kỳ lâu, lên cửa ra vào chiếc xe ngựa đỗ ngoài cửa, Hạ Tầm tạm thời đang đóng vai xa phu của khách mời, cây roi vung lên, xe ngựa liền nghênh ngang rời đi.

“Bỏ đi, bỏ đi, bên nhà ta... Bên nhà ta không dám trèo Trung Son vương phủ nhà ngươi, người vợ tốt như vậy, bên gia đình ta lấy không nổi!”.

Phương Hiếu Nhụ tức giận đến mức lưỡi phát cứng, những lời này nói xong, lỗ mũi phì phò y như con bò.

Từ Huy Tổ giận không kìm được, nhưng hắn bị Từ Tăng Thọ và Trần Huyên nắm chặt hai tay, trước mặt lại có Như Thường ngăn chặn tận tình khuyên bảo, cũng xông không ra đi bắt người.

Đang lúc bề bộn, đầu bậc thang vang lên một hồi thình thịch, một tiểu thái giám ăn mặc áo bào thái giám màu lam cầm trong tay phất trần, dẫn bốn thị vệ trong nội cung đi đến lâu, trong tay bốn thị vệ phía sau nâng cái khay, bên trên bày đặt ngọc như ý, ngọc bội các thứ.

Tiểu thái giám đúng là Ngự tiền tiểu nội thị Mộc Ân, trên Thắng kỳ lâu vô cùng náo nhiệt, hắn cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, lo liệu việc vui chẳng lẽ chính là vô cùng náo nhiệt sao.

Mộc Ân chạy đến trên bậc thang liền đứng lại, đem phất trần giương lên, mí mắt nhấp nháy, nhìn cũng không thèm nhìn mọi người, liền kéo cao giọng hát lên: “Hoàng thượng có chỉ...”.

“Ồ!”.

Trên Thắng kỳ lâu, mọi người đang cãi nhau lập tức yên lặng, rất nhiều người vẫn giữ ở tư thế động tác lôi kéo, đẩy túm, đồng loạt quay đầu nhìn về phía đầu bậc thang.

Mộc Ân đầu không ngẩng mắt không trợn nói: “Hoàng Thượng nói, nghe thấy Trung Sơn vương phủ Diệu cẩm quận chúa cùng thứ tử Trung Hiến Hi Trực tiên sinh kết giai duyên, lòng trẫm rất an ủi, đặc biệt ban thưởng một đôi ngọc như ý, một đôi ngọc bội long phượng, một quả đào Quan Ảm làm bằng ngân kim khảm ngọc, một túi hương đeo trên cổ, chúc cho hai người hạnh phúc, tâm đầu ý hợp, đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn...

Mộc Ân nói giống như hát xong, phất trần lại phất lên, lúc này mới mở mắt ra. Vừa mở mắt hắn đã bị dọa cho nhảy dựng, chỉ thấy tân khách cả sảnh đường đều đang nhìn hắn, một bộ dáng ngây ra như phỗng. Mộc Ân cũng thấy kỳ quái, hắn nhìn trái, rồi quay sang nhìn phải, không phát hiện ra mình có tật xấu gì, liền lấy giọng ở cổ, phất trần giương lên, lại nói: “Từ Huy Tổ, Phương Hiếu Nhụ, tiến lên tiếp chỉ, tạ ơn...”.

Duy Linh

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan