Chương 323: Thẩm thấu thu thập.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Nhất Trọc bị người giữ lấy cằm, vừa mới ngẩng mặt lên, thấy bên cạnh có một cánh tay có lực, phanh một phát bắt được cổ tay ba đại binh ôm lấy mình kia, giật ra khỏi hắn.

Ánh mắt của Nhất Trọc di chuyển, thấy người nọ sạch sẽ gọn gàng ném qua vai, đem người này nện lên trên mặt đất phát ra một tiếng nặng nề, cùng lúc đó, lại có vài người xông lại, lao lên cùng mấy binh lính càn quấy động thủ. Bàn chân to trên mặt Giang Hải Văn dịch chuyển, Giang Hải Văn cực kỳ khổ cực đứng lên từ trên mặt đất, cũng bất chấp lớp tuyết vẫn còn dính trên mặt, thấy một người cao lớn cường tráng đang cùng người lính vừa rồi dẫm ở trên mặt mình đánh nhau điên cuồng.

Nam quân sĩ binh sau khi trốn về Đức Châu đã lục tục bổ sung quần áo mùa đông, còn có một bộ phận lính nhất thời không đủ quần áo mùa đông để thay thế, liền chụp vào vài tầng quần áo, nhung trang phục bên ngoài, vẫn là chiến áo uyên ương, giờ phút này đang đứng ở giai đoạn quân đội Đại Minh lục tục thay đổi quân phục, phần lớn binh lính vẫn mặc áo cũ là quân sĩ binh các nơi biên quan, bọn họ là người được thay đổi trễ nhất.

Hôm nay quân sĩ quân doanh biên quan ở Đức Châu, đương nhiên chỉ có thể là đến từ phương bắc, xem chừng những binh lính gặp chuyện bất bình này hẳn là binh lính phụ cận phủ Bắc Bình không đầu nhập vào quân Yến vương, bọn họ cũng không theo nam quân lui về cùng một chỗ. Lúc này Giang Hải Văn cũng chẳng quan tâm lên tiếng hỏi thân phận của hắn để nói một lời cảm tạ, hắn cực kỳ chật vật đứng lên, nhảy lên trước liền phối hợp với binh lính mặc y phục cũ kia đánh nhau với đối phương.

Những binh lính phương bắc gặp chuyện bất bình này mỗi người đều cao lớn khôi ngô, động thủ lại vừa nhanh vừa ngoan độc, những binh lính khiêu khích càn quấy du thủ du thực kia không phải đối thủ, bị đánh tè ra quần, cuối cùng bọn họ chỉ có thể nói mẩy câu “Các ngươi chờ coi, ông không để yên cho các ngươi đâu” lời nói quen thuộc rồi trốn đi khiến cho dân chúng vây xem cười vang mỗi ngày.

Giang Hải Văn vỗ vỗ bùn tuyết trên người, lúc này mới tiến lên ôm quyền cảm kích nói với mấy người lính mặc áo kiểu cũ kia: “Vị huynh đệ, tại hạ là Giang Hải Văn, đa tạ các huynh đệ trượng nghĩa tương trợ không biết các huynh đệ xưng hô như thế nào, là bộ hạ của vị tướng quân nào?”.

Trong những đại hán kia có một người tiến lên hoàn lễ, cười nói: “Giang huynh không cần khách khí như thế, ta gọi là Đông Phương Lượng, mấy người bọn ta đều là nhân mã theo Hầu gia Ngô Cao từ Sơn Hải quan điều đi đoạt thành Vĩnh Bình, về sau Yến quân một lần nữa đoạt lại thành Vĩnh Bình, bọn ta là bộ tốt, chưa kịp đi theo Ngô Hầu gia trốn về Sơn hải quan đi theo cố Đô Đốc đi Bắc Bình, kết quả lúc này đây Bắc Bình đại bại, lại theo đại đội nhân mã đến Đức Châu, mấy huynh đệ bọn ta bởi vì tìm không thấy thủ trưởng bản quân nên tạm thời an bài làm việc trong phúc trọng doanh”.

“Đông Phương lão ca, mấy người các ngươi bản lãnh tốt như vậy, lại bị phái đi trọng doanh làm việc? Đây là do đồ khốn kiếp nào an bài phái vậy!”.

Giang Hải Văn vừa nghe liền tức giận bất bình giúp hắn mắng một câu rồi lại thân mật nói: “Vị cô nương này là... Tóm lại thân phận mười phần cao quý, nhờ có mấy vị huynh đệ ra tay giúp đỡ, bằng không Giang mỗ trở về sẽ không thể ăn nói. Chúng ta đang muốn trở lại doanh, vài vị huynh đệ theo chúng ta cùng đi, chờ sau này trở về, ta ở trước mặt đại nhân nói tốt cho các ngươi vài câu, nói không chừng đại nhân sẽ ưa thích, có thể trọng dụng các ngươi”.

Phương Đông Lượng cười nói: “Bọn ta đang muốn trở lại, vậy cùng đi, vị đại nhân của tiểu nương tử này là ai vậy, trông xinh đẹp như vậy, bất quá... Nàng là một nữ nhân, sẽ không cùng ở trong quân doanh chứ?”.

Giang Hải Văn cười thần bí nói: “Đại nhân chúng ta sao, ha ha, thân phận không nên lộ ra, chờ ngươi trở về doanh, tự nhiên sẽ biết rõ”.

Nhất Trọc cô nương bị đại hán phương bắc mày rậm mắt to này dùng giọng vang dội, cao giọng khen một câu trông xinh đẹp, khuôn mặt cũng không nhịn nỗi hơi đỏ ửng lên, trong tâm lại tràn đầy vui mừng, nàng ngọt ngào cười, nũng nịu nói với Phương Đông Lượng: “Vị đại ca kia, đa tạ ngươi giải vây cho nô gia, mời Phương Đông đại ca nghe lời Giang hộ vệ nói, theo chúng ta cùng trở về một chỗ, vị đại nhân kia của chúng ta sao... hì hì, hắn nhất định sẽ thưởng ngươi rất hậu”.

Xa xa trong đám người, hai tay Hạ Tầm đút vào tay áo, trang phục tựa như một người dân chúng bình thường trong thành, nhìn mấy người Phương Đông Lượng và Nhất Trọc cô nương, sau khi bọn Giang Hải Văn đi xa, Hạ Tầm mỉm cười, chắp tay lên dùng tay áo làm động tác lau nước mũi, liền xoay người, giẫm phải tuyết đọng phát ra tiếng động kẽo kẹt kẽo kẹt thản nhiên rời đi.

“Chưởng quầy đã trở lại!”.

Từ Thanh phụ giúp một xe củi đưa đến phía sau lò, khi thả xe trống trở về, gặp được Hạ Tầm từ bên ngoài trở về, vội vàng đứng lại lên tiếng kêu gọi về phía hắn. Hạ Tầm hướng về phía hắn mỉm cười gật gật đầu, Từ Thanh thấp giọng hỏi: “Đại nhân, bọn họ trà trộn vào được không?”.

“Ùm!”.

Từ Thanh mừng rỡ nói: “Tuyệt quá, đại nhân dùng biện pháp này quả nhiên cực hay, nếu có thể làm cho bọn họ đến bên người Lý Cảnh Long, nói không chừng có thể tìm được cơ hội làm thịt hắn! Ảm sát chủ soái quân địch, đây chính là một đại kỳ công đó!”.

“Nói nhảm!”.

Hạ Tầm cười mắng: “Còn nói đó là một đại kỳ công? Đó là tội nhân ngàn lần đáng trách!”.

Từ Thanh khẽ giật mình, sững sờ nói: “Tại sao... Tại sao?”.

Hạ Tầm lắc đầu, thở dài nói: “Triều đình phái một phường giá áo tủi cơm như vậy lãnh binh chiến đấu cùng chúng ta, thật không dễ dàng. Làm thịt hắn, đỗi lại một người tinh khôn hơn đến? Chúng ta chẳng những không thể giết, còn phải trăm phương ngàn kế bảo vệ tốt cho hắn, không thể để cho vị đại nhân Tào quốc công này bị thương một sợi tóc, hiểu chưa?”.

Từ Thanh ngạc nhiên nói: “Ta còn hao tổn tâm cơ, để cho chúng ta tiếp cận hắn làm gì chứ? Mấy huynh đệ đợi ở doanh đồ quân nhu, nói không chừng tác dụng còn lớn chút ít, nếu lại phóng một mồi lửa... hắc hắc!”.

Hạ Tầm nói: “Có thể thiêu hủy được bao nhiêu? Nếu có cơ hội để cho bọn họ tiếp cận Lý Cảnh Long, thì có thể nắm giữ tin tức cơ mật nhất, hiểu không, chuyện chủ yếu của chúng ta, là dò la tình báo. Được rồi, ngươi đi đi, thời gian này nên chú ý một chút”.

Từ Thanh gật gật đầu, buông lỏng xe trống đi ra ngoài, Hạ Tầm nhấc chân vào đại đường đã sáng tỏ.

Trong nhà tắm, một nam nhân hơi mập mạp ghé vào án ban, hai tay lão Cổ đẩy lên, mông thịt béo như có định luật run run lên.

“Dùng lực, đàn ông đặc biệt thích lực mạnh, chà xát hung ác mới thoải mái”.

Người nọ nằm sấp, dặn dò lão cổ vài câu, liền quay đầu nói với một nam nhân đang chỉnh lại bàn chân: “Lão Hoắc, buổi tối hôm nay, Tào quốc công đại nhân khao thưởng ba quân, có thể mở tiệc rượu, ngươi biết không? Ha ha, có rượu có thịt, thật tuyệt!”.

Lão Hoắc đang cắt móng chân lười biếng nói: “Đừng nói vô nghĩa, đó là Tào quốc công sao? Đó là phần thưởng của Hoàng Thượng, ngươi không nghe nói? Hoàng thượng đưa ý chỉ đến, Tào quốc công đại nhân gia phong Thái tử thái bảo toàn quân tướng sĩ chúng ta đều đi theo hưởng phúc, lúc này mới cho khao thưởng”.

Nam nhân đang tắm kia liền hừ một tiếng nói: “Nói cho cùng còn không phải là phần thưởng của Tào quốc công đại nhân sao?”.

Lúc này có một tên lính quèn hơi khó hiểu hỏi: “Bách hộ đại nhân, chúng ta bị đánh bại, sao Hoàng Thượng còn gia quan phong thưởng?”.

Người gầy cạo chân thì ra đúng là một Bách hộ, hắn nhe răng cười nói: “Ngươi hiểu được sao? Cái này gọi là bản lãnh. Ta nói cho ngươi biết, làm võ tướng, quan trọng nhất chính là có người trong triều, ngươi đang ở bên ngoài đánh nhau liều chết liều sống, chiến công hiển hách, trong triều không có người thay ngươi nói chuyện, hoàng đế không biết chuyện của ngươi, nói không tính chuyện ngươi giết địch, tất cả những thứ trên giấy đều chỉ là cái rắm, đến trước mặt hoàng thượng, hắn biết ngươi đã ăn bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội?

Hoàng Thượng từ nhỏ sinh trưởng ở trong hoàng cung, hắn đâu hiểu rõ cái gì gọi là khổ chủ mệt mỏi, tăng ngươi một bậc quan, phần thưởng là vài thớt tơ lụa, đó chính là thưởng phạt phân minh rồi. Cần phải có người trong triều thay ngươi nói ngọt hai câu, nói vô cùng thê thảm, khổ không thể tả, Hoàng Thượng nghe xong, chỉ biết là ngươi thật không dễ dàng, mới có thể ban phần thưởng nhiều cho ngươi.

“Nhưng chúng ta là bị đánh bại”.

“Đừng xen vào, ta còn chưa nói xong. Nếu ngươi có người trong triều, sẽ thay ngươi nói chuyện, bị đánh bại nói thành nhẫn nhục, thương vong vô số nói thành hơi có thương tổn, khuyếch đại một chút khó xử, lá gan lại lớn một chút, dứt khoát nói bị đánh bại thành thắng trận, đen nói thành trắng, Hoàng Thượng... hắc hắc... còn có thể không ban phần thưởng?”.

Tiểu binh giật mình nói: “Đây không phải là lừa dối Hoàng Thượng sao? Rất giống trong hịch văn của Yến vương, trở thành đại gian thần?”.

Bách hộ hừ hừ nói: “Cái gì gọi là trung, cái gì gọi là gian, Hoàng Thượng cho rằng ngươi là trung, ngươi gian cũng là trang, Hoàng Thượng cho rằng ngươi gian, ngươi trung cũng là gian.

Mập mạp nói: “Khụ, họa là từ ở miệng mà ra, ngươi có rượu uống có thịt nhét không ngừng vào miệng! Đừng nói nữa! Ái ui, ngươi chà xát nhẹ một chút, để cho da ta thích ứng nữa.

“Vâng!”.

Thanh âm Lão cổ hơi buồn bực vang lên, động tác trên tay nhẹ đi.

Một sư phụ bên cạnh đang chà xát chân cho người ta liền cười nói: “Ta nói lão Cổ, phu nhân nhà ngươi không phải vừa mới sinh sao? Ngày vui, tại sao cái mặt, một chút vẻ tươi cười cũng không có?”.

Lão Cổ tức giận nói: “Sinh, lại sinh một con bé, ta cao hứng được không?”.

Người nọ liền hắc hắc cười: “Lão cổ, ta xem ngươi đối với cô em vợ ngươi rất có ý tứ nha, bằng không... Dứt khoát thu vào phòng đi, lớn không thể sinh cho ngươi, vậy để cho nhỏ sinh đi, dù sao cũng là do một mẹ sinh ra, không khách khí, đến lúc đó hai người cùng chung, cũng không cần phân ra ta ngươi”.

Lão Cổ hừ một tiếng không nói chuyện, sĩ quan béo ghé vào nơi đó nhịn không được cười rộ lên: “Nói rất có đạo lý, quá con mẹ nó có đạo lý, không phải có một câu nói như vậy sao, cô em vợ là nửa mông của tỷ phu, không đau thì không đau, không sờ thì không sờ! Ta xem việc này, nhìn ngươi một thân khí lực không có chỗ nào sử dụng, hai người, đều ăn hết, lão tử mới xem trọng ngươi!”.

“Ha ha ha ha...”.

Trong nhà tắm đều là nam nhân, vừa nhắc tới chỗ hào hứng: “Tỷ phu đùa giỡn tiểu di, thiên kinh địa nghĩa, cố lên, ngươi đừng do dự, nên ra tay thi phải ra tay”.

“Hoa tỷ muội, tịnh để liên, nhìn đi, trông ngươi chẳng ra gì, còn có diễm phúc như vậy sao?”.

“Cô em vợ ngươi xinh đẹp hay không?”.

“Chính là nha đầu thu tiền trước đường kia, tý nữa ngươi đi ra ngoài thì ngó ngó, một thân ngon mắt, trông cũng xinh lắm”.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, nói lão cổ tới mặt đỏ tía tai, không dám kêu một tiếng.

Trong đường, Hạ Tầm và Từ Thanh đứng ở góc nhỏ, Hạ Tầm thấp giọng nói: “Tình báo này mười phần quan trọng, Lý Cảnh Long giờ đây còn lại bốn mươi vạn người, Từ Huy Tổ một lần nữa tăng hai mươi vạn binh cho hắn, đó chinh là sáu mươi vạn người, Lý Cảnh Long nếm qua đau khổ lần thứ nhất, lúc này đây tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Từ Huy Tổ muốn triệu tập hai mươi vạn binh mã, lại đưa tới Đức Châu, không mất một hai tháng công phu không thể thành được.

Đến lúc đó hợp binh, chỉnh biên, nghị định việc quân cơ, còn phải một thời gian ngắn, nói cách khác, một thời gian nữa, Lý Cảnh Long sẽ không động thủ với Bắc Bình, lập tức đem tin tức này nói cho điện hạ, sau này có thể xuất binh yên ổn, là cơ hội tốt để cũng cố phòng thủ thành Bắc Bình”.

Từ Thanh gật đầu nói: “Ti chức rõ ràng, ta sẽ đem tin tức đưa ra ngoài”.

Hạ Tầm lại dặn dò vài câu, nhìn Từ Thanh vội vàng đi ra ngoài, xoay người quay trở về quầy hàng phía sau, gặp Tô Hân Thần đang nâng cằm lên, không yên lòng ngồi vào chỗ.

Hạ Tầm cười nói: “Tiểu nha đầu, nghĩ gì thế, mơ ngủ à”.

“A, chưởng quầy”.

Tô Hân Thần nhìn thấy Hạ Tầm, lúc này mới tỉnh lại, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên, rầu rĩ không vui nói: “Tỷ tỷ của ta vừa sinh một đứa nhỏ, một nữ hài nhi”.

Hạ Tầm nói: “Đó là chuyện vui, cô có gì không vui?”.

Tô Hân Thần nâng cái miệng nhỏ nhắn nói: “Là tỷ phu ta không vui, nói trong nhà có ba nữ nhi, trong tháng hắn cũng không hầu hạ, nói chuyện cũng bực tức, tỷ của ta vừa mới sinh con, bị tỷ phu ta mắng đến phát khóc...”.

Nói xong, nước mắt Tô Hân Thần bắt đầu tại đảo quanh trong hốc mắt, Hạ Tầm tức giận nói: “Sinh nữ hài nhi thì sao, nữ nhi không phải là con sao, lớn lên biết thương người, hơn nữa, sinh nam sinh nữ, cũng không phải là do nữ nhân, lão cồ hắn tự mình không thể sinh nam, liên quan quái gì đến lão bà hắn”.

Tô Hân Thần giật mình nói: “Chưởng quầy nói thật sao? Sinh nam sinh nữ, không phải chuyện của nữ nhân sao?”.

Hạ Tầm hơi nghẹn lời, đối với một tiểu cô nương, hắn thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào, nhưng thấy vẻ mặt nàng đầy bộ dáng hy vọng, đành phải cứng ngắc ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này sao, đương nhiên là thật, nữ nhân, tất nhiên không quyết định, nam nhân, chính là hạt giống, ngươi gieo xuống loại gì thì ra quả đó, chứng minh không có vấn đề, người trồng trái cây, đó là chuyện trồng người, cái này... không phải ta nói, là ta nghe một vị tiên sinh vô cùng có học vấn nói, người ta là người đọc sách nói ra lời này, có thể giả sao?”.

Tô Hân Thần vui vẻ, mỉm cười nói: “Ta chỉ biết, không phải tỷ của ta không có bản lãnh, là tỷ phu ta không bản lãnh. Hừ, buổi tối hắn trở về nhìn tỷ tỷ, ta nên mắng hắn, hay dùng đạo lý chưởng quầy nói cho ta biết mắng hắn!”.

Hạ Tầm cười khổ nói: “Chị cô... Giờ đây là ai chiếu cố?”.

Tô Hân Thần lau lau nước mắt trong khóe mắt nói: “Không có ai, vừa sinh hài tử, liền tự mình lo liệu việc gia đình”.

Hạ Tầm nhíu nhíu mày nói: “Tại sao lại thế, trong nhà có ba hài tử, không lớn không nhỏ, một nữ nhân vừa sinh sản làm sao có thể lo liệu? Cô mau trở về, hầu hạ thật tốt, trời lạnh, nhờ bị bệnh thì làm sao bây giờ?”.

“Nhưng... Ta...”.

Hạ Tầm nói: “Nhanh, mau trở về đi, mỗi ngày xể chiều chỉ bận rộn một hồi thôi, cô bề bộn nửa canh giờ, coi như toàn bộ công trong ngày của ngươi, thời gian khác, cô ở nhà chiếu cố tỷ tỷ” Nói xong liền móc ra tờ tiền, không nói năng gì liền nhét vào trong tay nàng: “Cầm lấy đi, mua ít thịt cá, để bồi bỗ thân thể cho tỷ cô!”.

“Chưởng quầy, người... Người là người tốt!”. Tô Hân Thần cực kỳ cảm động, nửa ngày sau, khuôn mặt nhỏ nhắn mới đỏ lên nói ra một câu như vậy.

“Chẳng lẽ ta là một người xấu sao?”. Hạ Tầm sờ sờ cằm, nhìn bóng lưng nàng chạy đi, buồn cười nghĩ.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan