Chương 335: Sinh kế.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Tại sau khi Chu Cao Hú và khâu Phúc dùng bốn ngàn kỵ binh đánh tan hơn mười vạn đại quân của Lý Cảnh Long, Chu Lệ suất lĩnh đại đội nhân mã chạy đến, ở mười dặm ngoài thành Tế Nam hạ trại. Bắc Bình Trịnh bá thôn một trận chiến, Hà Bắc Bạch Câu Hà một trận chiến, Lý Cảnh Long tổng cộng có tám mươi vạn đại quân, hôm nay còn có thể thành biên chế đầu nhập chiến đấu, phỏng chừng không vượt qua ba mươi vạn người, hơn nữa chủ soái đào tẩu, các tướng lĩnh dẫn quân từng người tự chiến, có thể nói, chiến lược của Chu Lệ đã hoàn mỹ.

Hắn hạ trại quân đội dưới thành Tế Nam. Triệu tập chúng tướng, thương nghị duy nhất một sự kiện, chính là có cần phải đánh Tế Nam hay không.

Đánh Tế Nam khó khăn thế nào, mỗi người đều biết rõ, một là Yến quân không đánh công thành chiến nhiều lắm, khuyết thiếu khí giới công thành; Hai là binh lực so với triều đình thì vẫn là có hạn, đánh hạ cũng rất khó chia ra để bảo vệ; Ba là Lý Cảnh Long tuy chạy thoát. Nhưng Đại tướng Bình Bảo Nhân và Ngô kiệt Đẳng còn đang thống lãnh binh lính, binh mã bản bộ của bọn họ tổn thất không lớn, rất có thể sẽ hình thành thế vây đánh, vây quanh Yến quân ở Tế Nam, hoặc là chặt đứt đường lui của bọn họ.

Nhưng cũng có một bộ phận tướng lãnh cho rằng. Lý Cảnh Long trước tiên dùng năm mươi vạn đại quân chiến bại, lại dùng sáu mươi vạn đại quân cũng chiến bại, điện hạ đã có tư cách sánh ngang với triều đình, không thể giống như trước kia, công thành chiếm đất để tiện bước đi, mà hẳn là từng bước mở rộng địa bàn khuếch trương phạm vi thế lực của mình. Không đủ địa bàn, sẽ không đủ tiền lương để chiêu binh mãi mã, thế lực thủy chung không cách nào khuếch trương, nói gì tới việc đánh tới thành Nam kinh, giết nịnh thần, thanh lọc bên cạnh quân vương?

Ý kiến này cuối cùng cũng đã đả động Chu Lệ. Hắn quyết định sau hai lần dã chiến đại thắng, lại lần đầu tiên công thành, nắm lấy thành Tế Nam. Thế là, yến quân ngoài thành Tế Nam lập tức động viên khua chiêng gõ trống bắt đầu kiến tạo khí giới công thành, chuẩn bị đánh thành Tế Nam. Trong thành Tế Nam, Hạ Tầm tìm kiếm hai ngày, còn chưa tìm được cô gái giống hệt Tạ Vũ Phi kia, khiến cho Hạ Tầm vừa do dự vừa lo lắng. Hắn hoài nghi mình có thể là nhìn sai rồi, lại lo lắng xác thực là Bành Tử Kỳ và Tạ Vũ Phi lo lắng cho hắn, cho nên hai người từ đảo Song Tự chạy đến tìm hắn, tuy nói hai người các nàng một biết võ một người coi như là người từng trải, nhưng hiện tại rối loạn, thật sự làm người lo lắng.

Dùng thân phận thủ lĩnh mật điệp Yến vương này của hắn mà nói, dưới bàn tay hắn, đem Tào Quốc công gia thậm chí mấy chục vạn đại quân dưới trướng Tào quốc công đùa bỡn, nhưng hiện tại hắn cùng một người dân chạy nạn bình thường không khác nhau là mấy, cũng phải ngủ ngoài đường, ăn quán ven đường, không hề có đất dụng võ, Bành Tử Kỳ và Tạ Vũ Phi hai nữ hài nhi nên làm thế nào cho phải.

Mặt trời lên cao, Hạ Tầm lo lắng đi tìm trong thành đã đến tình trạng kiệt sức, đột nhiên trông thấy phía trước có một cửa hàng bánh bao, cửa hàng này làm ăn đặc biệt náo nhiệt, đám người mua bánh bao xếp thành hàng dài, Hạ Tầm lúc này mới giật mình hóa ra đã đến buổi trưa, trong bụng mơ hồ cảm thấy hơi đói, hắn sờ sờ tiền bạc giấu ở dưới eo, liền cùng cất bước đi tới.

Một đại hán mua bánh bao phẫn nộ kêu lên: “Con mẹ nó, ta nói Mạc chưởng quỹ. Ngươi cũng quá đen tối đẩy, ngày hôm qua còn một bánh bao một văn tiền, hôm nay tăng tới hai văn, sao ngươi phải đi buôn bán? Ngươi đi cướp đoạt có phải nhanh hơn không!?”.

Lão chủ giữ lại hai miếng bánh bao nở nụ cười hắc hắc: “Hứa lão tam, việc này không trách được ta. Ngươi không nhìn sao, bánh bao của ta còn chưa kịp hấp, có theo kịp tốc độ bán không? Nhiều người mua bánh bao quá, không có biện pháp, ngươi là thủ lĩnh trong thành sao. Trong nhà mình có nồi có lồng hấp, ngươi muốn ăn lại chê đắt, vậy tự mình làm đi”.

“Mẹ hắn, yến quân vây thành, ngươi là một tên bán bánh bao cũng trục lợi, vốn định bớt việc, nếu thế, lão tử không mua, ta về nhà tự mình làm!”. Thực khách hùng hùng hỗ hỗ đi ra.

Hạ Tầm đứng ở đằng kia, lời nói này rơi vào trong tai, hắn sửng sốt một chút, đột nhiên linh cơ run lên, lập tức xoay người vội vàng đi đến.

Hai ngày này vì tìm Tạ Vũ Phi, hắn không yên lòng cũng không nghĩ nhiều, nghe đoạn đối thoại giữa hai người, hắn mới chợt nhớ tới, Yến vương vây hãm Tế Nam, hình như là vây quanh mẩy tháng, lúc này mới có vài ngày, giá cả bánh bao tăng lên gấp đôi, điều đó chứng tỏ. Lương thực trong thành đã hết?

Tiền Hạ Tầm mang trên người cũng không tính là nhiều. Hôm nay vô tình vào thành Tế Nam, hắn chưa tính được cách để mình sinh tồn, nếu Yến quân vây khốn Tế Nam mấy tháng. Cuối cùng đem hắn, một vị đầu não cao nhất của mật điệp Yến quân biến thành người chết đói trong thành... kết quả này cũng quá là khôi hài đi?

Hạ Tầm vội vàng chạy tới một cửa hàng bán lương thực. Khá tốt, lúc này còn không có người tranh mua lương thực, có lẽ là tiểu dân bình thường còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, hoặc là bọn họ rất lạc quan cho rằng. Không qua vài ngày, đại quân triều đình có thể giải vây cho Tế Nam, cho nên trên người có tiền cũng không nỡ lấy ra tất cả, lương thực đã bắt đầu tăng giá.

Hạ Tầm đến chỗ mới của hắn. Hắn muốn đổi toàn bộ thành lương thực, không ngờ lão bản lại có thể tiếc không nỡ bán, hắn nhìn sang Yến quân đang vây, lương thực có thể tiếp tục tăng giá, Hạ Tầm chỉ mua một tủi lương thực, khiêng lương thực đi trên đường, rồi lại vì chuyện mình làm sao sống bằng lương thực mà bắt đầu phát sầu.

Hắn không có chỗ ở trong thành, mấy ngày nay cũng đã tá túc đầu đường.

Cẩn thận suy nghĩ thật lâu, Hạ Tầm đột nhiên nhớ tới động khâu Tử Trường Xuân quan, nghe nói chỗ đó là bí quật từng duy tu, trước đó lần đầu hắn nhận lệnh triều đình đến Tế Nam tiêu diệt Bạch Liên giáo phỉ, bọn người Ngưu Bất Dã từng ẩn thân ở đó, Hạ Tầm thi kế, dụ Sử Vương Kim Cương Nô dẫn hắn tới đây, đây là chỗ có thể ẩn thân duy nhất Hạ Tầm nghĩ đến.

Hạ Tầm khiêng lương thực chạy tới Trường Xuân quan. Chỉ thấy cửa chính đóng chặt, bên trên còn dán hai tờ giấy niêm phong giao nhau của quan phủ.

Bởi vì đạo nhân hương khói của Trường Xuân quan cũng là giáo đồ Bạch Liên, lúc ấy cũng bị quan phủ bắt đi, tòa đạo quan đã bị phong bế. Hạ Tầm không đẩy cửa vào. Mà là trực tiếp đến hậu viện, đem lương thực cất giấu dưới tường, sau đó lại đi đến cửa hàng bán lương thực thứ hai, tiếp tục mua sắm lương thực, đương nhiên, hắn cũng không quên mua vài hũ dưa muối.

Chờ tất cả xong xuôi, Hạ Tầm ngồi xuống trên bậc thang tràn đầy tro bụi tại hậu viện Trường Xuân quan, ngẫm lại cử động của mình bây giờ, quả thực giống như một con chuột xám xịt. Sự tình phát triển đến bước này. Thật sự không phải là thứ hắn có thể khống chế, Tạ Vũ Phi rốt cuộc có vào thành Tế Nam hay không, tình hình hôm nay như thế nào, hắn không biết; Hai ngày không có tin tức của hắn, Yến vương bên kia có lẽ còn chưa sốt ruột, khả năng nhất thời rối loạn mà mất đi liên lạc. Nhưng lâu như thế còn chưa có tin tức hắn, Yến vương bên kia tất nhiên cho rằng hắn xảy ra việc ngoài ý muốn, cũng không biết có thể cải biến những chỗ hắn an bài bố trí hay không.

Ban đầu, hắn là xử trưởng “quân tình lục xử” của Yến vương, hô phong hoán vũ, thần thông quảng đại. Mà hiện tại, hắn chỉ là một dân chạy nạn bình thường mà thôi, hắn có thể làm, chỉ là lợi dụng ưu thế một người xuyên việt biết trước tất cả, cất giữ cho mình một ít lương thực để bảo vệ tính mạng, chuyện này thật sự quá không thể chịu nổi.

Mà tất cả chuyện này, đều là bởi vì thấy được nàng.

Tạ Tạ, nàng... Nàng, xú nha đầu này, rốt cuộc có ở đây hay không?


Khương phủ ở phố Phù dung, trước cửa dựng thẳng cột, đi vào tiêu chí của thi sĩ.

Lão gia Đổng gia, lại là một vị lão gia cử nhân.

Giờ phút này, cách cửa ra vào không xa có con ngựa buộc bên cạnh. Một đám người vây quanh.

Đổng Hàn Văn Đổng công tử từ trong phủ đi ra. Gặp rất nhiều người qua đường và dân chạy nạn đứng chen chúc trước cửa không xa. Liền nhíu mày không vui: “Sao thế này, những dân chúng chạy nạn. Đều chen đến cửa nhà ta. Làm sao vậy? Đi đi đi, đuổi bọn họ ra xa một chút!”.

Đổng Hàn Văn ra lệnh một tiếng, vài gia đinh ác nô lập tức tiến lên. Đi đến đuổi người: “Tránh ra. Tránh ra, vây quanh cửa ra vào nhà chúng ta làm gì, nhanh cút đi, nếu không đi, lão tử cầm gậy đánh giờ.

“Hả? Chậm đã. Chậm đã!”.

Đám người bị dẹp sang một bên, đột nhiên trông thấy gáy một nữ tử đang quỳ trên mặt đất, tuy nữ tử quỳ trên mặt đất, thấy không rõ bộ dáng, nhưng eo nhỏ nhắn đường cong mông lả lướt, một đầu tóc đen nhánh như gỗ mun, liền làm cho mắt người tỏa sáng, Đổng công tử vội gọi đám nô tài, bước nhanh ra phía trước.

Trên mặt đất có một cỗ thi thể nằm ngang, là một lão nhân, eo có một miếng vải quấn xung quanh, ẩn hiện vết máu, cũng không biết hắn là chết bệnh hay bị thương nặng mà chết, nàng kia quỳ gối trước mặt lão nhân, khóc lóc nỉ non.

Đổng Hàn Văn trông thấy người chết, đầu tiên là chán ghét nhíu mày, rồi mới hướng cô bé kia làm ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Tiểu nương tử, vì sao.

Lại khóc?”.

Cô bé kia cũng không ngẩng đầu lên, gặp người hỏi, liền cúi đầu nức nở nói: “Tiểu nữ người Đức Châu, theo cha chạy trốn vào trong thành, bởi vì lão phụ thân bị thương rồi bệnh mà chết, không có tiền an táng, vì vậy nên mới khóc. Đại gia qua đường hảo tâm, ai có thể ra tiền giúp tiểu nữ lo liệu tang sự phụ thân, tiểu nữ xin nguyện bán mình. Làm nô tỳ hay làm thiếp. Đều xin nghe theo”.

“A? Hóa ra là một hiếu nữ, ngẩng đầu lên, để bản công tử nhìn xem”.

Cô bé khóc thút thít kia chậm rãi ngẩng đầu, Đổng Hàn Văn hít vào một ngụm lãnh khí, hai mắt trợn lên, cả người tựa như bị dính thuật định thân, rốt cuộc không thể động đậy. Câu cửa miệng nói, tinh bất tinh, nhất thân thanh; tiếu bất tiếu, nhất thân hiếu. Nữ nhi kia mặc một thân áo trắng, vốn có vẻ đặc biệt thanh tú. Cô bé này có nhan sắc cực kỳ mỹ lệ, lông mày cong cong quanh đôi mắt to, miệng nhỏ nhắn quyến rũ, một thân đồ trắng, như hoa rơi trên sông...

“Bao nhiêu tiền?”.

Đổng Hàn Văn ngây người, yên lặng nhìn nửa ngày, bật thốt lên hỏi.

Cô bé kia hình như bị hắn nhìn làm thẹn thùng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, buồn bã nói: “Ta tự bán tự thân, còn muốn tiền làm gì, chỉ cần công tử thay ta lo liệu những thứ cần thiết cho tang sự, ta... chính là của công tử”.

Đổng Hàn Văn vừa nghe, xương cốt mềm nhũn, suýt nữa bị gió nhẹ từ đầu phố thổi tới làm cho bay lên trời. Hắn nhìn chằm chằm vào cô bé kia, bởi vì cúi đầu mà hơi lộ ra nửa cái cỗ trắng muốt, chỉ cảm thấy cỗ nàng óng ánh sáng long lanh, lờ mờ có thể thấy được tơ máu, đường cong nhu nhuận, hận không thể cắn lên đó một phát, nhất thời nuốt một đống nước miếng. Cố gắng bảo trì thanh tĩnh, để thần chí thanh minh, cười hắc hắc nói: “Việc này, cũng nên nói một giá tiền mới tốt?”.

Nữ hài nhi nói: “Ta cũng biết, yến quân vây thành, không chỗ nào có thể chôn cất người, quan phủ lại có quy định. Người chết phải thiêu. Gia phụ mất. Phải hỏa táng mới đúng, nhưng quan tài không thể yếu, không thể cứ thế trần truồng mà thiêu, còn nữa, ta còn muốn thỉnh tăng nhân siêu độ. Ước chừng, một trăm xâu... Là đủ rồi”.

“Không sao, không sao!”.

Đổng Hàn Văn hận không thể lập tức thanh toán tiền, đem tiểu nương tử xinh đẹp mềm mại đáng yêu này kéo vào lòng, thân thiết một phen, trước mắt chiến loạn không ngớt, tiền giấy Đại Minh đã xuống giá trị, hôm nay một trăm xâu tiền giấy. Chỉ có thể mua được thứ gì đó khoảng bảy mươi lăm xâu trước chiến tranh. ít tiền như thế, mua một tiểu mỹ nhân như thế, nằm mơ cũng phải cười. Nhìn tiểu nương tử này lông mày dài eo thẳng mảnh lưng rất mềm mại, hiển nhiên vẫn một xử nữ thủ thân như ngọc, nhặt được bảo bối rồi!

Đổng Hàn Văn lập tức nói: “Tiểu nương tử. Không cần phải vội, ngươi chờ một chút, ngươi chờ một chút, bản công tử lập tức về phủ cầm tiền. Ài. Mấy cẩu nô tài các ngươi, nhìn một chút, nhìn một chút, đây chính là người của bản công tử ta đó!”.

Đổng Hàn Văn nói, liền hoa chân múa tay vui sướng xông về phủ, cô bé kia vẫn đang cúi thấp đầu, dùng tay áo lau lệ, ai cũng không thấy được bên môi nàng nhẹ nhàng xẹt qua một tia cười gian, tuy là cười gian, nhưng vẫn cười đến đáng yêu...

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan