Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Phương hướng từ Tế Nam đến Đức Châu, một đội mấy trăm chiếc xe mặc chiến áo uyên ương của quan binh đang chậm rãi mà đi, bên đường dần dần xuất hiện nhiều dân chúng thần sắc hoảng sợ, khiến cho một vị nhân viên cưỡi ngựa chú ý.
Vị nhân viên này khoảng ba mươi, thân hình cao lớn, màu da mặt đen, hốc mắt hơi hõm sâu, mũi lại lại rất cao, chòm râu dưới hàm hơi cong cong, một đôi đồng tử màu nâu, hình như không giống huyết thống người Trung Nguyên.
Hắn ghìm chặt ngựa, cúi đầu về phía một nam tử vịn một lão nhân đang hoảng sợ chạy đi hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì, bản quan nhìn thần sắc ngươi rất hoảng sợ, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện đại sự gì sao?”.
Nam tử kia thấy một người làm quan hỏi thăm, không dám không đáp, vội vàng dừng chân, nói: “Không tốt đâu, yến quân đánh tới Đức Châu rồi, Đức Châu không bảo vệ được, Tào quốc công suất lĩnh đại quân vừa đánh vừa lui, đang rút lui về hướng bên này, phải chạy nhanh, nếu muộn sẽ bị Yến quân bắt được”.
Quan viên này vừa nghe, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng, hắn lại thuận miệng gọi vài người đi đường, vừa hỏi xong, câu trả lời nào cũng giống hệt người vừa nãy, sắc mặt hắn không khỏi đại biến, lập tức phân phó nói: “Lập tức quay đầu ngựa lại, tất cả quân lương, áp giải về phủ Tế Nam”.
Bọn thủ hạ nghe xong: “Thiết đại nhân, chúng ta không nhận được quân lệnh của Tào quốc công, nếu cứ trở về như vậy, sợ không chịu nổi trách nhiệm đâu, sao không tiếp tục đi về phía trước, nếu quân ta thật chiến bại, sau khi nghênh tiếp nhân mã triều đình rồi lui cũng không muộn”.
Sắc mặt Thiết đại nhân này trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói bậy, đến khi đó, người có thể đi được, mẩy trăm xe quân lương này làm sao chạy được? Chẳng phải cung cấp toàn bộ cho phản quân Yến nghịch sao? Đức Châu còn chưa tới lúc đói, lập tức quay đầu xe, trở về Tế Nam, có bất kỳ chuyện gì không ổn thỏa, bản quan chịu hết!”.
Bọn thủ hạ bất đắc dĩ, đành phải quay đầu xe, theo đám người chạy nạn đồng loạt hướng đến phía đông mà đi.
Vị Thiết đại nhân này, đúng là vị cùng Hạ Tầm, Lý Cảnh Long đồng loạt tiêu diệt cướp biển Đông hải ngũ quân phủ đô đốc Đoạn Sự quan Thiết Huyễn kia, hắn là Phó sứ của Lý Cảnh Long, hành trình Đông Hải có một phần công lao của hắn, lễ mừng năm mới nguyên niên kiến Văn, Chu Duẫn Văn luận công ban thưởng, đề bạt hắn, phái hắn đến Sơn Đông phủ làm Tham Chính. Thiết Huyễn lúc này đã nhận nhiệm vụ gần một năm, hắn đang phụng mệnh gom góp lương thảo từ Sơn Đông trở đến Đức Châu, vừa nghe phía trước đại bại, quyết định thật nhanh, liền quay lại Tế Nam.
Thiết Huyễn thúc đẩy đoàn xe vận lương dùng tốc độ cao nhất chạy về Tể Nam, lại sai vài tên tiểu giáo cưỡi ngựa tiếp tục lên phía trên dò xét tin tức chuẩn xác, tiểu hiệu quay về báo tin, đại quân triều đình bại lui đang về đây, sáu mươi vạn đại quân của Tào quốc công thật sự thất bại, giờ đây Đức Châu sợ dĩ thất thủ, bởi vì đại quân đang bại lui đến Tế Nam. Thiết Huyễn nghe vậy, lập tức bỏ đại đội qua một bên, phi ngựa trở lại Tế Nam báo tin.
Thiết Huyễn chạy tới phủ Tể Nam, không trở lại nha môn Bố Chính.
Sứ, trực tiếp vọt tới nha môn Đô Chỉ Huy sứ ti, xoay người xuống ngựa liền xông vào bên trong, chạy đến trước mặt Đô Chỉ Huy sứ ti Tham quân Cao Nguy, vừa thấy hắn, Cao Nguy ngạc nhiên nói: “Đỉnh Thạch, ngươi không phải mang lương thảo đi đến Đức Châu sao, tại sao trở lại nhanh như vậy?”.
Thiết Huyễn thở hồng hộc nói: “Sơn khôi huynh, việc lớn không ổn rồi, Tào quốc công đại bại, Đức Châu thất thủ, bại quân đang chạy đến phía Tế Nam, yến quân theo đuổi không bỏ, chúng ta nhanh chóng chỉnh đốn nhân mã, bố trí phòng thủ thành trì”.
Cao Nguy vừa nghe cũng không nhịn được hoảng sợ, vội vàng kéo hắn lại rồi nói: “Nhanh, ta và ngươi cùng đi gặp Thịnh Đô Đốc, nếu muốn điều động binh mã, phòng thủ thành trì, còn cần Thịnh Đô Đốc hạ lệnh”.
Lúc này đầu não quân sự cao nhất trong thành Tế Nam là Đô Đốc Thịnh Dung, Thịnh Đô Đốc nghe Thiết Huyễn bẩm báo tin tức xong, cũng không nhịn được, hơi bị kinh hãi, lập tức truyền quân lệnh xuống, bắt đầu bố trí phòng thủ thành Tế Nam.
Dưới thành Tế Nam chen chúc không chịu nổi, quân dân xen lẫn trong cùng một chỗ, uốn lượn thành một hàng dài đến hơn mười dặm, phía sau tiếp phía trước ùn ùn vào thành. Các loại xe, gia súc, người đi đường chật ních, con đường thậm chí hai bên đường đều có người đứng.
Xe Bành Tử Kỳ và Tạ Vũ Phi chọn phương án an toàn cũng chen chúc ở chính giữa, từng tấc một tiến về phía trước.
“Tử Kỳ tỷ, đằng kia, nhìn kìa.
Ánh mắt Bành Tử Kỳ nhìn theo Tạ Vũ Phi, thấy một chiếc xe ngựa bị chen chúc bên ruộng đồng, ngồi trên xe ngựa hẳn là người một nhà, ăn mặc phú quý, xe là dạng xe lớn, không thấy chiếc xe nào bên cạnh bằng xe đó. Bành Tử Kỳ hỏi: “Xem bọn hắn làm gì?”.
Tạ Vũ Phi nói: “Ngươi xem bộ đồ viên ngoại, lại nhìn cách ăn mặc của phu nhân kia và công tử kia”.
“A...”.
Bành Tử Kỳ nhìn thoáng qua, ẩn ẩn cảm thấy không quá thuận mắt, nhưng cụ thể có cái gì không ổn, vẫn là không thể nhìn ra.
Tạ Vũ Phi nói: “Bọn họ ăn mặc, là quần áo trong nhà, nhất là vị phu nhân béo kia, rõ ràng cho thấy là một thân thường phục, không phải quần áo nên mặc khi ra bên ngoài. Còn nữa, ngươi xem chất liệu quần áo bọn họ, nhìn trên mũ viên ngoại đính ngọc, vòng tai phu nhân, đều là báu vật quý, nhưng bọn họ lại có thể ngồi một cỗ xe ngựa trần, trên xe ngựa không có cái gì bao phủ, chuyện này nói rõ, bọn họ vội vàng trốn đi, không kịp mang theo vật gì”.
Bành Tử Kỳ chợt nói: “Không sai, rất có lý”.
Tạ Vũ Phi khẽ mỉm cười nói: “Như vậy, giờ đây sau khi bọn họ vào thành, tài vật trên người không đủ để duy trì sinh kế. Hơn nữa bọn họ không thể mang theo xe ngựa, trước mắt đã đến dưới thành Tế Nam, tác dụng ngựa này xe đối với bọn họ mà nói đã là có cũng được mà không có cũng không sao, ngươi nói, nếu chúng ta đưa tiền mua xe ngựa hắn, hắn bán hay không?”.
Bành Tử Kỳ mừng rỡ, nói với Tạ Vũ Phi: “Ngươi chờ một chút, ta đi thương lượng với viên ngoại” Nói xong liền thả người nhảy lên, vượt qua một cỗ xe lừa, một cỗ xe la, nhảy qua đủ các loại xe, nhanh nhẹn như một con chim rơi xuống phía ngoài cùng.
Hạ Tầm và đám người Từ khương ghìm ngựa đứng ở bên cạnh đám người chạy nạn, chăm chú quan sát biển người này. Bọn họ là thám mã, chủ lực Yến vương qua Đức Châu mà không tiến vào, đem nơi đó ném cho nhân mã đến sau tiếp thu, chủ lực tiên phong không ngừng đuổi theo Lý Cảnh Long, bởi vì Yến vương giờ đây đã rõ ràng, một thành nhỏ mất đi hay đoạt lấy, với hắn mà nói căn bản không có chuyện gì dùng, hắn muốn lợi dụng thắng lợi lần này, làm quân Minh thiệt hại nghiêm trọng, khiến cho nguyên khí quân Minh đại thương, từ nay về sau không thể tổ chức nỗi thế công quy mô khổng lồ như thế.
Cho nên thám mã vốn là thường phục, lại quen thuộc tình hình Sơn Đông, bọn người Hạ Tầm tạm thời từ gián điệp biến thành đại quân, nhân mã Yến vương đuổi theo chỉ có kỵ binh, bọn họ không thể không lo lắng Lý Cảnh Long chạy trốn tới nửa đường, đột nhiên lình cơ khẽ động thiết lập mai phục gì đó, nhưng quân Minh trốn thật sự là quá là nhanh, bọn họ một đường truy kích, chỉ có thể cứ cách một đoạn lộ trình, phái một người trở lại, báo cáo tình hình phía trước, giờ phút này chạy tới dưới thành Tế Nam, đã chỉ còn lại có hai người Hạ Tầm và Từ khương.
“Ha ha, tràng diện như thế, thật sự là hoành tráng. Từ khương, nhanh trở về báo tiên phong quân ta, toàn lực đánh sâu vào, trận hôm nay, quân Minh trong thành không cách nào ra khỏi thành tiếp ứng, quân Minh ngoài thành không cách nào thong dong vào thành, địa phương này, lại là bình địa trống trải, rất thích hợp cho kỵ binh ta công kích, diệt chủ lực địch”.
“Rõ!”.
Từ khương không nói hai lời, quay đầu ngựa liền hướng phía sau chạy.
Đi.
Lý Cảnh Long suất lĩnh bại binh chạy trốn tới dưới thành Tế Nam, chỉ thấy người đông nghìn nghịt, ngựa hí trâu rống, các loại xe và người đi đường chen chúc trước cửa thành làm mưa gió không thấu, nếu từ bầu trời nhìn xuống, cửa thành giống như một miệng hồ lô, mà dân chạy nạn bên ngoài và quân đội không ngừng bành trướng khuếch trương, thật giống như hồ lô kia đang cuồn cuộn tuôn nước ra, phủ lên một diện tích lớn.
Trên thực tế, giờ đây “Mực nước” này không phải chảy ra bên ngoài, mà là đi vào bên trong, chỉ là bởi vì đám người bên ngoài không ngừng gia tăng, cho nên không làm cho người ta cảm giác đang tiến vào, ngược lại là có một loại cảm giác phát tiết ra.
Lý Cảnh Long thấy tình cảnh này cả người đều như chìm trong mộng, cực kỳ vội vàng quát: “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Đuổi bọn họ đuổi ra, bản Quốc Công muốn vào thành chủ trì việc quân cơ đại sự!”.
Một tiếng ra lệnh này, dân chúng không thể nhịn được nữa, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên: “Con mẹ ngươi ăn bổng lộc triều đình, hưởng mồ hôi nước mắt nhân dân, không thể bảo vệ quốc gia thì thôi, còn muốn đuổi dân chúng của mình đang chạy trốn?”.
Mệnh lệnh như vậy nhưng những binh sĩ kia cũng không nhanh chóng đi chấp hành, hơn nữa ngươi muốn đuổi, làm sao phải đuổi? Trừ khi giết.
Sạch toàn bộ người ở đây, bọn họ dù sao cũng là binh mà không phải là giặc, làm sao làm được việc táng tận lương tâm như vậy.
Lý Cảnh Long mắt thấy không tiến được vào thành, gấp đến độ chảy mồ hôi hột, lúc này thám mã phi ngựa báo lại: “Báo, Quốc công gia, yến quân đã đuổi tới”.
Lý Cảnh Long vừa nghe, sợ tới mức hồn lìa khỏi thể, vừa muốn hạ lệnh vứt Tế Nam chạy trốn đến hướng nam, bỗng trong lòng khẽ động, truy vấn nói: “Truy binh nhiều hay ít?”.
Thám mã nói: “Truy binh chính là tiên phong của Yến quân, nhiều nhất chỉ có bốn ngàn kỵ binh, bọn họ bỏ qua binh mã của ta, chỉ bám theo sau lưng Quốc Công không tha, lập tức đuổi tới nơi”.
Lý Cảnh Long vừa nghe lời này, liền giống như con gà trống tức giận, mặt đỏ bừng lên, theo sát bên cạnh hắn giờ đây ít nhất còn có hơn mười vạn đại quân, yến quân chỉ có bốn ngàn người, dám truy đuổi? Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!
Lý Cảnh Long nghiêm nghị hạ lệnh nói: “Bố trận, nghênh chiến! Toàn diệt địch xâm phạm!”.
Hơn mười vạn đại quân lập tức hoạt động, dưới thành dân chúng đã biết Yến quân đuổi tới, lại thấy quân Minh bày ra thế trận lớn như vậy, lập tức sắp giết thành núi thây biển máu, không khỏi hoảng hốt, trong lúc nhất thời khóc cha, gọi mẹ, âm thanh gào khóc rung trời, rốt cuộc không người nào chịu tuân thủ trật tự vào thành, nguyên một đám chen chúc tiến lên, liều mạng chạy về phía cửa thành.
Quả như Tạ Vũ Phi phán đoán, gia đình giàu có kia là hoảng sợ trốn tới, đến tiền bạc cũng không mang, Bành Tử Kỳ và viên ngoại thương lượng một phen, đối phương vui vẻ đáp ứng, lập tức nhượng xe lại, nhận được tiền của Bành Tử Kỳ, thì đúng lúc này, cả đội ngũ chạy nạn không hẹn mà gặp, điên cuồng la lên chen chúc đi về phía trước, Bành Tử Kỳ đột nhiên bị dòng người chen đi ra xa hơn mười bước, chiếc xe ngựa cũng bị đám người lôi cuốn xông về phía trước.
“Phi Phi, Phi Phi!”.
Bành Tử Kỳ kinh hoàng vội gọi, nhưng sao còn có thể tìm thấy thân ảnh Tạ Vũ Phi.
Tạ Vũ Phi cũng nóng nảy, chui ra khỏi xe ngựa, cầm lấy cánh xe kêu về phía xa xa: “Tử Kỳ tỷ tỷ, Tử Kỳ tỷ tỷ... Gọi chưa được mẩy tiếng, xe ngựa bị đám người chen chúc va chạm, nàng đứng không vững, liền ngã vào xe ngựa.
Cũng chỉ là một tích tắc như vậy, đã bị Hạ Tầm nhìn ở trong mắt. Hạ Tầm thấy đại chiến sắp nỗ ra, đang muốn quay ngựa rời đi, trong lúc lơ đãng, một hình bóng xinh đẹp quen thuộc liền nhảy vào mi mắt, thân thể Hạ Tầm chấn động, nghẹn ngào kêu lên: “Tạ Tạ?”.
Chỉ một thoáng này, Tạ Vũ Phi đã ngã trở lại trong xe.
“Là nàng sao? Nàng làm sao có thể ở trong này, chẳng lẽ là ta đã nhìn sai? Không có khả năng, ta làm sao có thể nhìn lầm!”.
Không thể xác định thân phận, Hạ Tầm cuối cùng không chịu yên tâm rời đi như vậy, chỉ do dự một chút, hắn liền giục ngựa đuổi theo xe ngựa đang bị lôi về hướng cửa thành...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan