Chương 367: Người râu quai nón.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

‘Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc.

Lên ngựa, giục cương, chu du thế giới.

Từ ngày mai trở đi, không cần quan tâm lương thực và rau dưa.

Ta có một phòng ở, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở...

Bóng đêm thâm trầm, trên bờ là ngọn đèn dầu di động, trên hồ là ngọn đèn mỹ lệ, ánh sáng trên bờ và trong hồ, đồng loạt chiếu rọi vào trong nước, nhìn từ xa thấy sóng gợn sáng, đến gần nhìn thì giống như những con rắn vàng đan xen nhảy múa cuồng loạn.

Vài người bị mất chứng minh thân phận và hầu bao đựng tiền, đến nôi không thê tham gia thịnh yên thơ rượu tiên sĩ, cực kỳ khó khăn chạy đến ứng Thiên phủ nha báo án, Phi Long bí điệp ăn mặc như sĩ tử lên thuyền đã bắt đầu ở trên tất cả các thuyền vứt xuống rất nhiều phong thư, mà trên bờ, cũng bắt đầu có người tản ra bốn phía dán yết thiếp (giấy tố cáo) sự việc.

Loại này không khác gì công báo của triều đình, công báo trong quá trình tầng tầng tuyên truyền, sẽ bị địa phương cắt giảm, để những thứ gì đó bọn họ cảm thấy hứng thú hoặc là những thứ cho phép biết, thường thường lúc rơi vào tay quan phủ bên dưới, cũng chỉ còn lại một trang giấy hơi mỏng. Giờ phút này bí điệp đang ở trên bờ tuyên truyền chính là loại một giấy hơi mỏng này, bọn họ cũng không công khai phát ra, mà là lợi dụng cơ hội chen vai sát cánh, nhét vào trong bụng, trong rổ người khác, sau đó nhanh chóng lách mình rời đi.

Người đầu tiên phát giác vạch trần việc này là một sĩ tử tiến tới hoa phảng, người nọ vừa mới rời ghế về phía một người khác kính rượu, sau khi quay vê chỗ ngôi của mình, liên phát hiện trên bàn đã xếp đặt phong thư ngăn nắp, đã không có dấu hiệu cũng không có ký hiệu gì, giơ lên cao giọng hô mấy lần, không có ai đến nhận, liền mở ra, xem xét thứ này, không khỏi biến sắc.

Trong thư chẳng những vạch trần triều đình đại thắng là giả, thực tế là thất bại, còn một lần nữa nhắc lại gian thần trong triều, hoàng đế vi phạm tổ chế, tự tiện trừ bỏ chư phiên, hậu quả là Yến vương khỏi bình tĩnh Nan, một mặt công kích người khác bất công, một mặt dựng nên chính nghĩa của mình. Đừng xem thường tác dụng của nó, chính như La Khắc Địch trong đêm Trung thu nói một câu toạc ra với Lưu Ngọc Quyết: Hoàng Thượng có lẽ cái gì cũng không có, nhưng hắn có thân phận chính thống, một thân phận này, chính là sự ủng hộ, chính là lực lượng.

Hôm nay truyền đơn này chẳng những bóc trần triều đình trên mặt quân sự liên tiếp thất bại, hơn nữa thẳng thắn khiển trách việc hoàng đế sửa tổ chế, cho nên Yến vương làm theo “tổ huấn Hoàng Minh” khỏi bình tĩnh Nan. Nói dối truyền bá một vạn lần, nó chính là chân lý, huống chi Yến vương Chu Lệ khỏi binh xác thực là có căn cứ, quy định của Chu Nguyên Chương có điều nói có gian nịnh thì phiên vương có thể khỏi binh thanh lọc triều chính, như vậy tiêu chuẩn gian nịnh là gì? Yến vương cho ra đáp án là ‘bóp méo tổ chế’.

Đây là một cái lý, ngươi có lý của ngươi, ta có lý của ta, ai có.

Lý chính xác hơn cũng không quan trọng, quan trọng là người khác tin ai có. Rất nhiều sĩ tử sở dĩ không chịu đi về phía Chu Lệ, chính là cũng không phải là bọn họ một lòng trung thành với Chu Duẩn Văn như thế nào, chỉ là bọn hắn đã được giáo dục từ nhỏ, trở thành một chuẩn mực trong hành vi của bọn họ, nếu như bọn họ tán đồng Chu Lệ mà nói, liền không hề tồn tại chướng ngại trên tâm lý, đây là vũ khí tranh thủ nhân tâm rất lợi hại, sự tình đao thương làm không được, nó có thể làm được.

Cho nên khi tiến sĩ nghẹn ngào kinh hô, sau khi bị một quan viên phát hiện, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Lúc này, Lưu Ngọc Quyết cũng phát hiện có người cử động lén phát ra truyền đơn: “Yến vương quả nhiên có bí điệp hoạt động tại kinh sư!”. Hoảng sợ, Lưu Ngọc Quyết lập tức muốn hành động, nhưng mà, nói dễ vậy sao!

Vì duy trì trật tự thịnh hội tối nay, ngoài sáng trong tối ngầm có rất nhiều người công môn trà trộn trên thuyền và trên bờ, trong đó có người ngũ môn binh mã ti, cũng có người phủ ứng Thiên, minh tuần ám tra, tuần tra tới lui ở giữa, nhưng Lưu Ngọc Quyết không có quyền điều động, hắn thậm chí không thể để cho những nha môn này biết hắn tồn tại.

Nếu y theo ý tó Lưu Ngọc Quyết, trên bờ có thể tạm không để ý tới, chỉ cần. Khống chế được tất cả đội thuyền trước, không cho phép một chiếc thuyền nào di động, như vậy là đủ rồi. Đối phương đã có thể phát truyền đơn ở trên thuyền, chỉ cần kiểm tra từng thuyền, cũng không tin thân phận bọn họ không có một điểm sơ hở. Đáng tiếc, vị quan viên nhìn thấy truyền đơn phản ứng đầu tiên kia, chính là khàn cả giọng hạ lệnh lập tức hủy bỏ thi hội, sơ tán quần chúng, tìm kiếm truyền đơn, để ngăn ngừa tình thế mở rộng.

Lưu Ngọc Quyết chú ý làm thế nào bắt được mật điệp của Yến vương, nhưng trong tay hắn không có quyền lực; Quan viên cầm quyền quan tâm là thể diện và ảnh hưởng, e sợ để tình thế mở rộng, gièm pha truyền ra, cho nên Lưu Ngọc Quyết cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng chiếc từng chiếc hoa phảng đi về phía trên bờ. Đột nhiên, hắn giải thích được một đêm sau khi La Khắc Địch say rượu tại sao phải phẫn uất bất đắc dĩ như vậy, có lòng giết địch, lúc vô lực xoay chuyển trời đất, chính là một loại tâm tình như vậy.

“Ta cũng chúc phúc vì ngươi.

Nguyện ngươi có một tiền đồ sáng lạn.

Nguyện người có tình sẽ thành thân thuộc.

Nguyện ngươi đang ở trần thế đạt được hạnh phúc.

Ta chỉ nguyện mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở...

Trên thuyền không có một người nào không phải người hiểu biết, Hạ Tầm ngâm lên một tràng, nói xong một câu cuối cùng, hắn còn mở rộng vòng tay, tình cảm mãnh liệt dào dạt. Hạ Tầm ngâm xong rồi, quan viên, tiến sĩ hai mặt nhìn nhau, xuất phát từ lễ phép, bọn họ hẳn là vỗ tay, nhưng mà... Vậy cũng quá thẹn với lương tâm đi? Đối trận biền gẫu, tất cả đều không có, đúng vần đúng điệu, toàn bộ không nói, đã không ứng tình lại không ứng cảnh, cái này gọi là chơi trò gì đây?

Mạnh Thị Lang đảo đảo mắt, đột nhiên vỗ tay khen: “Hay, tốt. Cái này... cái này... rất có cổ phong. Thời đường trước kia, Sở Từ, thơ Nhạc Phủ, chính là có bộ dáng này, không nói đối trận, không nói thi từ, nhét thi từ người Hồ vào, dường như đây cũng là phong cách thi từ của quý quốc phải không? Thơ có nội dung rất tốt, mong ước các vị đều có một tiền đồ sáng lạng, mặt hướng biển rộng, đã nói rồi, theo gió vượt sóng cũng như là giương buồm vượt biển mà thôi!”.

“Đúng vậy đúng vậy, rất tốt, rất tốt!”.

Vị đại nhân này vất vả để cho Hạ Tầm tròn bản phận trở về, các tiến sĩ lập tức nói một đằng cười một nẻo, nghĩ một đằng lại nói một nẻo, đều cố đưa tay lên vỗ. Hạ Tầm cười, còn chưa ngồi xuống, đã có người chạy lên đầu thuyền, vội vàng kêu lên: “Tất cả đội thuyền cập bờ, tiệc rượu thơ hủy bỏ, thu được bí điệp Yến nghịch phát ra yết thiếp, tất cả giao nộp lên trên!”.

Trên sân khấu, Hoàng Chân cũng vội vàng chạy lên đài, hắn đang ở trên thuyền giáo phường ti, ngủi ngủi hương son phấn ngọt, nhìn quần áo phấp phới, như trong hương quốc, đẹp không sao tả xiết, đột nhiên nghe nói bí điệp Yến vương đã lên trên thuyền, đang phát ra truyền đơn về phía các tiến sĩ, không khỏi quá sợ hãi, cũng vội vàng xông lên sân khấu, nói với đám vũ kỹ: “Tản, tản, tất cả tản ra!”.

Trần Đông và Hiệp An phát hiện có người phát ra truyền đơn, lập tức bắt đầu hành động, bọn họ không chỉ là sát thủ hợp cách. Hai người nhanh chóng xuyên qua đám người, cảnh giác đánh giá mỗi người. Phu nhân, hài tử là người đầu tiên bị bọn họ xem nhẹ, sau đó chính là gia đình người một nhà vướng bận du lịch, trọng điểm bọn họ xem, là nam nhân, nhất là nam nhân độc thân.

Trần Đông phát hiện một thân ảnh nhẹ nhàng, giống như một tên trộm, bay sượt qua bả vai người khác, tay liền nhanh chóng lùi về, Trần Đông lập tức bước nhanh hơn, linh cơ người nọ phi thường, phát giác có người theo dõi, từ đoạn đường này, liền đánh nam nhân này một phát, cọ bên hông phu nhân kia một cái, cố ý tăng thêm độ mạnh yếu, khiến cho mọi người chú ý, trong lúc nhất thời người người hò hét truy nã, Trần Đông chen chúc trong đám người gấp đến độ vội vàng, chờ hắn đẩy mọi người ra xông lên phía trước thì đã không còn thấy bóng dáng người nọ nữa.

Cùng lúc đó, mọi nơi trong đám người tự nhiên loạn lên, lưu manh nhân cơ hội chiếm tiện nghi nữ nhân dường như đột nhiên nhiều hơn, khắp nơi đều là tiếng chửi bậy, khắp nơi đều có người đánh nhau, công sai ngũ môn binh mã ti và nha môn phủ ứng Thiên ngăn lại bốn phía. Hiệp An chăm chú nhìn một bóng người khả nghi phía trước, mắt thấy muốn đuổi theo, phía trước đột nhiên lòe ra hai người, sóng vai ngăn ở trước mặt hắn, Hiệp An vội vàng vươn tay đẩy ra, chợt nghe cách một tiếng, trên cổ đã nhiều hơn một vòng khóa sắt, ngẩng đầu xem xét, gặp hai quan sai giống như môn thần đứng ở đằng kia, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tiểu tử ngươi chạy nhanh như vậy, là vì việc gì?”.

“Xe ngựa đâu? Nhanh lên nhanh lên, hai vị quý sứ, mau trở lại dịch quán, nơi đây có kẻ xấu làm loạn, để tránh ngộ thương! Thượng Thư đại nhân đâu? Ngụy Quốc Công ở nơi nào rồi?”.

Mạnh Thị Lang gấp đến quýnh quáng hết cả, sau khi đưa Đảo Tân Quang Phu và Hà Thiên Dương rất có hào hứng muốn xem náo nhiệt lên xe, liền xoay cổ qua lại quát lên.

“Các ngươi đi trước!”.

Hạ Tầm đột nhiên cảm giác được có người theo dõi, vừa quay đầu lại, gặp một thân ảnh nho nhỏ cơ cảnh lóe lên trong đám người, cảnh giác Hạ Tầm nổi lên, nói nhỏ một tiếng với Hà Thiên Dương và Bình Nữ, liền nhảy xuống xe, đến giữa đám người.

“Bị người theo dõi? Lúc ấy trên thuyền kia, không có người nào biết mình mới đúng!”.

Hạ Tầm âm thầm khẩn trương, hắn nhớ đến lúc ấy trên thuyền cũng không có một quan viên nào hiểu biết, lại không nghĩ rằng, tượng gô vừa lộ mặt, vân khiến cho người khác chú ý. Hạ Tầm nhất thời nổi sát khí, mặc kệ người kia là ai, giết hắn, tuyệt hậu hoạn!

Từ Minh Nhi chớp động thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, cực kỳ linh hoạt xuyên qua trong đám người, đột nhiên, một cánh tay hữu lực ghìm chặt yết hầu nàng, Từ Minh Nhi liền một câu đều không kêu được, thân thể bay lên trời, bị người nọ kẹp lấy, nhanh chóng kéo đi.

Giống như đằng vân giá vũ, nhanh chóng thoát ly đám người bên hồ náo nhiệt, đến một hẻm nhỏ yên tĩnh, hai chân Từ Minh Nhi còn chưa rơi xuống đất, đã bị Hạ Tầm xách cổ áo thô bạo xoay người lại, giống như một con búp bê rối, mặc cho người định đoạt, đều không có sức hoàn thủ.

“Hô!”.

Còn chưa tới kịp la lên, một nắm đấm lớn liền chạy đến chóp mũi nàng, Từ Minh Nhi sợ đến co rụt cổ lại, lập tức nhắm mắt lại.

Quyền phong đập vào mặt, nhưng cảm giác đau đớn ngay sau đó nên truyền đến lại không hề có. Từ Minh Nhi cẩn thận mở ra một con mắt, sau đó là hai con mắt.

Đây là một ngõ nhỏ, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên mặt hắn, nàng xem không rõ bộ dáng người nọ, chỉ chú ý tới người này có vẻ mặt đại hồ tử, còn có một con mắt sáng ngời.

Hai chân Từ Minh Nhi cách mặt đất, còn bị Hạ Tầm xách trên không trung, Hạ Tầm đã không biết làm sao: “Là tiểu quận chúa?”. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải làm gì cho đúng.

“Ngươi có phải hắn hay không?”.

Tiểu Minh Nhi không sợ, nàng chằm chằm vào Hạ Tầm đang ngẩn người, đột nhiên đánh bạo hỏi.

Trong lòng Hạ Tầm nhảy dựng, có phần bối rối, đè thấp giọng nói: “Ta không phải là ai?”.

Minh Nhi nghiêng đầu nhiên hắn, đột nhiên vươn hai tay, mắt Hạ Tầm thấy tay nàng đưa lên trên mặt mình, cũng không biết có nên ngăn cản hay không.

“A...”. Hạ Tầm hét thảm một tiếng.

Từ Minh Nhi nắm chặt râu của hắn dùng sức kéo xuống đất, sợ hãi la lên: “Oa! Lại là thật!”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan