Chương 322: Thông đạo thứ hai: lộ tuyến phu nhân.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Lý Cảnh Long trở lại chỗ ở, đặt mông ngồi ở trên ghế, hai đùi căn bản không muốn di chuyển.

Hơn mười cân thiết giáp mặc lên người, giờ phút này giống hệt mấy trăm cân, ép hắn đến mức không thở nỗi, khẽ cởi xuống, quả thực có loại cảm giác người nhẹ như chim. Trước kia hắn luyện binh là luyện ở trong quân doanh, mỗi lần thao luyện nhiều nhất cũng chỉ mẩy vạn binh, giờ đây hắn mới biết được, muốn xen vào để ý ăn mặc ngủ nghỉ cho hơn mười vạn người, là một việc thống khổ cờ nào.

Chuyện này vẫn chỉ là việc quan tâm, mặc thiết giáp nặng như vậy tuần duyệt ba quân, đỗi lẩy không phải là sĩ tốt cảm động đến rơi nước mắt, ngược lại là sự xem thường, khinh miệt mà bọn họ che giấu cũng chẳng phải hoàn mỹ, điều này cũng làm trong lòng Lý Cảnh Long đặc biệt khó chịu. Hắn là con trai Lý Văn Trung, con trai chiến thần mới nhất từ sau thời Từ Đạt Hồ Đại Hải, hắn cũng có lý tưởng và khát vọng của mình, có sự kiêu ngạo và tự tôn của mình, binh lính bên dưới đều xem thường hắn, hắn làm sao chịu nổi chuyện này?

Ngoài ra, còn có một loại áp lực trầm trọng không biết, một mực đặt ở trong lòng hắn. Hắn không dám tưởng tượng một khi hoàng đế biết năm mươi vạn đại quân của hắn nhận được thất bại thảm bại, sẽ trừng phạt hắn bằng cái gì. Hắn chậm chạp không dám dâng biểu, hắn muốn ổn định tình hình quân đội lại trước, điểm qua tổn thất, cố gắng đem tổn thất chiến bại giảm đến mức nhỏ nhất, rồi mới thỉnh tội Hoàng thượng.

Cho nên, ái thiếp Nhất Trọc thức thời, dùng vũ kỹ thịnh hành vùng Giang Nam ôn nhu chân thành đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đấm chân cho hắn, Lý Cảnh Long ngẩng đầu lên, không mở mắt, chỉ là mệt mỏi nói một câu: “Để cho ta yên tĩnh một lúc”.

“A...”.

Nhất Trọc thấy hắn tâm tình không tốt, không cần phải nhiều lời, ngoan ngoãn đứng lên, đứng ở một bên.

Danh tự Nhất Trọc, là một thầy tướng gọi là Viên Cũng lấy cho nàng, một ngày thầy tướng dạo chơi, đi ngang qua nhà nàng, vào trong nhà nàng xin chén nước uống, đúng lúc Nhất Trọc xuất thế, thầy tướng hứng trí, liền nhìn nhìn nàng, lấy tên, viết cho nàng một bài thơ: “Vong xuyên chỉ thủy, vô lậu chỉ sa, ngũ âm chỉ mệnh, lường thế đào hoa. Thập trọc nhất thanh, tân khổ tao phùng, phi thành định sổ, phá diệc vô bằng (Quên sông nước, không lấy phù sa, mệnh năm nay, hai đời đào hoa. Mười trọc một thanh, gặp vất vả, không phải thành định số, phá cũng không được)”.

Cha mẹ Nhất Trọc chỉ là nông gia bình thường, không nhìn được chữ, tiên sinh xem tướng tốt xấu vẫn đọc qua sách nhận biết chữ, liền rất vui vẻ dùng tên đó. Vài năm sau, cha mẹ bởi vì bệnh nên chết hết, Nhất Trọc lưu lạc phong trần ở thanh lâu học tập cầm kỳ thi họa, đọc qua rất nhiều sách, mới biết được người gọi Viên Cũng kia là thầy tướng vô cùng có danh. Mà Nhất Trọc, lại lấy từ ‘Mười thanh Nhất trọc’, ngụ ý quý trong khổ, kiếp sống phong trần.

Giờ đây đúng là như thế không? Nói nàng quý, nàng là một nữ tử phong trần có người chiếu cố, nói nàng tiện nhân, nhưng lại quần áo đầy đủ, tiếp xúc nam nhân không phú cũng quý, hôm nay trở thành người bên gối Quốc công gia, trong thiên hạ có mấy nữ tử có số phận như vậy? Nữ cách trong có “Bảy hiền”.

“Tứ Đức”.

“Mười quý”.

“Mười yểu”.

“Mười tiện”, đã “Mười trọc một thanh”, vất vả gặp được, không phải thành định số, phá cũng không được, nàng cũng không dám cường cầu, chỉ hy vọng nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn phụng dưỡng, chờ chiến sự qua, được Quốc công gia nhét vào trong phủ, cả đời này sẽ không phải lênh đênh nữa.

“Quốc công gia, Quốc công gia, trong kinh... Trong kinh.

Một thị vệ thân tín đến ngoài cửa vội vàng bẩm báo, lời còn chưa nói xong, Lý Cảnh Long liền nhảy dựng lên, khẩn trương nói: “Mau vào, xảy ra chuyện gì? Trong kinh như thế nào, có ý chỉ đến sao?”.

Thị vệ kia đi vào nói: “Không không không, không phải, trong kinh, Hoàng Tử Trừng Hoàng đại nhân phái người đến, cầu kiến Quốc công gia”.

“Mời, mau mời, lập tức mời!”.

Lý Cảnh Long vội phân phó, cả người như con kiến trên lò lửa, đi đi lại lại trong phòng, nếu không ngại thân phận Quốc Công, hắn đã sớm ra nghênh đón...

“Quốc công gia, tiểu nhân đến từ Hoàng phủ, mang theo mệnh lệnh của lão gia, đưa cho Quốc công gia.

Lời gia đinh Hoàng phủ còn chưa nói hết, thư trong tay đã bị Lý Cảnh Long đoạt lấy: “Biết rồi, biết rồi, để bản Quốc Công nhìn xem”.

Lý Cảnh Long mở thư, vội vàng xem xét, con mắt càng mở càng lớn, Nhất Trọc ở một bên quan sát nét mặt, thấy khuôn mặt Quốc công gia biến đỗi liên tục, không mừng không lo, cũng không biết tin tức trong kinh là tốt là xấu, vốn muốn nâng một ly trà đi lên trước đưa lên, lúc này cũng không dám cử động nữa.

Qua hơn nửa ngày, Lý Cảnh Long mới thanh tĩnh lại, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười một tràng.

Hoàng Tử Trừng nói trong thư, Binh bộ đã biết tin tức hắn chiến bại, vì không để triều dã chấn động, bệ hạ phiền não, đành phải mượn cớ che đậy, nói đại quân dẹp nghịch tặc bởi vì giá lạnh mà tạm lui về Đức Châu, đầu xuân sang năm lại quyết chiến Bắc Bình, còn nói triều đình lại sai Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ, lại tập hợp hai mươi vạn đại quân, qua năm liền đi đến Đức Châu, để dưới trướng hắn sử dụng, bảo hắn ngàn vạn không được phụ sự phó thác của Hoàng Thượng, cần phải đánh bại Yến quân, lấy công chuộc tội.

Lý Cảnh Long không ngờ lo lắng hãi hùng bao lâu nay, chờ đến đúng là một tin tức tốt như vậy, làm sao không sợ hãi vui mừng như điên.

Lý Cảnh Long vội viết một lá thư, giao cho gia đinh Hoàng phủ, lại lấy một chồng tiền dày ban cho hắn, đích thân đưa hắn ra ngoài. Người nhà Hoàng phủ vừa rời đi, Lý Cảnh Long vui sướng hoa chân múa tay trở lại trong phòng, gặp Nhất Trọc vẫn còn e sợ, bộ dáng muốn hỏi lại không dám hỏi, nhớ tới hai ngày này tâm tình càng ngày càng xấu, rất lạnh nhạt với tiểu mỹ nhân, liền cười mỉm nói: “Tới, tới, đấm vai cho lão gia, ha ha, ngươi không cần sợ, là tin tức tốt. Đúng rồi, cả ngày buồn bực ở bên cạnh quân doanh, phiền muộn phải không? Mấy ngày hôm trước còn thấy ngươi đi trên đường phố một chút, giờ đây tại sao không đi?”.

Nhất Trọc thấy hắn vui sướng, vội vàng đưa một đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đấm vai cho hắn, làm nũng nói: “Quốc công gia lo lắng quốc sự, luôn luôn không vui, nô gia nào dám lại làm cho Quốc công gia khó chịu”.

Hắn vừa nói câu này, Tô Hân Thần cũng ỉu xìu, qua cả buồi, mới nhíu lông mày nói: “Tỷ phu, sau đó lại sinh, sợ gì”.

“Sợ gì? Ta sợ nuôi không nổi! Nói nữa, nếu nàng sinh toàn nha đầu thì sao?”.

Tô Hân Thần không vui, trừng mắt hạnh nói: “Vậy ngươi nói phải làm sao?”.

Lão Cổ cúi đầu xuống, buồn bực không lên tiếng, Tô Hân Thần đứng lên, khí thế uy vũ nói: “Ta đi xem tỷ ta”.

Ngắm đường cong bờ mông cô em vợ vượt qua trước mắt, lão cổ sờ cằm suy nghĩ: “Nhà mẹ đẻ lão bà ta không có người, Hân Thần nha đầu kia một mực ăn ở trong nhà của ta, cũng đã lớn rồi. Luật pháp triều đình, đàn ông bốn mươi không con trai, lại có thể nạp thiếp cưới vợ bé, ta còn phải bảy tám năm mới đến tuổi, tình trạng như vậy, ta không thể thua kém người khác được.

Nạp thiếp cưới vợ bé, nhìn bộ dáng gia đình này, nạp được thiếp sao? Bằng không... Để cho nha đầu Hân Thần kia ở lại nhà ta đi, ở cả đời? Chỉ là hai chị em thôi, chuyện gì không tốt có thể thương lượng, tỷ tỷ của nàng khỏe mạnh như vậy, lại không sinh được con trai, nói không chừng nha đầu gầy teo yếu nhược kia, lại sinh được con trai cũng nên, nếu nàng có thể sinh cho lão cỗ ta một nhi tử bảo bối.

Trong lòng Lão cổ rục rịch, trên đường phía trước đột nhiên ồn ào một hồi, lão Cỗ vội đứng lên xem xét, thấy hai đám binh sĩ đang đứng trên đầu đường.

Hai đám binh sĩ này, trong đó một đám đúng là thiếp thân thị vệ của Lý Cảnh Long, Giang Hải suất lĩnh thân binh, bọn họ cùng ái thiếp Nhất Trọc của Quốc công gia mới từ một cửa hàng bán son đi ra, gặp một đám binh lính khác đi dạo trên đường, trông thấy tiểu mỹ nhân Nhất Trọc này eo nhỏ nhắn tinh tế, mày liễu miệng nhỏ nhắn, vài đại binh nhịn không được cười cợt vài câu, ngôn ngữ tự nhiên là thô tục không chịu nỗi.

Giang Hải Văn giận dữ, liền tiến lên mắng chửi vài câu, mấy người tham gia quân ngũ đâu chịu phục, nhất thời mắng lại. Giang Hải Văn một bụng tức giận, nhưng lại không thể để lộ thân phận của mình, cho dù là trong quân đã lục tục truyền ra, nói bên người Quốc công gia ẩn giấu một nữ nhân, chuyện này cuối cùng là vi phạm quân pháp, không thể nói rõ, nhưng Giang Hải Văn lại là người quen thuộc bên người Lý Cảnh Long, gần đây mắt cao hơn trán, bị vài binh lính tiểu tốt mắng mỏ, hai bên liền động thủ.

Giang Hải Văn đầu tiên chỉ nói nhân thủ đối phương so với mình không sai biệt lắm, sao biết vừa mới động thủ, bên đường lại thấy mười người nữa chạy tới hỗ trợ, một trận quyền cước nổ ra, bọn người Giang Hải Văn có thể ăn thiệt thòi, nguyên một đám bị đánh cho mặt mũi bầm dập, răng rơi đầy đất, lúc này liền có người tìm tới Nhất Trọc cô nương, ôm lấy cằm nàng, cười dâm dâm nói: “Tiểu nương tử, nam nhân của nàng cũng quá hạnh phúc mà không biết hưởng, đi theo hắn không bằng đi theo đại gia ta, đàn ông chúng ta cường tráng như vậy, sẽ làm ngươi khoái hoạt hưởng thụ”.

“Các ngươi là đồ khốn kiếp, các ngươi nên biết nàng là...”.

Giang Hải Văn chưa nói xong một câu, liền bị bàn chân dẫm mạnh trên quai hàm, dẫm người hắn lún vào bùn trên mặt tuyết, rốt cuộc nói không ra lời. Nhất Trọc thất sắc, miệng anh đào nhỏ mở ra, vừa mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, chợt nghe bên cạnh có người hô: “Mẹ, bản lãnh đánh Yến nghịch không có, lại ở bên đường khi dễ nữ nhân? Các huynh đệ, lên cho ta!”.

Lý Cảnh Long mặt mày hớn hở nói: “Không sao, không sao, ngươi muốn giải sầu, lát nữa gọi bọn Tiểu Giang đi cùng ngươi một chút, thích gì mua nấy, chỗ này không thể so với dưới thành Bắc Bình, ngươi có thể thoải mái, không cần quá câu nệ”.

Nhất Trọc vừa nghe, vui mừng phấn khởi, vội vàng cúi người bái tạ, hai ngày này tâm sự Lý Cảnh Long càng ngày càng nặng, cũng không tâm tầm hoan nghe nhạc, lúc này tâm sự buông lỏng, dâm tâm lại nỗi lên, không nhịn được liền kéo tiểu mỹ nhân lên trên giường, lột bỏ hết những thứ dính trên lớp da trắng muốt, ban ngày hoan lạc, trời đen kịt. Ở đây liên tục mây mưa, bên ngoài lại có người bẩm báo, trong kinh có thánh chỉ đến.

Lý Cảnh Long vội vàng mặc áo vào, chạy đến soái trướng tập hợp chúng tướng, bài trí hương án, nghênh đón thánh chỉ, trên thánh chỉ của Chu Duẫn Văn gia phong Lý Cảnh Long làm Thái tử thái bảo, lại ban cho điêu cừu ngự tửu các thứ vô số. Các tướng lĩnh vốn có chút oán hận và khinh thị với Lý Cảnh Long, lý do đầu là biết hắn là dạng vô năng trên chiến trường, thứ hai cũng là bởi vì nghĩ hắn ít ngày nữa sẽ bị lột bỏ quan tước, bắt vào kinh hỏi tội, không ngờ thánh chỉ đến đây, không phải hỏi tội, ngược lại còn gia quan tấn tước, chúng tướng quân không khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Lý Cửu Giang làm sao được hoàng thượng tin tưởng đến như thế?”.

Trong lúc nhất thời không người nào dám khinh thị. Lý Cảnh Long cố tình mượn cơ hội này lấy lại quân uy, quy phục chúng tướng, thế là mở tiệc khoản đãi người truyền chỉ, sai người xếp đặt tiệc rượu, cùng nhau uống, thoải mái chè chén.

Nhất Trọc bò lên giường, sẵn sàng trang điểm, nghe nói Quốc công gia bày rượu tại soái trướng, nhớ tới việc Quốc công gia phân phó vừa rồi, liền vui mừng gọi Giang Hải Văn thị vệ thiếp thân của Lý Cảnh Long, bảo hắn dẫn theo vài binh lính, đi theo mình dạo phố.

“Sinh rồi, sinh rồi”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hân Thần đỏ lên, giống như hoa hỉ tước nhào tới gian ngoài, vui sướng gọi. Tỷ tỷ nàng so sánh với thân thể nhỏ bé và yếu ớt của muội tử này mạnh hơn nhiều, đã hoài thai vài tháng, làm việc trong nội đường, thẳng đến lúc bụng gần hai tháng thật sự lớn dần, lúc này mới về nhà nghỉ ngơi chờ sinh, nhưng, dù sao cũng là đứa con thứ ba, quá trình sinh sản cũng không khó khăn, lão cỗ đợi ở bên ngoài phòng không bao lâu, bên trong liền truyền ra âm thanh hài nhi khóc nỉ non rất to.

Lão Cổ vội hỏi: “Sinh rồi! Nam hay nữ?”.

Tô Hân Thần tung tăng như chim sẻ nói: “Nữ nữ, là nữ nhân xinh đẹp”.

Lão Cổ vừa nghe, xoay người rời đi. Tô Hân Thần ngạc nhiên nói: “Ài, tỷ phu, là bên này, ngươi váng đầu à, đi đến đâu vậy!”.

Lão Cổ không để ý tới nàng, đi tới dưới mái hiên cửa gian ngoài, ngồi chồm hổm trên mặt đất, lão đại buồn bực không nói lời nào, Tô Hân Thần đuổi theo, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nghiêng đầu ngó ngó hắn, hỏi: “Sao vậy?”.

“Sao vậy?”.

Lão Cổ nước mắt lưng tròng duỗi ba ngón tay ra: “Ba đứa, chị ngươi sinh ba nha đầu cho ta!”.

“A...”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan