Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Đêm nay hội thơ này cũng không phải hoàn toàn chính quy, bởi vì Chu Duẫn Văn rất muốn lợi dụng một hoạt động như vậy, cho sứ tiết ngoại quốc, tiến sĩ mới khoa cử cùng các dân chúng thần dân làm nên ấn tượng quốc thái dân an, yên bình yên vui. Nhưng mà, có lẽ bởi vì lòng dạ hắn đối với chân tướng của đại thắng liên tiếp phía trước biết rõ, cho nên có điểm chột dạ, hoặc là muốn che giấu, không muốn để người nhìn ra mục đích vốn có của hắn, cho nên ngượng ngùng, mặc dù Lễ bộ xử lý, Trung Sơn vương phủ tham gia, nhưng lại không giao phó quá nhiều lạc ấn từ bên phía quan phương cho hội thơ lần này.
Đến lúc này, Lễ bộ cũng tốt, Trung Sơn vương phủ cũng tốt, có thể buông tay mà làm, xử lý thịnh hội lần này vô cùng náo nhiệt, rồi lại không bám vào một khuôn mẫu, quả thật có hương vị vui mừng cùng dân chúng.
Trung tâm Hồ Mạc Sầu, đặt một bàn hình vòng tròn, đoán chừng là dựng lên cây trụ ở phía dưới, cho nên vững vàng chắc chắn, cũng không bị sóng cuộn khi thuyền bắt đầu khỏi động kích thích mà lắc lư, biên giới bàn bầy đặt một vòng đèn lồng, trên đài trống trơn, xem bộ dáng là lát nữa phải có biểu diễn. Bởi vì đã truyền ra tin tức, Lê bộ vì xử lý tiệc rượu thơ lần này, cố ý lấy bảo giáo phường ti điều đến đây rất nhiều ca vũ kỹ.
Minh triều không cho phép quân viên chơi gái, nhưng cho phép ca múa trợ hứng.
Giáo phường ti, nhất là cơ cấu trong kinh thành, chức năng chủ yếu là múa giúp vui, cũng không phải là chỗ bán da thịt, theo như lời dân gian là bán nghệ không bán thân.
Sáu chiếc hoa phảng đều dừng lại quanh sân khấu, bày ra một hình cánh hoa, một con hoa phảng trong đó phía trên có rất nhiều vũ kỹ ỵ phục rực rỡ đang bận rộn chuẩn bị, trong khoang thuyền còn điều chỉnh thử thanh âm thanh nhạc.
Lúc Hạ Tầm lên thuyền, con thuyền này hắn của hắn, phía trước bong thuyền đã bày ra rất nhiều bàn, trên vải có rất nhiều rượu và thức ăn, không ngừng có người đứng lên đón chào, không ngừng có người ngồi xuống, âm thanh hàn huyên liên tiếp, rất náo nhiệt.
Mạnh Thị Lang an bài tốt sứ giả hai nước Nhật Bản và Sơn Hậu, liền vòng đi về phía trước gặp Thượng Thư Trần Địch. Hạ Tầm nhìn thấy, Phương Hiếu Nhụ đã đến, tuy bởi vì chiến sự phía trước thất bại, hắn và Hoàng Tử Trừng đều từ bỏ đại bộ phận chức vụ trong triều, giờ đây xử sự làm người khá thấp, nhưng bởi vì vẫn được hoàng đế tin dùng, cho nên thoạt nhìn hắn vẫn rất dễ chịu như cũ.
Các tân khoa tiến sĩ may mắn đi lên thuyền này nghe nói tọa sư ở đây, không khỏi mừng rỡ như điên, thừa dịp thịnh hội còn chưa chính thức bắt đầu, liền tốp năm tốp ba tới bái kiến, Phương Hiếu Nhụ ngồi ngay ngắn trên mặt ghế, nhấc tay vịn lên, tự nhiên đáp lê, ai được hắn thuận miệng hỏi hơn mấy câu, cười khẽ miễn cưỡng an ủi vài tiếng, người nọ liền vui sướng, xương cốt đều muốn nhẹ hơn ba phần, đây chính là người tâm phúc nhất của hoàng đế đó.
Bọn người Lý Cảnh Long và Từ Tăng Thọ, Phò mã Hoài khánh ngồi ở một bàn khác, Hạ Tầm nhìn thấy một bàn này, chú ý thấy ngồi cùng bàn còn có một quân nhân, người này mặc dù một thân áo vải tầm thường, nhưng ngồi ở đằng kia vai lưng thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng, nhìn quanh một lúc, rất có uy nghiêm. Chỉ có lúc bọn người Từ Tăng Thọ, Lý Cảnh Long nói chuyện cùng hắn, hắn mới có thể lộ ra mỉm cười, thời gian khác thì nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng nâng chén uống rượu.
Bởi vì Từ Tăng Thọ mời khách, là vì võ đài của đại ca hắn, cho nên danh sách trước đó cũng không công bố, Hạ Tầm cũng không biết người này đúng là nguyên đại đô đốc hai mươi bốn vệ bên ngoài kinh sư Trần Huy, chỉ cảm thấy người này có thể cùng bàn với bọn người Từ Tăng Thọ, Lý Cảnh Long, địa vị tự nhiên không thấp, mà thân sắc hắn trầm mặc không vui, hiển nhiên có tâm sự khác, liền âm thầm nhớ kỹ bộ dáng người này, chuẩn bị sau đó tra thân phận của hắn.
Trên bàn Từ Tăng Thọ, mấy người chuyện trò vui vẻ, nhất là Lý Cảnh Long, dường như căn bản chưa từng gặp đại bại, căn bản chưa từng bị chèn ép xa lánh, hắn ôm lay tiểu thiếp dung mạo mỹ lệ kia, nói chuyện thanh âm thật lớn, tiếng cười càng khoa trương, không kiêng nể gì cả, làm cho người khác liếc mắt. Trên bữa tiệc, chỉ có Hạ Tầm không biết tên họ viên võ tướng thần sắc cô đơn kia mà thôi.
Còn bên cạnh, chính là đám người Từ Huy Tổ và Phương Hiếu Nhụ, Thượng Thư Trần Địch, Thị Lang Mạnh Phù, trên tiệc này, vốn trò chuyện vui vẻ, vui vẻ hòa thuận, nhưng sau khi thấy hàng xóm là Phò mã Hoài khánh, sắc mặt Phương Hiếu Nhụ nhìn không tốt, ngay sau đó Lý Cảnh Long, Trần Huy lục tục trình diện, Phương Hiếu Nhụ càng thêm không vui, cũng chỉ có lúc bọn học sinh đến trước mặt cung kính thi lê, hắn mới băng lòng lộ ra một chút bộ dáng tươi cười.
“Đặt ở hai năm trước, ngươi chính là người nịnh nọt chuyên cười làm lành, Ngụy Quốc Công ta sao lại đem ngươi, một hủ nho cửu phẩm nhìn ở trong mắt!”.
Thấy bộ dáng Phương Hiếu Nhụ không mặn không nhạt, Từ Huy Tổ cũng ngầm bực dọc, nhưng tình thế mạnh hơn so với người, người trước mắt này ở trước mặt Hoàng Thượng là đệ nhất tâm phúc, Hoàng Thượng khi gặp hắn chỉ biết bảo sao nghe vậy. Từ Huy Tổ đè cơn tóc giận xuống, không khỏi hận sang huynh đệ: “Lão Tam này, mời một đám cẩu bằng hữu đến, muốn để cho ta gánh thêm phiền hà sao?”.
Bởi vì Phương Hiếu Nhụ lãnh đạm rõ ràng, Từ Huy Tổ muốn mượn cơ hội đàm tiếu thỉnh hắn làm mai, từ môn sinh của hắn trúng tuyển năm nay chon ra một người kết hôn với muội muội nhưng cũng khó có thể nói ra.
Hạ Tầm đứng ở sau lưng vương tử Sơn Hậu Hà Thiên Dương, lãnh đạm đánh giá mọi người trên thuyền, tự nhiên không có người đi để ý sự tồn tại của hắn, cũng vậy, hắn cũng không chú ý thư đồng nhỏ đứng ở bên người Từ Huy Tổ kia. Lúc này đại đa số mọi người là mặt nhìn vê phía đâu thuyên, Hạ Tâm mặc dù nhìn lại, nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng Từ Minh Nhi, sao có thể nghĩ đến người này đúng là tiểu quận chúa.
Sứ tiết Nhật Bản và sứ tiết Sơn Hậu lần lượt tham gia tiệc rượu, chủ trì bàn là Từ gia, bọn họ lại không biết hai bên không hợp, chờ Mạnh Thị Lang đến, cũng đành đâm lao phải theo lao. Mạnh Thị Lang cảm nhận, hai bên tuy không hợp, cũng tuyệt sẽ không ở loại địa phương này vung tay, bất kể như thế nào, bọn họ dù sao cũng là đại biểu một quốc gia, sẽ không ở trước mặt mọi người gây chuyện để người chê cười làm tổn hại đến quốc thể.
Người Nhật Bản tuy bất mãn người Sơn Hậu, thực sự chưa từng nghĩ ở trường hợp này làm khó dễ bọn họ. Nhưng mà, Hà Thiên Dương trên thực tế là hải tặc, cũng không phải vương tử quốc gia thật, ngươi giảng lê với một hải tặc, chẳng lẽ không phải là đàn gảy tai trâu?
Hà Thiên Dương trừng mắt nổi giận nhìn Đảo Tân, Đảo Tân Quang Phu trừng mắt nhìn Thiên Nhãn, mắt to trừng mắt nhỏ, trừng đến mức con mắt cũng nghe kêu xèn xẹt. Cuối cùng lạnh lùng khẽ hừ, đều tự nhếch cằm lên, làm bộ chẳng thèm ngó tới, ánh mắt Hà Thiên Dương loạn chuyển, liền bắt đầu cân nhắc làm sao áp chế tên này.
“Tiểu muội, kìa, muội xem người kia, thế nào?”.
Từ Tăng Thọ đang theo Lý Cảnh Long cười ha ha, đột nhiên trông thấy một công tử áo trắng xuôi theo mép thuyền phía trước đi qua, ngọn đèn dưới ánh trăng, người phảng phất giống như ngọc, không khỏi hai mắt sáng ngời, vội vàng quay đầu nhỏ giọng nói với Minh Nhi. Tuy nói hắn mời bọn người Trần Huy, Lý Cảnh.
Long và Hoài khánh Phò mã đến dự tiệc, chính là vì chán ghét đại ca của hắn, phá hỏng hôn sự đại ca tác hợp cho tiểu muội, nhưng thật nhìn thây sĩ tử văn nhân có thể đê vào mắt, thực sự không ngại bảo muội tử nhìn qua.
Vị áo bào trắng công tử tuấn mỹ như ngọc này, có thể là cao trung tiến sĩ, tài học tất nhiên cũng là có, cho nên hắn không thể chờ đợi được muốn cho muội muội nhìn một cái.
Từ Minh Nhi bị đại ca “tuyển chồng” làm cho nàng rất không vui vẻ, đang đứng ở đằng kia sinh hờn dỗi, nghe Tam ca nhỏ giọng hỏi ý kiến, liền tóc giận nói: “Ta không thích!”.
“Ài, muội ngó trước đã, ta xem người này rất tuấn tú”.
Từ Tăng Thọ hơi sốt ruột, vội vàng lại gọi một gia đinh qua, thì thầm vài câu với hắn, bảo hắn đi nghe ngóng thân phận người nọ, gia đinh kia nghe phân phó xong liền vội vàng rời đi. Người nọ đúng là Lưu Ngọc Quyết, hắn cũng không nghĩ đến có người vừa ý hắn, trên thuyền lắc lư một hồi, thấy con thuyền này không có khả năng xảy ra chuyện gì, liền đạp mạn thuyền nhảy qua một chiếc thuyền khác.
Đúng lúc này, một thị tỳ áo xanh bưng khay dưa và trái cây hét lên một tiếng, chén đĩa trong tay rung động, các loại trái cây đều đổ lên trên đầu tân hữu vệ môn, tiếng ồn ào xung quanh lập tức yên tĩnh, hầu hạ tìm thủy trên thuyền đều là thị tỳ từ Sơn vương phủ phân phối tới, vừa thấy vị cô nương kia gây họa, một người bộ dáng quản sự vội vàng chạy tới, tóc giận ‘trách mắng: “Tại sao không cẩn thận như vậy?”.
Một mặt nói, một mặt rút ra một cái khăn tay, Tân hữu vệ môn ảo não tiếp nhận khăn tay, lau lung tung trên đầu trên mặt.
Vị cô nương kia té ngồi ở bên cạnh Tân hữu vệ, người nọ liếc về phía bên cạnh, có phần ủy khuất nói: “Tam quản sự, hắn... hắn nhéo ta... Đau quá...”. Nói xong lại nhẹ nhàng xoa mông.
Xung quanh, bất kể là quan viên hay tiến sĩ, hoặc là những tôi tớ khác, mỗi người đều bừng tỉnh đại ngộ, đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn chú lùn đang ngồi nghiêm chỉnh kia.
Đảo Tân Quang Phu cũng giống hệt mọi người, vẻ mặt khinh thường nhìn về phía trước, nhìn hồi lâu mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chính mình, một bộ mặt trắng thoáng đỏ lên, hai đốm màu đen trên ánh mắt kinh ngạc nhíu lên trời, hắn nhảy dựng lên, hai tay liên tục đong đưa nói: “Nạp ni? Không phải ta! Không phải ta!”.
Hà Thiên Dương ngồi ở một bên con đường đem chân bắt chéo lên, quyệt miệng nói: “Trước mắt công chúng, dọa người quá...
“Bát dát! Thật không phải là ta!”.
Hà Thiên Dương khỉnh thường nói: “Ngươi cửu dát! Ngươi thập dát! Ngươi nói cùng cô nương đi, nói với ta làm gì, ta cũng không phải người ngươi tới...
Đảo Tân Quang Phu giận không kìm được, đã muốn nhảy lên liều mạng, bị quản sự ngăn lại, dàn xếp ổn thỏa nói: “Được rồi được rồi, nhiều người nhiều tay, nói không chừng là tên lưu manh nào đó chiếm tiện nghi cô nương người ta, quý sứ mời ngồi, đêm nay Đại lão gia nhà ta, Tam lão gia mời các vị khách quý cùng đến thịnh hội làm thơ uống rượu, cũng đừng làm mọi người mất hứng mới đúng”.
Nói xong liền đánh mắt về phía thị tỳ, thị tỳ hung hăng trừng mắt nhìn Đảo Tân Quang Phu, uốn éo thân thể rời đi, làm mặt Đảo Tân Quang Phu biến thành quả cả chua, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ là tác giận ngồi xuống, phẫn nộ, muốn tìm người liều mạng cũng không biết tìm ai.
Hà Thiên Dương dương dương đắc ý cười, ngón tay nắn vuốt trong tay áo: “Chậc chậc chậc, trơn bóng, hương hương, vị ngọt này... không sai đâu... Ừm!”.
Đang mặt mày hớn hở, Hà Thiên Dương đột nhiên trợn trừng hai mắt, Bình Nữ đoan trang xinh đẹp ngồi một bên, mắt nhìn phía trước, tay áo lại trượt đến bờ eo hắn hung hăng nhéo một cái. Hạ Tầm xem một bên, đã biết là do Hà Thiên Dương giở trò quỷ.
Hắn bị Bình Nữ thu thập, Hạ Tầm chỉ nhẹ nhàng cười, lại đem ánh mắt ném trên người Lý Cảnh Long. Hắn đột nhiên cảm giác được, Lý Cảnh Long trò chuyện vui vẻ, phóng đãng không cố kỵ, dường như cũng là một loại ngụy trang. Nhất là bê ngoài giông như ăn thuốc kích thích.
Cho dù là lúc hắn đắc ý nhất, cũng chưa từng có điệu bộ điên cuồng như vậy.
Hắn cố ý!
Hạ Tầm giật mình: Lý Cảnh Long đừng loại biểu hiện này để che giấu bi thương và thất vọng trong lòng hắn, đã từng là Tào quốc công cao cao tại thượng, được người tôn sùng, là người tâm cao khí ngạo, hắn có thể vô năng, cũng có thể vô sỉ, vẫn rất có lòng tự tôn. Bất kể là xem thường hay đùa cợt, với hắn mà nói, đều là khó có thể chịu được, mà chỉ cần hắn xuất hiện ở trước mặt công chúng nhất định phải thừa nhận. Cho nên, hắn dùng sự phóng đãng điên cuồng, chẳng hề để ý để che giấu sự nhục nhã và khó khăn trong lòng hắn.
“Lý Cửu Long...
Hạ Tầm dừng trên người hắn, trong mắt dần dần lộ ra vẻ tham lam, hào quang muốn cướp đoạt.
Đúng lúc này, thanh ca nhã nhạc vang lên, trong sân khấu hoa phảng vờn quanh, xuất hiện một người...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan