Chương 366: Bướm trên vai.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Đảo Tân Quang Phu rất khẩn trương, nguyên nhân khẩn trương không phải hắn sẽ không làm thơ. Hắn mặc dù không biết văn vẻ nhiều lắm, nhưng thuận miệng làm ra bài giống như thơ còn không làm được sao? Vân đê là hắn không dám làm thơ, bởi vì người tiền nhiệm của hắn, cũng bởi vì một bài thơ, đắc tội Hồng Vũ hoàng đế.

Túc Lợi Nghĩa Mãn ở thời Hồng Vũ hướng đã từng phái người tới, sứ tiết vào triều tiến cống, Chu Nguyên Chương gặp, hỏi một câu: “Quốc gia các ngươi, có phong tục tập quán là gì?”.

Vị này sứ giả tin mình đủ sức làm một bài thơ, có thể trả lời thuyết phục hoàng đế: “Quốc bỉ Trung Nguyên quốc, nhân đồng thượng cổ nhân. Y quan đường chế độ, lễ nhạc hán quân thần. Ngân úng trữ thanh tìm, kim đao quái tố lân. Niên niên nhị tam nguyệt, đào Lý tự dương xuân” (Quốc gia ta so với quốc gia Trung Nguyên, người giống như cổ nhân. Y quan đãi ngộ theo đường chế, lễ nhạc hán quân thần. Lấy bình bạc đựng rượu, kim đao để trong vỏ. Đào lý như dương xuân). Chúng ta nơi đó và trung thổ thượng quốc ngài giống nhau, y quan lễ nhạc đều là học tập các ngươi, hai nước chúng ta ở rất gần nhau, bắt nguồn xa, dòng chảy dài!”.

Đáng tiếc, vỗ mông ngựa lại vỗ vào đùi ngựa, sử nói: Sau khi nghe thấy thơ này, ác đế nói hắn vô lễ, tuyệt đường cống nạp của hắn, có ý chinh phạt.

Long nhan Chu Nguyên Chương vì sao giận dữ? Vị sứ giả kia nói như vậy là muốn chắp nối, thể hiện sự thân thiết, nhưng Chu Nguyên Chương lại coi đây là việc sỉ nhục, bởi vì hắn căn bản xem thường mấy người này, tại trong bài thơ Lũ Phiến Hành của hắn, đám người đó chỉ đáng so sánh với lũ tôm tép nhãi nhép, giờ đây vị sứ giả này lại nói thần dân ngài và chúng ta là giống nhau, Chu Nguyên Chương sao có thể không tóc giận.

Vị sứ giả kia không biết vì sao đắc tội Chu Nguyên Chương, hơn nữa hải tặc vùng duyên hải không ngừng cướp bóc, Chu Nguyên Chương mấy lần hạ chiếu, để Nhật Bản thay mặt diệt cường đạo, mà Nhật Bản đang bề bộn nội chiến, không có lực tiến hành, cho nên Chu Nguyên Chương rất khó chịu, hôm nay lại gặp người dám lấy bài thơ này sỉ nhục hắn, Chu Nguyên Chương liền không thu cống lễ, đem hắn đuổi đi.

Đảo Tân Quang Phu cách hơn mười năm sau lại đến trung thổ triều cống, đối với sự tình người tiền nhiệm ngoại giao thất bại đương nhiên đã biết, vuốt mông ngựa, làm thơ biến thành bà con gần đều có thể làm long nhan người ta giận dữ, hắn sao biết thơ này làm như thế nào mới có thể không làm hoàng đế tóc giận Nhật Bản? Cho nên vừa nghe làm thơ, theo bản năng, vị sứ tiết này cảm thấy khẩn trương.

Hà Thiên Dương cười mỉa nói: “Sứ tiết các ngươi, đến một bài thơ cũng không làm được sao?”.

Hà Thiên Dương không biết thì không sợ, hắn định lúc vạn bất đắc dĩ, bảo Thừa Trực Lang Tầm Hạ ra mặt ứng đối, dù sao vẫn là người bên mình, mắt thấy sứ giả Nhật Bản quốc khó xử, ước gì có thể làm xấu mặt bọn họ. Lúc này bàn vài tân khách khác.

Cũng đều yên tĩnh trở lại, hiếu kỳ nhìn về phía đây.

Tân hữu vệ môn mắt thấy cống sứ khó xử, đột nhiên linh cơ khẽ động, đứng dậy cúi đầu nói: “Đang ngồi đều là tài tử khoa cử cao trung của trung thổ thượng quốc, chúng ta làm thơ, lại thành múa búa trước cửa Lô Ban, làm trò cười cho người trong nghề. Không bằng, để tại hạ nói một chuyện tình yêu động lòng người thời xưa, trợ tìm hứng cho mọi người”.

Người lưu lại trên thuyền này, phần lớn là tân khoa tiến sĩ, chuyện xưa của tài Từ giai nhân, đúng là chuyện bọn họ nói say sưa, vừa nghe tân hữu vệ môn nói như vậy, mọi người đều trầm trồ khen ngợi, Đảo Tân Quang Phu được hữu vệ môn giải vây, cũng nhẹ nhàng thở phào.

Hạ Tầm cũng rất tò mò, không biết Tân hữu vệ môn muốn nói chuyện xưa gì, tất cả mọi người lẳng lặng lắng nghe, chỉ có tiếng cười đùa ôn ào trên thuyên khác theo gió truyền đến.

Tân hữu vệ môn nói chuyện xưa là, một vị cô nương thân nhiễm trọng bệnh, thuốc và kim châm cứu không cứu được, người yêu nàng, một vị võ sĩ, ngày đêm khẩn cầu về phía Phật tổ. Phật tổ cảm động, hứa hẹn sẽ trị tốt cho người yêu hắn, nhưng hắn phải hóa thành hồ điệp ba năm. Võ sĩ đáp ứng. Cô nương lành bệnh, nhưng người yêu nàng lại: “Biến mất”, chỉ có một con hồ điệp thường thường ngừng trên đầu vai nàng.

Nàng tìm kiếm khắp nơi lang quân mình, lại thủy chung không biết hắn đi đâu, vì thế bi thương hồi lâu, thẳng đến hai năm sau, nàng mới tiếp nhận một võ sĩ khác theo đuổi, thành người yêu hắn. Võ sĩ hóa bướm kia cực kỳ bi thương, mỗi ngày xem ra hai người anh anh em em, thẳng đến kỳ hạn ba năm, Phật tổ muốn cho hắn một lần nữa hóa người, hắn cự tuyệt, hắn nguyện ý vĩnh viễn làm một con bướm, chờ đợi ở bên người hắn yêu, dù nàng không biết tất cả đều do mình gây nên.

Chuyện xưa êm tai, nếu như không phải Tân hữu vệ môn thay đổi tạo hình, mà là bộ dáng rất phong cách của Hoàng Chân ngự sử vừa rồi đi đến sân khấu, còn có thể để cho chuyện xưa này tăng thêm vài phần cuốn hút, đáng tiếc, tựa như bài thơ vuốt mông ngựa đập đến đùi ngựa, chuyện xưa này... Mọi người đều không thích nghe.

Bởi vì ở trung thổ, lúc này chú ý là ngựa tốt không ngồi hai yên, liệt nữ không lấy hai chồng. Người yêu trả giá hy sinh lớn như vậy, nữ nhân kia lại có thể yêu người khác, có thể nhẫn nhịn hay không thể nhẫn nhịn? Cô gái này hẳn phải tẩm trư lung (nhốt vào lồng heo quẳng xuống nước cho chết chìm)! Hẳn phải điểm thiên đăng (dùng vải nhúng sáp nóng đem quấn chung quanh cơ thể, rồi cột vào trụ sắt xong châm lửa đốt)! Hẳn là... Tội quá, tội quá, vài tiên sinh học vấn cao vội vàng khống chế sự phân nộ trong lòng mình.

Nếu Tân hữu vệ biết đổi chỗ nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện này, khiến cho nữ kia trả giá không oán không hối cho nam nhân. Chắc hẳn những tiên sinh, các học sinh này nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ cảm động, nói không chừng còn có thể làm một bộ dáng đồng tình rơi lệ.

Nhưng, Minh Nhi nghe rất cảm động, ánh mắt của nàng đều ẩm ướt.

Từ Tăng Thọ bị Từ Huy Tổ gọi đi mắng cho một trận, Minh Nhi mừng rỡ nhẹ nhàng nới lỏng tâm hồn, nàng còn ở lại trên thuyền, vừa mới nghe được tân hữu vệ môn giản chuyện xưa này. Lúc nàng nghe được điều võ sĩ kia nói với Phật tổ, nguyện ý vĩnh viễn làm một con bướm, chờ đợi ở bên người hắn yêu, dù nàng vĩnh viễn không biết những thứ mình làm cho nàng, không oán không hối.

Tiếng lòng Minh Nhi run lên, suýt nữa rơi lệ, trong lòng nàng thật khổ sở...

Vì sao trước kia cũng nghe qua một số chuyện tình yêu xưa réo rất thảm thiết mà không có cảm giác gì, giờ đây lại thương tâm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì... Đã lớn lên rồi sao?

Lúc này, Hạ Tầm nói chuyện: “Chuyện xưa này, không biết các hạ muốn nói điều gì?”.

“Chuyện xưa này...

Hạ Tầm xen lời hắn: “Lúc cô nương yếu ớt sắp mất, võ sĩ dùng hóa bướm để đổi lấy nàng tính mạng, đã có thể khẩn cầu thần linh tương trợ, như vậy vị cô nương kia lúc không tìm thấy hắn, vị cô nương này vì sao không trả giá hy sinh, đi khẩn cầu thần linh trợ giúp? Có phải là nói, vị cô nương này yêu võ sĩ kia, không bằng võ sĩ kia yêu nàng đến mức hy sinh?”.

Tân hủy vệ môn trọn tròn tròng mắt, hắn đang bị chính chuyện xưa của mình cảm động, hắn chưa từng nghe người ta hỏi vấn đề từ góc độ này.

Hạ Tầm lại nói: “Xin hỏi, Phật tổ có biết chân tình võ sĩ đối với cô nương hay không?”.

Tân hữu vệ môn nâng ngực lên nói: “Đương nhiên, Phật tổ thần thông quảng đại, hiểu rõ quá khứ tương lai, tại sao lại không biết võ sĩ thật tình với cô nương”.

Hạ Tầm nói: “Như vậy, vì sao Phật tổ không trực tiếp đáp ứng thỉnh cầu của hắn cứu sống cô nương, làm cho bọn họ hạnh phúc sống cùng một chỗ, lại làm cho hắn hóa bướm ba năm, cố gắng tách bọn họ ra? Phật tổ muốn chứng minh điều gì, muốn chứng minh võ sĩ trả giá là không đáng? Muốn chứng minh tình yêu không có thiên trường địa cửu? Muốn chứng minh thiện không được thiện báo? Đó là phật kiểu gì!”.

Các phu tử, tiến sĩ ở một bên đã sớm canh cánh trong lòng đồng loạt gật đầu, cô nương trong chuyện xưa kia, đem nàng tẩm trư lung cũng được, bọn họ giờ đây chỉ muốn đem chú lùn này cho lên điểm thiên đăng.

Tâm hữu vệ môn ha ha nói: “Cái này... cái này, thiện bởi vì, sẽ được thiện quả, có lẽ, Phật tổ là muốn khảo nghiệm sự chân thành của hắn, như vậy sau khi đến kiếp sau, bọn họ có thể hạnh phúc sống cùng một chỗ”.

Hạ Tầm vươn tay lôi kéo, một vị cô nương bên cạnh liền ai nha một tiếng, hơi xấu hổ quân nói: “Ngươi... Ngươi làm chuyện gì?”.

Vị cô nương này, đúng là tiểu tỳ vừa rồi bị Hà Thiên Dương vụng trộm nhéo một cái vào mông, làm cho Đảo Tân Quang Phu xấu mặt, đột nhiên bị Hạ Tầm kéo đến bên người, nhìn nam nhân ngang tàng này, cô nương mặt đỏ tới mang tai, rồi lại không thể tức giận được nữa. Nam nhân này nhìn cũng hơi anh tuấn một chút, vẫn không chịu thiệt lắm.

“Này, mời các hạ nhìn xem. Ta cùng với vị cô nương này trước kia vốn không quen biết, khuya hôm nay, ta thấy nàng, nàng cũng nhìn được ta. Nếu như lúc nữa, chúng ta yêu nhau. Như vậy nàng kiếp trước là ai? Ta kiếp trước là ai? Chúng ta.

Kiếp trước nếu như là ai đó, cùng chúng ta giờ đây có quan hệ gì? Chúng ta có thể cảm giác được kiếp trước giữa chúng ta ái hận tình cừu sao? Kiếp trước chúng ta có thể chia xẻ giờ đây giữa chúng ta có khoái hoạt và hạnh phúc sao?”.

“Cái này... cái này...

Đương kim hoàng đế nhận ảnh hưởng của Phương Hiếu Nhụ, bài xích phật giáo, những người đọc sách này là học đồ nho gia, nói càng là “Chết không cũng không tin thần”, đối với việc Hạ Tầm chất vấn càng gật đầu liên tiếp. Thậm chí có người cao giọng trầm trồ khen ngợi, Đảo Tân Quang Phu vội vàng, đôi mắt trông chờ nhìn Tân hữu vệ môn, hy vọng hắn có thể phản bác lời Hạ Tầm nói.

“Loại kiếp trước sống tốt, được nhân quả, loại kiếp không tốt, được kết quả xấu. Kiếp trước ta và ngươi, và kiếp này ta và ngươi có quan hệ gì đâu? Kiếp này ta và ngươi, cùng kiếp sau ta và ngươi có quan hệ gì đâu? Linh thức không còn, trí nhớ hoàn toàn biến mất, linh hồn còn là gì? Ngã phật tuệ nhân, biết rất rõ ràng bọn họ yêu nhau, cần gì hủy để đợi đến kiếp sau? Đây chính là phật từ bi sao? Ngươi đây là nói lời lệch lạc, nếu ngã phật thật sự tồn tại, ngươi đây là làm nhục phật!”.

Chúng tiến sĩ đều trầm trồ khen ngợi, Tân hữu vệ môn muốn khóc, làm thơ thì lão đầu nhi Chu Nguyên Chương kia mất hứng, kể chuyện xưa, các ngươi lại không hiểu, rốt cuộc muốn chúng ta làm thế nào mới được?

Hạ Tầm thấm thìa nói: “Học phật, tu là tâm tính, không phải mong đợi thứ vô căn cứ, ta nghe nói, thời cổ có người vì cứu vớt thân nhân, mong đợi thần minh, để tỏ lòng thành kính của mình, tự vân, nhảy núi... Thân nhân gặp nạn, đang lúc cần đem hết toàn lực cứu trợ, mong đợi ở thần phật, không cứu được người, lại hủy chính mình, ngươi giảng chuyện xưa như vậy, đây là muốn mê hoặc người đi về nơi đâu? Dưới thiên hạ, không cần phải ngụy trung thần phật, mê hoặc người đi đường tà đạo”.

Tả hữu vệ môn khóc không ra nước mắt, đỏ mặt nói: “Chuyện xưa này, không phải như vậy. Ý ta là, không phải tất cả cảm tình, đều có thể có kết quả, cho nên, phải quý trọng”.

“A”.

Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Ngươi dùng một thứ vớ vẩn, chuyện xưa căn bản nói không thông, để chứng minh đạo lý của ngươi?”.

“Ta... Ta...”.

“Ta cho rằng, đây là một thứ vừa mới nghe thì phi thường cảm động, trên thực tê răm chó cũng không băng, chẳng những nhục phật, hơn nữa làm người lầm chuyện xưa, dùng lời trung thổ thượng quốc mà nói, chính là... chính là... Thiếu niên không biết tư vị sau, ráng dùng thơ phú để tả mình sầu, các vị tài tử, không biết tại hạ nói đúng hay không?”.

Xung quanh cười to, có người nâng chén nói: “Sứ tiết nước Sơn Hậu nói rất đúng, nào, vì đạo lý lần này, uống cạn một chén lớn!”.

Trên mặt Đảo Tân Quang Phu hồng một hồi, trắng một hồi, cực kỳ xấu hổ nói: “Võ sĩ bỉ quốc bị bêu xấu, như vậy, xin mời sứ tiết quý quốc ngâm một bài thơ, để mọi người đánh giá một phen, thế nào?”.

Minh Nhi tiểu quận chúa ảo não trừng mắt: “Tên râu ria này thật ghê tởm, bản cô nương nghe vốn rất cảm động, thật đau lòng, giờ đây lại chỉ có hận phật tổ Như Lai... ồ?”.

Tiểu cô nương nhìn chăm chú, lại nhìn kỹ Hạ Tầm, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, dường như thực sự được một con bướm nhẹ nhàng đậu vào đầu vai nàng, nhẹ nhàng quạt cánh, phát ra thanh âm “ông ông ông”.

“Người râu quai nón này, rất quen thuộc...

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan