Chương 334: Vây thành.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

“Quan binh các doanh theo như ta phân phó, thay phiên lên thành phòng thủ; Trong thành còn có bao nhiêu ngựa, toàn bộ đều lấy hết, thiết lập người đóng ở bốn thành, một có thể cứu chữa, lập tức phi ngựa báo Đô Chỉ Huy sứ ti, Bản quan chia đường cứu viện; Cây lăn đá lớn, phân bố quanh bốn thành, cứ mỗi trăm bước trên tường thành, chất thành một đống, chăm chú nghe động tĩnh Yến quân, để ngừa Yến quân đào hang động!”.

Thịnh Dung ban bố quân lệnh xuống dưới đâu vào đấy, tất cả lộ tướng lãnh đều lĩnh mệnh mà đi.

Đầu đường Tể Nam, Thiết Huyễn suất lĩnh một đội nha sai nha môn Bố Chính sứ ti đang dò xét, nhìn tình hình trong thành, đã hạ mệnh lệnh: “Kiểm tra lương thực trong thành, ở bốn phía thành thiết lập điểm phát cháo, cứu tế dân chạy nạn; Mời hương thân trong bản phủ chủ trì, hiệu triệu đại hộ quyên góp lương thực giúp dân; thời tiết sắp nóng bức, một lúc vô ý, nhiều người như vậy, sẽ phát sinh ôn dịch, cần an trí chỗ nghỉ cho dân chạy nạn ở nơi trống trải rộng rãi, điều động dược thương, dược điếm, lang trung trong thành, đi nấu thuốc phòng ngừa ôn dịch phân phát cho dân chúng...”.

Thiết Huyễn đứng ở trên một con đường, nhìn nhìn liếc liếc, bên trong là một đống hỗn độn, đã bị các nạn dân chiếm cứ, làm chỗ ở tạm thời của bọn họ, muốn qua đẩy, đến chen chân cũng không lọt, Thiết Huyễn nhíu nhíu mày, phân phó nói: “Triệu tập nhân thủ, để ý ngã tư đường”.

Một nha dịch bên người vẻ mặt đau khổ nói: “Tham Chính đại nhân, trong thành thoáng cái đã tràn vào nhiều người như vậy, chúng ta không đủ nhân thủ, căn bản không thể chiếu cố hết”.

Thiết Huyễn suy tư một hồi rồi nói: “Do nha môn Bố Chính sứ ti ta ra mặt, dân chúng chạy đến đều ở trong thành, điều động dân tráng, thành lập đội tuần phố, duy trì an ninh nha phủ Tế Nam, để ngừa có người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hoành hành không hợp pháp. Lại từ trong dân chạy nạn điều động người, thành lập đội quét dọn, để ý đường phố, cần phải cam đoan con đường chủ yếu không bị dân chúng chiếm cứ làm chỗ ở, bằng không, điều động vận chuyển binh mã, quân giới sẽ thành vấn đề”.

“Rõ!”.

Thiết Huyễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, thở dài nói: “May mắn đã vào thời tiết tháng năm. Bằng không... Những dân chúng này đều sẽ chết đông cứng ở đầu đường” hắn ngẫm nghĩ, lại nói: “Bất quá, trời nóng nực, cũng có nhiều vấn đề, nhiều dân chúng như vậy, lại là sống ở đầu đường, sẽ không tuân thủ quy củ, ném rác rưởi loạn lên, tùy ý bài tiết, không thể tránh được, như thế mà nói, không quá ba ngày, thành Tế Nam sẽ hôi không chịu nỗi, đội quét dọn còn phải chịu trách nhiệm chuyện này nữa”.

“Rõ!”.

Thiết Huyễn dò xét nửa ngày ở trong thành Tể Nam, quan viên dưới tay làm công tác thống kê đã trình báo số lượng tồn lương trong thành, đối với Đức Châu mà nói, Tế Nam là hậu phương, quân lương đã vận chuyển một lớn lượng đến Đức Châu, mà hơn mười vạn quân đóng ở Đức Châu, lại có thể phá thành trong sớm tối, mẩy trăm vạn gánh quân lương, đều bị Yến quân giữ lấy, Tế Nam thành lại vừa trải qua một mùa đông, mới vừa tiến vào xuân hạ, lương thực còn chưa thành thục, lương tồn trong thành.

Cực kỳ có hạn, may mắn mấy trăm xe lương Thuyết Huyễn đưa đi Đức Châu bị hắn dẫn trở về, phủ kho mới thoáng đầy. Nhưng một khi Yến vương không chịu lui bước, mà là vây thành đánh lâu dài, những lương thực này, duy trì nhiều nhất được nửa tháng.

Vừa nghe tin tức này, Thiết Huyễn khẩn trương lên, vội tiến đến đem tin tức này báo cho Đô Đốc Thịnh Dung, Thịnh Dung nghe xong sắc mặt cũng nặng nề, hồi lâu mới nói: “Yến vương từ khi khởi binh đến nay, ít tiến hành đánh thành lâu dài, hắn đánh Đại Đồng, cũng là đánh trượt qua, dựa vào bản đốc đánh giá, hắn có thể công Tế Nam ta, nhưng vài lần công không được, chưa hẳn sẽ giằng co lâu dài, còn nữa, triều đình sẽ phái binh giải vây”.

Thịnh Dung mặc dù nói thỏa đáng, nhưng hắn bây giờ là đầu não quân sự cao nhất trong thành, muốn thủ Tế Nam, hoặc là mong đợi viện quân triều đình, hoặc là mong đợi Yến vương chủ động lui binh, những thứ này có vẻ không thực tế. Nếu bàn về thủ thành, điều binh khiển tướng, Thiết Huyễn là quan văn, không bằng được hắn, nhưng Thiết Huyễn dù sao cũng đã làm Đoạn Quân trong Ti Pháp Quan một thời gian, biết một chút tư vị của công tác này, hắn hiểu rõ một chủ tướng đến chính mình cũng không thể kiên định tin tưởng, hậu quả sẽ nghiêm trọng cờ nào.

Vừa thấy Thịnh Dung có phần không tin tưởng, không khỏi nâng âm thanh lên nói: “Thịnh Đô Đốc, cần gì nâng chí khí người khác, diệt uy phong mình. Thủ một thành, vung thiên hạ, dùng trăm ngàn binh sĩ, chiến đấu trăm vạn ngày, che chở Giang Hoài, ngăn trở thế tới của hắn. Thiên hạ không vong, hắn có thể tấn công ai? Thiết Huyễn nguyện cùng tướng quân sánh vai, hiệu lệnh quân đội, thề chết cùng thành, để báo quốc gia!”.

Thật ra cũng khó trách Thịnh Dung có những băn khoăn này, Cảnh Bỉnh Văn, Ngô kiệt, Quách kiệt, Lý Cảnh Long... cả đám đều là quan võ so với hắn cao hơn nhiều, Thống lĩnh binh mã cũng nhiều hơn so với hắn, tất cả đều đại bại trong tay Yến vương Chu Lệ, hắn đối với mình đương nhiên không đủ tín tâm, nhưng mắt thấy Thiết Huyễn là một quan văn Bố Chính sứ ti, lại nói được ra ngôn ngữ phóng khoáng như vậy, trong lòng không khỏi xuất hiện ý xấu hổ, vội vàng nghiêm mặt nói: “Thiết đại nhân nói đúng, mặc kệ địch cường hay yếu, chúng ta tử thủ Tế Nam, để báo quốc gia!”.

Thiết Huyễn vui vẻ nói: “Tốt! Có lời này của Thịnh Đô Đốc, văn võ Tế Nam ta đồng tâm chung sức, yến nghịch khó chiếm được tiện nghi. Thiết Huyết tình nguyện cùng tướng quân uống máu ăn thề, người còn thành còn, người vong thành vong!”.

Thịnh Dung chỉ là trước đây chưa từng đảm đương qua trách nhiệm trọng đại như thế, cho nên trong lòng không yên, bị ngôn ngữ của Thiết Huyễn kích thích, lời hào khí nhất thời dâng lên, lập tức gọi người mang tới chén lớn, đỗ đầy rượu mạnh, hai người uống máu ăn thề, thề cùng thủ Tế Nam.

Nhắc tới Thịnh Dung, xuất thân binh nghiệp, lãnh binh mã đã lâu, điều binh khiển tướng chỉ huy phòng thủ thành, thật là mọi thứ đều xuất sắc. Trong lịch sử, thủ Tế Nam, tác dụng lớn nhất thật ra chính là hắn. Hậu nhân đi qua khuyếch đại năng lực và tác dụng của Thiết Huyễn, Thiết Huyễn lúc ấy chỉ là một tham chính Bố Chính sứ ti, dù thế nào cũng không tới phiên hắn đến chủ trì phòng thủ thành Tế Nam, huống chi những phương diện dụng binh thủ thành này cũng không phải một người thường nói tinh thông có thể tinh thông.

Trong lịch sử chủ tướng thủ Tế Nam trên thực tế là Thịnh Dung, thủ vững Tế Nam ba tháng, khiến cho Yến vương Chu Lệ lui binh, công lao Thịnh Dung đứng thứ nhất, nhưng Thiết Huyễn bày mưu góp sức, công lao cũng thật lớn, nhất là hắn nêu ra hai chủ ý, một là ‘treo thần bài’, một là ‘kế trá hàng’, rất có phong cách, làm hậu nhân nói chuyện say sưa. Hắn có công lao lớn nhất, ở chỗ bảo đảm hậu cần và khích lệ nhân tâm, có tác dụng cùng loại với chính ủy.

Nhưng thủ Tế Nam mấy tháng, chủ yếu vẫn là chiến đấu chính quy, chỉ huy điều hành bố trí phòng thủ thành, đây là việc của Thịnh Dung. Sau trận chiến này Thịnh Dung được phong Lịch thành hầu, tướng quân bình Yến, Thiết Huyễn được đề bạt làm Bố Chính sứ, cũng không có tước vị, chính là do nguyên nhân này. Thịnh Dung là một đời danh tướng, Thiết Huyễn là một đời danh thần, trước đây công tích không hiện, nay thành danh, đều nhờ Tế Nam.

Nhưng Tĩnh Nan biến đổi dài đến bản năm, về sau Thịnh Dung binh bại đầu hàng, chuyện này thành vết nhơ của hắn, không phù hợp giá trị làm quan trong nho gia, thế là công lao trước kia của hắn cũng bị xóa sạch, mấy trăm năm tuyên truyền, đã bị biến thành con rối giống như tất cả quan viên thủ Tế Nam lúc trước, giống như chỉ dựa vào một mình Thiết Huyễn tham chính chủ trì phòng ngự Tế Nam.


Trong thành Tế Nam kín người hết chỗ, khắp nơi đều là dân chúng chạy nạn, cùng nhiều đội quan binh vội vàng đi qua. Hạ Tầm kẹp ở trong đám người chạy nạn, chậm rãi đi đi ở đầu đường Tế Nam.

Cửa thành đã đóng, lúc ấy ba vị đại nhân Thịnh Dung, Thiết Huyễn, Cao Nguy đứng ở đầu tường, mắt thấy Yến quân muốn đi theo đằng sau dân chúng chạy nạn xông vào thành, rơi vào đường cùng đành phải quyết định thật nhanh, thét ra lệnh bắn tên. Một trận vũ tiễn dày đặc bay xuống dưới, làm dân chúng chạy nạn và Yến quân công kích phía trước chết một mảng, lúc này mới cường chế đóng cửa thành lại.

Dân chúng bị ngăn ở ngoài cửa đành phải đường ai nấy đi, trốn đến những châu huyện khác.

Lý Cảnh Long, lại thất bại.

Hắn vội vàng triệu tập hơn mười vạn đại quân dừng lại tại chỗ, muốn bày trận hình dày đặc nghênh chiến kỵ binh Yến quân, nhưng hơn mười vạn đại quân vừa mới chạy đến chỗ này, dưới sự vội vàng còn chưa tới kịp hình thành trận thế, chỉ là mơ hồ hình thành một cái nhạn hình trận, thiết kỵ Yến quân đã đi đến.

Đây là Đóa Nhan tam vệ, mang binh là đứa con thứ hai của Yến vương, Chu Cao Hú và chủ tướng doanh tiên phong khâu Phúc, bọn họ tuy chỉ ba bốn ngàn người, lại lợi dụng cơ hội trận hình đối phương hỗn loạn cường chế đột nhập trận địch, dùng ưu thế kỵ binh nhanh nhẹn như bay dụ ngươi chạy sang đông sang tây, rồi lại đột nhiên một đường thẳng đến trung quân, không chờ ngươi kịp phản ứng, lại nghiêng sang đánh cánh phải, chợt một đường kỵ binh lại phân hai đường, giống như hai cánh chim.

Đấu pháp như vậy, đối với một quân đội trận hình còn chưa dọn xong mà nói, căn bản không cách nào áp dụng phản kháng nhanh chóng hữu hiệu, Lý Cảnh Long lại càng không phải người điều hành có tài, dùng hơn.

Mười vạn đại quân, không khá hơn một đàn cừu non để mấy con sói hung hăng tàn bạo tùy ý giết hại.

Lý Cảnh Long thấy tình thế không ổn, hùng tâm tráng chí vừa mới dâng lên nhất thời hóa thành hư ảo, lập tức lấy ra một quân lệnh mà từ khi hắn đích thân chỉ huy tác chiến đã sử dụng với tần suất cao nhất: “Rút lui!”.

Lý Cảnh Long rút lui về hướng nam, xem dạng như vậy, hắn đã không có ý định trở về rồi, lần này vừa chạy là sẽ qua sông, như làn khói trốn về thành Nam kinh.

Hạ Tầm bị giam trong thành.

Hắn một đường đuổi theo cỗ xe hình như có Tạ Vũ Phi ở trên, bởi vì tất cả mọi người chen chúc đi tới, không ngừng xông đến xe ngựa làm hắn chen chúc càng ngày càng ra bên ngoài, Hạ Tầm dưới tình thế cấp bách, dứt khoát nhảy xuống chiến mã, chen chúc qua từng chiếc xe hơi, dê bò, người đi đường, tiến về phía xe ngựa kia.

Chờ hắn khó khăn lắm mới sắp sửa đuổi kịp cỗ xe ngựa, quân Minh dưới sự chỉ đạo của con lợn chủ soái Lý Cảnh Long, đã là tan rã toàn bộ. Chiến cũng vội vàng, bại cũng vội vàng, Lý Cảnh Long chạy vội đi. Đại quân giải tán lập tức, đường ai nấy đi, thiết kỵ Yến quân giết được cao hứng, hai viên hãn tướng Chu Cao Hú, khâu Phúc suất lĩnh, trực tiếp đánh về phía cửa thành, muốn thừa dịp rối loạn chiếm cứ cửa thành.

Trên cổng thành, Thịnh Dung, Thiết Huyễn và quan viên văn võ thấy tình thế không ổn, lập tức hạ lệnh phong thành, nhưng dân chúng chen chúc vào thành, cửa thành sao có thể đóng cửa, rơi vào đường cùng liền thét ra lệnh bắn tên, tên như mưa to, cửa thành biến thành chỗ chôn thây, đến lúc máu chảy thành sông, cửa thành mới đóng.

Hạ Tầm lúc ấy đang tại dưới thành, đầu tường bắn tên xuống, Hạ Tầm liền biết không ổn, lập tức chui vào đáy một cỗ xe trâu phía trước, dưới từng mảng tên bắn vào thành xe nghe phầm phập mà nhanh chóng tiến về phía trước, kết quả... Trong khoảnh khắc cuối cùng cửa thành đóng cửa, hắn đã xông vào trong thành.

Chiến tranh dù sao cũng là chiến tranh, không phải ngươi chết chính là ta sống, cũng không phải là trò đùa, càng không thể nhân từ nương tay. Hạ Tầm từ trong tay tử thần trốn tới, đến nay nhớ tới pha mạo hiểm vừa rồi, lòng vẫn đang còn sợ hãi.

Chờ hắn ổn định lại thần trí, lại phát hiện chiếc xe ngựa đã không thấy, trong thành khắp nơi đều là dân chúng hỗn loạn, trời biết chiếc xe kia đi đến nơi đâu, duy nhất có thể xác định là, chiếc xe ngựa khẳng định đã đi vào thành.

Chiếc xe kia có Tạ Tạ ở trên? Tại sao nàng lại đến nơi này, địa phương hỗn loạn như vậy, nàng là một nữ nhi, tuổi trẻ tướng mạo đẹp, vạn nhất...

Trong lòng Hạ Tầm đầu tiên là phát lạnh, tiếp đó nhớ ra, Tạ Vũ Phi đã đến, Bành Tử Kỳ nhất định đã ở bên người nàng, lúc này trong lòng mới an tâm một chút.

Nhưng trước mắt dân chúng trong thành Tể Nam đâu chỉ trăm vạn, muốn tìm một người không khác tìm kim đáy biển, Hạ Tầm chỉ có thể dọc theo phố dài, một đường tìm kiếm...

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan