Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Thời gian tiến vào năm Kiến Văn thứ bốn, cuộc chiến phương bắc càng làm người ta không thể nhìn thấu.
Ba năm qua, hai quân nam bắc giao chiến chủ yếu tập trung ở hai tỉnh Sơn Hòa và Sơn Đông, tổng kết chiến tích, Yến quân thắng nhiều bại ít, càng đánh càng mạnh. Nhưng dùng chiến quả mà nói, Yến quân suốt ba năm đại chiến Tĩnh Nan, hầu như không có tiến triển gì, thiết kỵ bọn họ thủy chung ở vùng Sơn Đông, Hà Bắc, triều đình nhiều lính như kiến, dù là bại thảm thiết, đều có thể tùy thời bổ sung lính, bổ sung cấp dưỡng, đến nỗi làm cho bắc quân thắng mà không công.
Bởi vì địa bàn bắc quân có hạn, hơn phân nửa cấp dưỡng thu được đến từ chính chiến tranh, bọn họ nuôi không nổi quá nhiều binh, tổng binh lực thủy chung bảo trì tại mười lăm mười sáu vạn gì đó, điều này khiến cho bọn họ có năng lực dã chiến, nhưng không có đủ binh lực phân tán đi canh giữ thành trì các nơi bị bọn họ phá được. Bởi vậy ba năm nay, tuy rất nhiều thành trì bị bọn họ đánh hạ như Thuận Đức, Nghiễm Bình, Đại Danh, nhưng lại nhát được nhát mất, hoặc là chủ động buông tha, hoặc là bị binh mã triều đình phản công đoạt lại, có thể thủy chung một mực cầm giữ tại trong tay yến quân, chỉ là Bắc Bình, Bảo Định, Vĩnh Bình ba phủ.
Biểu hiện ở mặt ngoài, Yến quân không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì, nhưng phương diện triều đình nhà mình tự mình biết, bọn họ biết ba năm khổ chiến này, phương diện triều đình hao tổn bao nhiêu, kho chứa trống không, dịch phu mộ binh đã vượt qua mấy trăm vạn, binh lực có thể điều động toàn bộ đã đầu nhập chiến trường phương bắc, bọn họ đã không lấy ra tiền để nuôi quân, cũng không có đủ binh lực quân nhu bổ sung chiến trường phương bắc nữa.
Mà ngay cả vốn cố định ở thành Kim Lăng, bốn mươi vạn cảnh vệ quân đội không thể động không thể chuyển khỏi kinh thành, đã bị bọn họ lặng lẽ điều ra mười vạn, đưa lên chiến trường phương bắc. Giờ đây Tề Thái, Vương Thúc Anh ở Quảng Đức mộ binh mộ lương, Hoàng Tử Trừng, Diêu Thiện ở Tô Châu mộ binh mộ lương, Luyện Tử Ninh, Hoàng Quan cùng với Phò mã Mai Ân chia đều ở Hàng Châu to lớn gom góp lương thảo và điều động lính, dân chúng bị vơ vét đến mức tiếng oán than dậy đất.
Dưới loại tình huống này, bao nhiêu việc đại sự quốc gia cần xử lý, nhưng hoàng đế thiên tài Chu Duẫn Văn không biết tại sao, lại nhớ tới Thái Sơn Ngũ thúc Chu Thu bị hắn lưu vong đến Vân Nam đi làm vượn người. Một nhà Tương Vương tự vẫn, Tề vương bị giam đến nhà tù Phượng Dương, Đại vương bị giam giữ đến đất khách Tứ Xuyên, Ninh vương đi theo Yến vương tạo phản, vài vị Vương gia bên trong này, chỉ có Chu vương vẫn tự do, tuy hắn sống cuộc sống là dã nhân dãi gió dầm sương.
Nhưng thế này không quá an toàn, vạn nhất Yến vương phái người đi Vân Nam cứu hắn đi, ba Vương gia cùng nhau hiệu triệu thiên hạ Tĩnh Nan, thanh thế không phải sẽ tăng vọt sao? Thế là, Chu Duẫn Văn vội hạ một đạo chiếu thư, đem Ngũ thúc Chu Thu của hắn cấp tốc từ Vân Nam trở về kinh sư, tìm địa phương giam giữ ở trong thành Kim Lăng, đặt tại dưới mí mắt mình, hắn mới yên tâm.
Chu Duẫn Văn “tính toán không bỏ sót”, lúc hắn phòng ngừa chu đáo mà đem Ngũ thúc hắn từ lưu vong lao động cải tạo thành giam giữ ngồi tù: “Ngọa long” Hi Trực tiên sinh của hắn đang làm gì? Hi Trực tiên sinh nói có sách, mách có chứng, chăm chú tham khảo, thức khuya dậy sớm, công tác vất vả, rốt cuộc cũng hoàn thành một đại sự, hắn đã sửa đổi thành công phẩm quan và huân giai vương triều Đại Minh.
Hắn đối với chế độ quan giai của Hồng Vũ thì tiến hành cải cách và phân mảnh, chế định bao nhiêu cấp văn huân, bao nhiêu cấp võ huân, quan văn bao nhiêu phẩm, võ quan bao nhiêu phẩm, quan văn mỗi phẩm có bao nhiêu loại... Võ quan mỗi phẩm có bao nhiêu vân vân... Lúc dâng lên hoàng đế, chiếu cáo thiên hạ, lập tức áp dụng.
Thật đúng là hai tên dở người...
Tại lúc hai người bọn họ bề bộn mò mẫm những thứ vớ vẩn không quan trọng, phương bắc còn đang chiến tranh.
Yến quân qua năm sẽ bắt đầu xuất binh, liền vây hãm Đông A, Đông Bình, Bấn Thượng, Duyệt Châu, Tế Dương, Sơn Đông Bố Chính Sứ Thiết Huyễn thúc thủ vô sách, đành phải tiếp tục thứ biến hắn “thành thần”, đóng chặt cửa thành, bảo vệ cho phủ Tế Nam hắn là xong việc. Đại tướng quân dẹp nghịch Thịnh Dung cũng từng bước lui về phía sau, triều đình thiếu thốn lính và thuế ruộng, đã bắt đầu thể hiện trên chiến trường.
Dưới loại tình huống này, tấu chương xin binh, xin lương như tuyết rơi mùa đông bay tới kinh thành, Chu Duẫn Văn và Tể tướng Phương Hiếu Nhụ ngu ngơ lúc này mới khẩn trương, phái ai đến giải vây cho Sơn Đông đây? Hai người thương nghị đi thương nghị lại, thật sự không tìm ra một ai có thể dùng làm tướng soái, rốt cuộc nghĩ tới Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ.
Từ Huy Tổ cùng Phương Hiếu Nhụ dù chưa kết thành thân gia, nhưng trong cuộc sống hai bên vẫn tiếp xúc, cuối cùng là cũng có chút giao tình, so với trước kia hai bên chưa quen thuộc không thèm giúp nhau cũng đã mạnh hơn rất nhiều, dưới loại tình huống khẩn yếu quan đầu này, đành phải bắt Từ Huy Tổ nắm giữ ấn soái đi Sơn Đông giải vây.
Bởi vì binh mã các nơi đã điều động hết, trên thời gian cũng không cho phép lại từ địa phương điều binh mã. Phương Hiếu Nhụ lại hiến kế, từ trong quân đội cảnh vệ kinh sư lại rút ra mười vạn đại quân, do Từ Huy Tổ mang đến Sơn Đông. Đương nhiên, theo quân là phải có giám quân, nắm giữ binh quyền cuối cùng.
Đây là một tin tức tuyệt mật, điều binh mã trong kinh thành, Nam Kinh biến thành hư không. Bởi vì lương thảo lần trước ở huyện Bái bị đốt, bọn họ cũng biết trong kinh sư có tai mắt Yến vương, bởi vậy tin tức này thuộc về tuyệt mật, trừ hai người bọn họ ra, đúng là chưa từng nói cho ai.
Từ Huy Tổ còn chưa chạy tới Sơn Đông, Chu Lệ dĩ nhiên mặc kệ tòa thành Tế Nam, nghênh ngang đi qua dưới thành Tế Nam, một đường công thành nhổ trại, rất nhanh liền giết đến huyện Bái, tiến đến xa hơn chính là Từ Châu, qua Hoàng Hà chính là trung đô Phượng Dương.
Trong lúc nhất thời, Thịnh Dung, Bình An, Hà Phúc, Trần Huy, các tướng lãnh bối rối, sau đó liền hành động, trước chắn sau truy, tất yếu phải khiến cho Yến vương dừng bước ở bên cạnh bờ Hoàng Hà. Mắt thấy tất cả lộ nam quân đều chạy đến, trước mặt lại có anh vợ Từ Huy Tổ của hắn lãnh binh tới đón, Chu Lệ liền tới dùng chiến lược vu hồi, một đường chuyển dời đến vùng Phì Hà, Linh Bích.
Hà Phúc tại Linh Bích lũy sâu hào cao, muốn đánh đánh lâu dài cùng Yến vương, giở mánh cũ, để Yến vương hao tổn trở lại Bắc Bình. Chu Lệ thấy thế, liền chặt đứt đường lương thục, ngăn cản lương thảo vận đến Linh Bích, đến lúc này Hà Phúc tự mua dây buộc mình, xuất chiến hắn lại không dám, không ra chiến lại không có cơm ăn, chỉ phải phái người cầu viện về phía Bình An.
Bình An lãnh binh đi giải vây cho Hà Phúc, kết quả bị Yến vương dùng tam vệ tinh nhuệ Đóa Nhan thiết kỵ làm tiên phong, đem quân đội Bình An phân thành hai, chia ra để trị, Hà Phúc trên núi thấy thế vội vàng mở cửa thành cứu viện, lại bị Chu Cao Hú lĩnh quân đánh lui. Hắn bị giết cho chật vật không chịu nổi, Bình An được tướng lãnh cứu trở về sơn trại. Chu Lệ cũng không cường công, chỉ đứng ở dưới chân núi giằng co.
Vây cứ điểm đánh viện binh, đây chính là biện pháp từ xưa, lần nào dùng cũng tốt.
Trên núi vốn thiếu lương, bỗng chốc lại đột nhiên nhiều hơn một đội viện binh tới cứu, vốn binh trên núi được uống là bát cháo, lần này nhục đến độ chỉ có thể uống nước lã. Mắt thấy biện pháp như thế không thể được lâu, bọn người Hà Phúc cùng Bình An thương nghị một phen, quyết định so với ngồi chờ chết, không bằng cưỡng chế phá vòng vây, chuyển dời đến vùng sông Hoài, từ châu huyện phụ cận gần đây lấy lương thực.
Các tướng đã định, lập tức ban bố mệnh lệnh về phía toàn quân, ngày mai dùng ba tiếng pháo hiệu, nghe tiếng pháo vang lên, lập tức lao ra sơn trại, hướng về phía sông Hoài phá vòng vây.
Một chỗ trong quân doanh, sau khi Tổng kỳ quan tuyên bố quân lệnh chủ soái liền xoay người rời đi, hai binh lính nháy mắt lẫn nhau, lặng lẽ đi tới một bên.
Hai người kia, một người tên là Đông Phương Lượng, một người tên là Nhạc Tuấn Hoàng, một trận chiến Bạch Câu Hà, chính là Nhạc Tuấn Hoằng này đánh ngã soái kỳ, làm cho Lý Cảnh Long vốn chiếm thượng phong thất bại thảm hại, sau đó bởi vì hai người có công, phân biệt được phong làm Tổng Kỳ và Bách Hộ, chỉ có điều thật vất vả trà trộn vào bên quan binh, cho nên hai người vẫn là vâng mệnh tiềm phục ở chỗ này.
“Phương đông đại ca, ngày mai sẽ phá vòng vây...
“Ta hiểu!”.
Đông Phương Lượng giơ tay áo lên, dùng tay áo cọ xát mũi, suy nghĩ nhanh như chớp, ánh mắt dò xét bốn phía: “Điện hạ đề phòng nam quân đánh lén ban đêm, trú doanh cũng không gần, nếu thình lình phá vòng vây, nam quân ít nhất có thể chạy ra hơn phân nửa. Từ lúc trở thành thân binh bên người Lý Cảnh Long vài ngày, một này năm, hai chúng ta đầu tiên là đi theo Thiết Huyễn, sau đó là theo Thịnh Dung, kế tiếp lại đi theo Bình An, thời gian khổ sở cũng nên chấm dứt, trong đêm hôm nay chúng ta trở về, báo tin cho điện hạ”.
Hai người đối mặt, cười gian hai tiếng hắc hắc, sóng vai đi đến.
“Chúng ta là côn trùng có hại, chúng ta là sâu một, chúng ta giấu ở trong góc tối bí mật, lộ ra một bộ dáng vô hại nhất, trong lúc đó vô thanh vô tức, chuyên môn ăn xà nhà của chủ nhà, cây cột đó, một trận gió, nó ầm ầm sụp đổ, vẫn hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra...”.
Sáng sớm hôm sau, tất cả lộ binh mã đều rời giường, nổi lửa nấu cơm, sau khi ăn no nê chuẩn bị phá vòng vây, tất cả doanh binh mã lục tục tập kết, mới chỉ tập kết hết một phần nhỏ: “Bùm bùm bùm” ba tiếng pháo hiệu liền đột nhiên vang lên, thật quanh quẩn lâu ở trong sơn cốc.
Tất cả doanh tướng sĩ đều ngơ ngẩn: “Đã bắt đầu phá vây rồi sao?”.
Có quân đội phản ứng nhanh đã tập kết xong, lập tức dục ngựa xung trận lên chạy về doanh phía trước, người phản ứng chậm nhất thời cũng hiểu được, muốn phá vòng vây mà không bị kỵ binh Yến quân truy kích, đó là sự tình cực kỳ hung hiểm, người rơi về đằng sau, tám chín phần mười không bị chém chết cũng bị bắt, lúc này đây cũng bất chấp quan trên ở bên người tập hợp, người người tranh nhau đi, anh dũng về phía trước, chỉ để ý xông về phía cửa trại.
Các tướng lĩnh cao cấp tất nhiên hiểu rõ còn chưa phát ra hiệu lệnh phá vòng vây, nhưng lúc này bọn họ tùy ý gào khàn cả giọng như thế nào, cũng không ngăn được binh lính phá doanh.
Khe núi, Chu Lệ đứng ở trên sườn núi, dưới chân chính là một nòng pháo chổng lên trời, áo choàng đỏ hồng tung bay theo gió núi, dường như một đóa hoa hồng, mắt thấy binh sĩ nam quân như thủy triều tuôn ra, Chu Lệ mỉm cười, lạnh nhạt phân phó nói: “Để một nửa đi ra ngoài, rồi đóng cửa núi!”.
Một trận chiến này, nếu coi như là một trận chiến mà nói, kết thúc rất nhanh.
Bình An cùng ba mươi bảy viên đại tướng, hơn một trăm năm mươi người quan văn giám quân, hoạn quan toàn bộ bị bắt sống, vốn bọn họ hiểu rõ mình còn chưa hạ lệnh phá vòng vây, cho nên cũng là người ở lại mặt sau cùng, tất nhiên đã như con ba ba bị bắt trong hũ. Nhất là Bình An, Bình An từ lúc tác chiến cùng Yến quân đến nay, dũng mãnh quyết liệt, thắng nhiều bại ít, hắn bị bắt, làm trên dưới Yến quân hoan hô như sấm dậy.
Hai con côn trùng có hại, lại lập công!
Phủ ứng Thiên phía tây nam Nam Kinh, cùng chỗ giao giới với phủ Đương Đồ huyện Thái Bình, có một ngọn Từ Mỗ sơn, dân bản xứ lại gọi nó là Từ Màu sơn, Miêu Nhân sơn. Núi không quá cao, hơn năm mươi trượng, vách núi nhô ra, đỉnh nhọn hoắt, phong cảnh lại rất mỹ lệ. Trên núi có một loại trúc, có thể dùng để làm tiêu, âm sắc ống tiêu hùng hậu mượt mà, to rõ vang xa, vang khắp thiên hạ.
Dưới núi không xa chính là một quan đạo từ phía tây nam Từ Mỗ Sơn đi qua, thương lữ đi trên đường không dứt. Bên cạnh quan đạo không xa, lại có một thôn trang nhỏ nằm trên sườn núi, hai mươi đến ba mươi gia đình, dừa vào đánh cá, đưa đò, bày trà quán ven đường mà sống, ngẫu nhiên cũng có người lên núi chặt cây trúc già, đưa vào cửa hàng trong thành Lý Nhạc sản xuất, chỉ có thể làm khoản thu nhập thêm, cuối cùng không phải kế lâu dài.
Đầu thôn kia có một ít nhà họ Trần.
Trần bà bà đã qua tuổi lục tuần ngồi ở trong sân nhỏ nhà mình, cùng ngồi có hai nữ hài nhi đang nói chuyện. Hai nữ hài nhi đều chỉ mười bốn mười lăm tuổi tuổi, một người mặc áo đỏ thẫm, xem bộ dáng rõ ràng là vừa chải tóc không lâu, tuy nhan sắc bình thường, thực sự có loại chân lấm tay bùn, nhưng vẫn thể hiện tư vị cô dâu kiều diễm ướt át. Cô bé này là cháu gái ruột Trần bà bà, gọi Bạch Tiêm Tiêm, ba ngày tân hôn, hôm nay cùng chú rể đi lại mặt.
Tiểu cô nương khác ăn mặc dáng vẻ quê mùa, kiểu tóc cũng quê mùa, nhưng ngũ quan cực kỳ thanh tú, tuyệt không giống kiểu trang điểm quê mùa như vậy, nếu như chăm chút một tí, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân gây tai họa, đáng tiếc, minh châu bị long đong. Nhưng chuyện này cũng không kỳ quái, trong nhà không có mẫu thân, đi theo đại bá, Nhị thúc, hai đại nam nhân để sống, tiểu cô nương lôi thôi một chút cũng là bình thường.
Tiểu cô nương này gọi Hạ Tinh, là nữ hài nhi hàng xóm của gia đình Trần bà bà, hàng xóm nguyên vốn chỉ có một nam nhân, từ Hà Nam tới, ở chỗ này gần một năm, về sau con lớn nhất Trần bà bà hỗ trợ, giới thiệu công việc lao động ở bãi khai thác đá Ki Đương, bình thường gia đình không lớn, tháng trước huynh đệ hắn lại mang theo Hạ Tinh đến nơi này, nghe nói là quê quán gặp lũ lụt.
“Đáng thương, Hoàng Hà này chính là không bao giờ ngừng, sau này ở lại bờ này Trường Giang đi!”. Trần bà bà dựa vào sông nước để kiếm cơm nói như thế.
Hai nhà rất nhanh thân thiết, Hạ Tinh thường xuyên đến nhà Trần bà bà, cùng Bạch Tiêm Tiêm thành bạn tốt cực thân thiết. Ba ngày trước, Bạch Tiêm Tiêm xuất giá, hôm nay lại mặt, nàng tự nhiên muốn đến xem hảo hữu mình động phòng xong trông thế nào.
Trần bà bà ở một bên đi giày vào, vừa giáo huấn cháu gái mình: “Gả cho người phải hiểu quy củ, mặc kệ trước đó ngươi thế nào, cũng phải có bộ dáng một người vợ. Ngươi nhìn ngươi xem, mở miệng liền gọi một tiếng ích Khiếu, đó là nam nhân của ngươi, sao có thể gọi như vậy, để người ta nghe thấy không phải sẽ chê cười Bạch gia chúng ta không có gia giáo sao”.
Bạch Tiêm Tiêm bĩu môi nói: “Ở đây không phải là không có người ngoài sao”.
“Không có người ngoài cũng không được!”.
Hạ Tinh ngơ ngác nhìn, xen vào hỏi: “Trần bà bà, phải kêu như nào mới đúng”.
Trần bà bà nói: “Mặc kệ ngươi là người thế nào, đối với nam nhân của mình đều phải là...
Mới nói được ở đây, trong phòng có người reo lên: “Lão bà, lão bà, áo choàng ngắn của ta đâu, cô gia đến đây, ta phải đi chuẩn bị rượu”.
“Lão bất tử này!”.
Trần bà bà đứng lên, vừa đi vừa rống vào trong phòng: “Áo choàng ngắn lớn như vậy mà nhìn không thấy? Chỉ còn thiếu để ở trước mắt ngươi thôi!”.
Bạch Tiêm Tiêm và Hạ Tinh liếc nhau, le lưỡi, đồng loạt cười khanh khách.
“A, thúc thúc ta đã trở lại!”.
Lướt qua tường thấp, nhìn thấy hai người từ quan đạo nhỏ đi về phía đường mòn trong thôn, Hạ Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, rất sung sướng.
Gọi-.
Đi tới là hai người, trong đó một người Bạch Tiêm Tiêm cũng nhận ra, hắn là nhị thúc của Hạ Tinh, Hạ Hữu Tài, một đại thúc rất anh tuấn. Làm cho lúc Bạch Tiêm Tiêm phát mộng xuân, còn mơ thấy mình biến thành Nhị thẩm của Hạ Tinh. Người khác sẽ không nhận ra, tuy cũng ăn mặc áo ngắn vải thô, giầy rơm, ống quần kéo lên, một bộ dáng nông dân, nhưng hai mươi đến ba mươi gia đình trong thôn bọn ta nhận ra, sẽ không thể nhầm được người này.
Người này đi tới, lại đang quay đầu lại nhìn gì đó, bả vai cũng không nhúc nhích, Bạch Tiêm Tiêm nhớ tới trong sách từng nói qua, xem kiểu như vậy gọi là ưng xem sói, giống như gian hùng, không khỏi che miệng cười rộ lên: “So hết ở đây, vẫn là Hạ Nhị thúc trông được nhất!”.
Nhớ tới trượng phu Hà ích của mình chỉ là một tiểu tử tuổi mới lớn, tiểu cô nương nhịn không được mà nhẹ nhàng thở dài.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan