Chương 365: Tao nhân.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

“Minh nguyệt ki thời hữu? Bả tửu van thanh thiên: “Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên?”. Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu cũng huỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thăng hàn. Khởi vù lộng thanh ảnh; Hà tự tại nhân gian!?”.

(Thủy Điệu Ca của Tô Thức:

Minh nguyệt kỷ thời hữu?

Bả tửu van thanh thiên:

“Bất tri thiên thượng cung khuyết.

Kim tịch thị hà niên?”.

Ngã dục thừa phong quy khứ.

Hựu cũng huỳnh lâu ngọc vũ.

Cao xứ bất thăng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh...

Hà tự tại nhân gian!

Chuyển chu các.

Đê ý hộ.

Chiểu vô miên.

Bất ưng hữu hận.

Hà sự trường hướng biệt thời viên?

Nhân hữu bi hoan ly hợp.

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết.

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu.

Thiên lý cộng thiền quyên.

Dịch:

Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao Chăng hay trên đây cung khuyết Đêm đó nhằm năm nao?

Rắp đinh cưỡi mây lên đến Chỉ sợ lẩu quỳnh điện ngọc Cao ngất lanh lùng sao?

Đứng múa vời thanh ảnh Trần thế khác chỉ đâu.

Xoay gác đỏ.

Luồn song lụa.

Rọi tim nhau.

Chăng nên cừu hận.

Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau.

Người có buồn, vui, ly, họp.

Trăng cỏ tỏ, mờ, tròn, khuyết.

Tự cồ vẹn toàn đâu.

Chỉ nguyện người trường cửu.

Ngàn dặm dưới trăng thâu - Nguyên Chí Viên).

Theo thanh âm, dưới ánh trăng, thay một thư sinh áo đạo mềm mại, dáng người phiêu dật một tay cầm chén, đứng ở phía trên thuyền nhỏ, thản nhiên lay động về phía sán khau, mới xem xét quạ, phảng phất là Thanh Liên cư sĩ từ trong mộ phần leo ra, đang phiêu phù trên mặt nước, xuất hiện như vậy, thật sự rất phong cách, thanh âm tạp âm xung quanh bỗng chốc không thay, người người đều nhìn về phía trên đài.

“Chuyển chu các, Đê ý hộ, Chiểu vô miên, Bất ưng hữu hận, Hà sự trường hướng biệt thời viên?...”.

Thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước đụng một cái nhẹ nhàng vào sân khau, người nọ liền nâng chén lên đài, tay áo thả dài, một bước một câu, chính xác là vô cùng phong nhã, đợi hắn tại đứng nghiêm giữa đài, thân hình vừa chuyển, Hạ Tầm nhịn không được phải cười lên, thi ra người này đúng là Hoàng Chân Hoàng Ngự sử.

Hoàng Ngự sử vô cùng phong tao, giơ cao chén trong tay, mặt mày hớn hở nói: “Các vị đại nhân, các vị tân khoa tiến sĩ, Hoàng Thượng ân chuẩn, Lê bộ gánh vác, chúng ta tối nay dùng thơ làm đồ nhậu, cùng vui trên hồ Mạc Sầu. Đại quân triều đinh ở phương bắc liên tiếp thủ thắng, tín chiến thắng liên tiếp báo về, chúng ta đoàn tụ lại lúc này, đầu tiên là để cho chúng ta ở cũng một chỗ cung chúc thánh thượng sống lâu muôn tuổi, ái ui, ai cầm cái gì ném ta?”.

Hoàng Chân đột nhiên hô một tiếng, lay tay sờ đẩu, Lý Cảnh Long tức giận mắng: “Là lão tử ta!”.

Trong tay hắn còn nhặt một quả hạch đào, kích động mắng: “Bản Quốc Công còn nghĩ ngươi tới nơi này để ca múa, muốn mở ca nhạc vù điệu cho mọi người cùng xem, lão thất phu ngươi chạy lên đay hò hét làm gì? Đêm nay tiệc thơ rượu, chỉ là để chúc mừng các vị tân khoa tiến sĩ cá vượt long môn, được làm cao quan, được cưỡi tuấn mã, kéo nhiều lý do làm gỉ!”.

Lý Cảnh Long vừa nghe phương bắc liên tiếp báo về tin chiến thắng, tức giận bừng bừng, vừa mới cầm qua một cây hạch đào, liền ném luôn qua. Sắc mặt Phương Hiểu Nhụ trầm xuống, lanh lùng nói: “Hoàng Ngự sử là đại quan triều đình, đêm nay chủ trì thịnh hội thơ rượu, người đang ngồi không phải công khanh đại thần thi là tiến sĩ mới trúng cử, Tào quốc công không nghĩ mình quá mức càn rỡ thất lê sao?”.

“Thất lễ là chuyện gì, có thể làm cơm ăn không? Có thể có quần áo mặc không? Hay có thể tham gia quân ngũ không?”.

Phương Hiếu Nhụ giận tím mặt, vỗ án nói: “Lễ giả, là gốc rễ quốc gia. Trị dân, cần giỏi về lê, lê có thể hưng, cần ở chỗ trị; Lê bị phế, chúng tất loạn, ngươi là Quốc Công đương triều, thất lê như thế, còn ra thể thống gì?”.

Lý Cảnh Long cũng không giận, cười hì hì chắp tay nói: “Hay lắm, hay lắm, người người đều hay, nghe cả buổi nói chuyện, thắng người đọc sách mười năm, Lý Cảnh Long thụ giáo”.

Phương Hiểu Nhụ không ngờ hắn chịu thống khoái tiếp nhận mình giáo huấn như vậy, đầu tiên là hơi ngẩn ra, nhìn thay một vị Quốc Công bị mình giáo huấn nhận lầm, cũng cỏ chút vui sướng, liền phất tay áo một cái, nói:

“Thôi! Hoàng Ngự sử, mời người...”.

“Chậm đã!”.

Lý Cảnh Long đưa chân bắt chéo, lung lay cổ chân, thản nhiên nói: “Lý Cảnh Long ta, thì ra không biết lê, mạo phạm Hoàng đại nhân, chỗ này, Hoàng đại nhân ngươi cũng không phải”.

“A, a...”. Hoàng Chân đứng ở trên đài, muốn thở dài, rượu còn tràn ngập, đưa chén rượu lên, lại cảm thấy không phải có chuyện như vậy, thật là hơi khó xử.

Lý Cảnh Long cao giọng hỏi: “Hiểu Trực tiên sinh, giờ đây làm chức vị gì trong triều thể?”.

Phương Hiểu Nhụ bây giờ là tiến sĩ văn học, chính là quan ngũ phẩm, tuy trên thực tế là Te tướng đương triều, nắm quyền, nhưng chức quan còn chưa bằng người. Phương Hiểu Nhụ chắp tay nói: “Nhận được tín nhiệm Hoàng Thượng, Phương mỗ hôm nay thẹn vì tiến sĩ văn học, ngũ phẩm đương triều”.

“Ở! Trên cao trị dân, cần giỏi về lễ, lễ hưng thinh, dễ trị chúng; Lê bị phế, chúng tất loạn, ta Lý Cảnh Long ta thụ giáo”.

Lý Cảnh Long vỗ bàn, cười lanh đứng dậy nhìn hắn: “Lý Cảnh Long ta là nhất phẩm đương triều, tước phong Quốc Công. Bản Quốc Công so với ngươi cao hơn, ngươi ngông nghênh ngồi ở đẳng kia, không hề thay ngươi, một thẳng quan ngũ phẩm đứng dậy đón chào! Bản quan an vị, đã lâu như vậy, không thấy quan ngũ phẩm ngươi tiến lên ân cần thăm hỏi! Lê nghi ở đâu? Xin hỏi Phương tiến sĩ, chuyện này còn thể thống gì?”.

Lý Cảnh Long càng nói, thanh âm càng lớn, càng về sau lại càng là đều lệ sắc bén: “Lý Cảnh Long không học van không nghề nghiệp, cũng không biết nhớ đúng hay không đúng, nếu như không đúng, kính xin ngươi Phương đại tiến sĩ chỉ giáo. Dựa vào lê chế Đại Minh ta, quan viên tương kiến, phẩm hàm kém tứ đang, cần phải tham bái, người ngồi trên cao, cỏ việc thì cẩu. Phương đại tiến sĩ, thình ngài làm gương tốt, giờ đây hành lê đi!”.

Từ Huy Tồ tức giận, nhảy bật lên nói: “Lý Cửu Giang, ngươi không cần phải hồ đồ!”.

“HỒ đồ?”.

Hai mắt Lý Cảnh Long mơ hồ nổi lên sự tàn khốc, nhe răng cười nói: “Ngụy Quốc Công, lê giả, gốc rễ quốc gia. Bồn Quốc Công đây là đang tuân theo lê, làm sao lại thành hồ đồ?”. Hắn liếc qua Phương Hiểu Nhụ, trầm giọng nói: “Phương Hiểu Nhụ, ngươi bái hay là không bái? Ngươi nếu không bái, lê chính là cái rắm! Từ nay về sau, không cần phải luôn mồm nói chuyện lê gì đỏ với bồn Quốc Công!”.

Anh mắt đưa sang, tất cả mọi người đang nhìn, trên mặt Phương Hiểu Nhụ đỏ một hồi, trắng một hồi, vô cùng xấu hổ.

Chức quan hắn mặc dù không cao, nhìn gần đây được Hoàng Thượng coi trọng, nghiêm nhiên là Te tướng đương triều bình thường, ai không kính sợ bảy phần với hắn, hôm nay mà ngay cả Ngụy Quốc Công Từ Huy Tồ đối với hắn lúc đó chang phải vân cung kính? Lúc hắn vừa mới đến kinh, đối với một chút lê, ván tương đối chú ý, nhìn thay quan viên tai to mặt lớn phẩm hàm so với mình lớn hơn, còn biết nghiêng người né tránh, hành lê, thời gian lâu, hắn đã thành thói người khác a dua quen ninh hót hắn, hôm nay dùng quan ngũ phẩm cũng công Hầu bá tước, hai chức quan to khác nhau ngồi cũng một chỗ, cũng không có chút cảm giác co quắp nào, ngược lại còn nghĩ là đương nhiên, hôm nay Lý Cảnh Long đột nhiên trở mặt, khiến cho trên mặt hắn xấu hổ không thôi.

Hắn vừa mới giáo huấn Lý Cảnh Long “Lễ hưng thinh, dễ trị chúng; Lê bị phế, chúng tất loạn”, hôm nay, lê này, hắn tuân thủ hay là không tuân thủ?

Từ Huy Tồ thay mặt mũi Lý Cảnh Long vểnh lên, tức giận hung hăng trừng mắt liếc nhìn Từ Tăng Thọ, Từ Tăng Thọ mời loại hàng này đến, chỉ là vỉ chán ghét người thôi, Lý Cảnh Long vừa náo chuyện, không thể là do hắn giật giây, náo loạn đến một bước này cũng hơi vượt quá dự kiến của hắn, Từ Tăng Thọ vội vàng giật nhẹ tay áo Lý Cảnh Long, thấp giọng nói:

“Cửu Giang, ngươi đừng náo loạn”, Lý Cảnh Long hất tay lên, nghiêm mặt nói: “Tam ca, lê hưng thinh; dê trị chúng; Lê bị phế, chúng tất loạn, tội này, ngươi ăn được không?”.

Từ Tăng Thọ cũng trợn tròn mắt: “Lý Cửu Giang khi nào thì trở nên giống con lừa như vậy?”.

Lúc trước Phương Hiểu Nhụ Hoàng Tử Trừng lợi dụng Lý Cảnh Long xa lánh Từ gia, hắn bị lợi dụng là cam tâm tinh nguyện, nhìn về sau hai người này vứt bỏ hắn, đem Lý Cảnh Long hắn biến thành cái bia đỡ đạn, trong lòng Lý Cảnh Long đã cực kỳ hận. Hắn dù sao cũng đã như vậy, lợn chết không sợ nước nóng, còn sợ đắc tội Phương Hiểu Nhụ sao. Tâm tính lúc này của hắn, cũng có chút tương tự với Ninh vương bị buộc đến tuyệt cảnh, chỉ hơi giả điên mà thôi.

Thời Minh sơ, đắng cấp mười phần nghiêm ngặt, đến quan thán dán chúng mặc quần áo gì đội mũ gì, quần áo tay áo dài ngắn đểu có quy đinh nghiêm khắc, Phương Hiểu Nhụ lại vừa mới công khai giáo huấn Lý Cảnh Long, giờ đây Lý Cảnh Long nói có lý như thế, hắn có thể làm gì?

Phương Hiểu Nhụ khẽ cắn môi, khuôn mặt đỏ lên đi quạ, đến trước mặt Lý Cảnh Long quỳ xuống, đã bái bốn bái, từ trong cuống họng phát ra một đoạn âm thanh nghẹn ngào: “Hạ quan Phương Hiểu Nhụ, bái kiến Tào quốc công”.

Lý Cảnh Long phất tay áo, nhìn Phương Hiểu Nhụ dưới chán nói: “Phương tiến sĩ, còn có sự tình gì cần bẩm báo không?”.

Phương Hiểu Nhụ cắn răng nói: “Hạ quan chỉ vỉ gặp đại nhân Tào quốc công, cho nên tiến lên bái kiến, cũng không sự tình gì cần bẩm báo”.

“A!”.

Lý Cảnh Long gật gật đẩu, mặt mày hớn hở nói: “Đứng lên đi. Hôm nay quan dân cũng vui mừng, tự trở lại chỗ ngồi nhận thưởng ngâm thơ phẩm nhạc đi, đừng quay rẩy bồn Quốc Công cũng đồng liêu hảo hữu chuyện trò”.

“Tạ Quốc Công!”.

Phương Hiểu Nhụ lại một dập đẩu, lúc đứng lên thì sắc mặt đã tái nhợt, trở lại chỗ ngồi nhân tiện nói: “Phương mỗ cảm giác không khỏe, thơ tiệc rượu tối nay, không thể tham gia, các vị đồng liêu, cáo từ”.

Từ Huy Tồ vội vàng đứng lên nói: “Hiểu Trực tiên sinh...”‘ Phương Hiểu Nhụ đã phẩy tay áo mà bỏ đi, chỉ còn lại một trận gió mát.

Từ Huy Tổ ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, liền bước nhanh đi theo, Lê bộ Thượng thư Trần Địch xem xét, vội vàng chạy theo sau khuyên bảo, ba người này vừa đi, Hoàng Chán đứng ở trên đài, chuẩn bị một bụng đẩy thơ từ đểu không biểu hiện được, vội nói ngắn gọn một phen, rồi kết thúc cuộc nói chuyện của hắn, bảo ca kỳ vũ Giáo phường ti lên bục biểu diên, tiệc rượu thơ này liền qua loa bắt đẩu. Hạ Tầm rất vui vẻ, sau khi hắn đen kinh, cũng đã biết sau khi Lý Cảnh Long binh bại bị các đồng minh quan vãn vứt bỏ như rác rưởi, giờ phút này nhìn thấy tình huống Lý Cảnh Long và Phương Hiểu Nhụ đối chọi gay gắt, hắn càng kiên đinh ý niệm xúi giục Lý Cảnh Long trong đẩu. Lý Cảnh Long ở trên quân sự có lẽ rất vô năng, nhìn cũng không đại biểu Lý Cảnh Long này này không hề có năng lực, hoặc là nói Lý gia không hề có năng lực.

Nếu Lý gia không phải có hệ phái và thuộc hạ của mình, có đủ the lực lớn, Hoàng Tử Trừng nào có năng lực dìu hắn thượng vị, thay thế Trung Sơn vương phủ? Còn nữa, Lý Cảnh Long tuy bị xa lánh ra khỏi trung tâm quyền lực, nhìn tướng lãnh của hắn đã đánh qua vài trận chiến cùng Yến quân, trong triều có kế hoạch quân sự trọng đại gì, ván sẽ để hắn đi tham khảo, hắn là người có cơ hội tham dự việc quân cơ, một khi xúi giục thành... hạ Tầm càng nghĩ càng hưng phan, lại không chú ý tới Từ Huy Tồ giận không kìm được trở về, gọi Từ Tăng Thọ tới.

Từ Huy Tổ đuổi theo Phương Hiểu Nhụ, nhìn Phương Hiểu Nhụ cũng là nhân vật tính nóng như lửa, nếu hắn vân là một giáo thụ học phủ, có lẽ không thèm để ý làm gì, nhìn hắn giờ đây nghiêm nhiên là Thừa tướng, dưới một người, trên vạn người, văn võ cả triều ai dám bất kính? Quan cao tính tình hẹp, sự tinh ban đẩu đương nhiên là the, giờ đây chính là dưới con mắt bao người nhìn trừng trừng, Lý Cảnh Long làm hắn cực kỳ nhục nhã.

Hôm nay hắn lại bị phe vật Lý Cảnh Long kia chăm chú chế trụ không tha bằng chữ “lê”, bắt hắn phải thành thật bái lê, Phương Hiểu Nhụ cảm thay vô cùng nhục nhã, trong đỏ còn có ánh mắt của mọi người đồng liêu và môn sinh bọn họ đang ở trước mặt thản nhiên an vị uống rượu. Từ Huy Tồ tuy đuổi theo ăn nói khép nép bồi tội một hồi, hắn vân tức giận bỏ đi.

Từ Huy Tồ thấy kế muốn liên kết với quan văn thất bai, trải.

Qua một chuyện quá mức này, khúc mắc hai bên càng sâu, Từ Huy Tồ tức giận đến nhất phật xuất thể, nhi phật thăng thiên, hắn đùng đùng nồi giận quay về thuyền, trầm mặt gọi lão Tam đi cùng hắn, Lý Cảnh Long hôm nay ngược lại rất phong quang, Phương Hiểu Nhụ kia là nhân vật thực quyền hắn còn trị được tội, còn sợ Từ lão đại sao? Ngươi là Quốc Công, ta cũng là Quốc Công, tất cả mọi người đểu không may, ai sợ ai. Cho nên hắn cũng tùy tiện đi theo sát.

Phò mã Hoài khánh lo lắng Từ Tăng Thọ bị Từ Huy Tổ trong lúc tức giận trách cứ, lại lo lắng tính con lừa của Lý Cảnh Long phát tác, cãi lộn cùng Ngụy Quốc Công, cho nên cũng đi theo, đen khi Hạ Tầm thoáng nghĩ ra đối sách ép Lý Cảnh Long phản, tỉnh lại nhìn ra xung quanh, lúc này mấy người đã không thấy đâu, những người khác trên thuyền đã chén chú chén anh; náo nhiệt hơn nhiều.

Các đại nhân vật cảm thay, mình đứng trên yến tiệc không thể thiểu việc làm đẹp trọng yếu, thật ra ở trong mắt người bình thường, không thích nhất chính là khi bọn họ ở đây, bọn họ chỉ cần ở đây, người khác cho dù không phải bưng chén rượu, bất cứ lúc nào cũng đểu phải theo dõi nhất cử nhất động của bọn hắn, nhìn hắn uống xong một ly, nhìn han cỏ phải đang lúc hửng uống rượu, để tìm thời cơ tốt nhất tiến lên mời rượu, đành phải giả ngu giả ngơ ngồi ở đẳng kia, ai có thể uống được thoải mái tận hứng?

Hai nhóm người bọn họ vừa đi, những tiểu quan tiểu lại, tân khoa tiến sĩ kia đều rất thoải mái. Không khí yên bình, ngươi nâng chén ta rót rượu, ngươi ngâm thơ ta đối, quả nhiên là rất khoái ý thoải mái.

Manh Thị Lang thay một ít bàn có đại nhân vật đểu đi hết sạch, hắn dứt khoát cũng vài tiến sĩ làm một bàn, vài tiến sĩ này không phải là người bình thường, ba người đô đẩu khoa này, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa năm nay đểu ở trong đây.

Manh Phù Sinh vê râu nói: “Bản quan lúc ấy đang nghênh đón sứ giả Nhật Bản và Sơn Hậu, chưa từng ở trên điện xem các ngươi đối tấu. Về sau, đã xem qua phần ghi chép lại. Hồ Tĩnh, ngươi nói một câu kia, thần dùng đạo nhân nghĩa thánh hiền, vỉ bệ hạ phục tùng. Phục vụ nguyện vọng của bệ hạ không cần suy nghĩ, mà đặc biệt chú ý phẩm hanh thuần hậu, thì sẽ không chỉ biểu hiện như hôm nay. Thật là nét bút vẽ rồng điểm mắt, khó trách được làm trạng nguyên khoa này”.

Hồ Tĩnh sắc mặt vui mừng, vội vàng nâng chén nói: “Vãn sinh nào dám được như lão đại nhân nói vậy, Thị Lang đại nhân, mời rượu”.

Vương Lương một bên nghe xong liền cỏ chút dị sắc, bởi vỉ đẩu danh đẩu giáp khoa này, vốn nên là hắn, bởi vì tướng mạo hắn không đẹp trai bằng người, bị hoàng đế đổi vị trí hai người bọn họ, bây giờ nghe Manh Thị Lang khích lệ Hồ Tĩnh, trong tâm Vương Lương rất không vui.

Manh Phù Sinh làm quan nhiều năm, là dạng lão luyện, thoáng liếc nhìn, lại nói: “Vương Lương, câu kia của ngươi, thần nghe thay thiên hạ dùng một người là việc chính, người dùng một lòng vỉ quân vươn. Người chủ tâm cỏ đinh hướng, thì nô lực hết mình để thực hiện, cũng hay lắm, có thể nói là câu hay đó” Vương Lương cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: “Đại nhân khen sai rồi, so tài học với Hồ Tĩnh, vãn sinh vân thua một bậc, nếu không, tại sao đành phải làm bảng nhãn”.

Người này tính tinh ngay ngắn, nói không kiêng kỵ, Manh kiếp Phù nghe xong liền cảm thay hơi không vui, thám hoa Lý Quán quan sát nét mặt, vội vàng hòa giải nói: “Nói thôi! Vãn sinh cũng nghe nói, Thị Lang đại nhân ngày đó đang lúc nghênh đón sứ thần phiên quốc, cho nên chưa từng ở đây. Bên canh có hai bàn, chỉ có sứ tiết Nhật và Sơn Hậu quốc? Vãn sinh nghe nói, sĩ tử trong những nước kia, đã thích vãn hóa trung thồ ta từ lâu, cũng từng tập thi thư trung thổ ta, tối nay thịnh hội thơ rượu, xem bọn hắn chỉ ở chỗ uống rượu, không khỏi không hợp lắm, chúng ta sao không mời sứ tiết hai nước cũng ngâm thơ, để trợ tửu hứng?”.

Manh Phù Sinh vui vẻ gật đẩu, hắn vừa rồi đã đến kính rượu qua hai bàn, nhìn tất cả khách nhân trên tiệc đều ngâm thơ làm phú, chỉ có khách nhân hai bàn chỉ uống rượu, không khỏi không hợp với mọi người, hắn đang cảm thấy có phần hơi lanh nhạt với khách ngoại quốc, muốn kính một chén rượu nữa, vừa nghe đề nghị này rất vui mừng khen:

“Tốt, tốt, Lý Quán, đề nghị này của ngươi phi thường tốt”.

Manh Phù Sinh nâng chén đi đến bên người Đảo Tán Quang Phu và Hà Thiên Dương, mỉm cười nói: “Hai vị quý sứ, đêm nay thịnh hội thơ rượu, dùng thơ cùng nhau, dùng rượu trợ thơ, hai vị quý sứ đối ẩm không ngâm, làm sao được, ha ha, không bằng xin mời hai vị ngâm thơ một bài thơ, như thế nào?”.

Đảo Tán Quang Phu nghe xong, hai điểm đen trên lông mày khẽ động, hai tay an xuống bàn, trợn tròn con mắt, khẩn trương nói: “Nạp ni?”.

Hà Thiên Dương ngại chén kia quá nhỏ, đang thay đổi bát nước lớn để uống rượu, vừa nghe ngâm thơ, cũng để chén lớn xuống, lớn miệng nói:

“Hả, làm, làm cái gì?”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan