Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Năm mới sắp tới rồi, chờ thêm năm nữa, chính là hai năm kiến Văn, tuy nói phụ cận Đức Châu chủ yếu đều là quân đội đóng quân, nhưng năm nay mùi vị Đức Châu vẫn rất đậm đặc.
Đêm ba mươi, hôm nay nhà tắm đóng cửa tương đối sớm, công nhân đều lục tục đi về phía chưởng quỹ, nhận tiền lương và tiền lì xì rồi rời đi, Tô Hân Thần ôm một chậu gỗ lớn từ trong nhà tắm nữ đi ra, bên trong đều là quần áo Hạ Tầm tắm rửa. Từ lần trước Hạ Tầm cho phép nàng mỗi ngày làm công hơn một canh giờ, lại phát toàn bộ tiền lương trong ngày, tiểu nha đầu mang ơn hắn, không biết làm sao báo đáp bây giờ? Thế là, giúp chưởng quỹ một chút, dọn dẹp gian phòng, rửa quần áo, đã thành việc của nàng, ngoại trừ không phụng dưỡng giường chiếu, quả thực hắn so với đương gia cũng không sai biệt lắm.
Hạ nhân trong nhà tắm thường lấy chuyện này giễu cợt tiểu nha đầu, tiểu nha đầu mặt đỏ hồng cũng không phản bác, hình như... còn có chút vui mừng, căn bản không nhìn đến mặt già nua đen ngòm của lão cỗ tỷ phu so với Trương Phi còn muốn đen hơn. Hạ Tầm thật ra là rõ ràng tâm ý nàng, nhưng hắn cũng không phải chướng quỳ nhà tắm kia, hắn là người Yến vương phái đến, bọn họ không phải người một thế giới, nhân sinh của bọn họ, là hai đường thẳng song song, Hạ Tầm đành phải giả bộ hồ đồ.
“Chưởng quỹ, quần áo của người đều đã rửa sạch”.
“Cảm ơn cô nha, Tiểu Hân, hôm nay là đêm ba mươi, sớm đi trở về đi. Tr, đây là tiền công của cô, còn có một bao lì xì”.
“Cảm ơn chưởng quỹ”.
Tô Hân Thần tiếp nhận tiền lì xì, cũng không rút tay về, một đôi mắt to mang theo chút tư vị nóng rát nghiêng mắt nhìn Hạ Tầm: “Chưởng quỹ, người... Một mình mừng năm mới, không thấy hơi quạnh quẽ sao?”.
“Không có gì”.
Hạ Tầm gượng cười: “A, lát nữa đóng cửa, ta cũng ra ngoài đi dạo, chỗ này là binh doanh, càng là lễ mừng năm mới, cơ hội kiếm tiền càng nhiều, cửa hàng sẽ không đóng cửa, tửu lâu quán trà, các nhà cao tầng, đều có chuyện náo nhiệt để xem, về phần cúng bái lễ hội, tùy tùy tiện tiện để cho nó qua trôi qua đi”.
“À...”.
Tiểu nha đầu hơi có chút thất vọng, hình như không nghe được lời nàng muốn nói, nàng còn muốn nói tiếp chuyện gì đó, lão cỗ chờ ở cửa ra vào đã sớm mất kiên nhẫn như chó dữ chụp mồi xông lại, một phát bắt được cổ tay nàng, cố gắng miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười về phía Hạ Tầm bài: “Chưởng quỹ, lễ mừng năm mới tốt, chúng ta đi trở về đây”.
“Tốt tốt tốt, lễ mừng năm mới tốt, đặt mua nhiều hàng tết, qua năm tốt”.
Hạ Tầm mỉm cười gật đầu, cố ý xem nhẹ ánh mắt u oán như có như không của Tô Hân Thần.
Lão Cổ lôi cô em vợ ra ngoài cửa, tức giận quờ trách nàng: “Ngươi là một cô nương, cùng một đại nam nhân nhiệt tình làm gì, đã đến đêm ba mươi, còn đứng đó, ngươi đứng gần như vậy làm gì, không sợ người khác nói ngươi là kẻ thừa hơi nói nhảm sao”.
Tô Hân Thần trừng mắt liếc nhìn hắn, không phục nói: “Ba mươi thì làm sao, ta đây không phải lo hắn một mình trải qua lễ mừng năm mới quạnh quẽ sao?”.
Lão Cổ cười nhạt: “Quạnh quẽ cái rắm, hắn là đàn ông độc thân, còn có thể quạnh quẽ được sao? Đến thanh lâu vui chơi một phen, còn quạnh quẽ cái gì?”.
“Chưởng quỹ không phải loại người này, phòng tắm nữ có nữ khách nhân xinh đẹp đi ra đi vào, chưởng quỹ chưa bao lén giờ liếc nhìn, ta đã sớm chú ý đến”.
“Hứ, nam nhân ba mươi tuổi, bên người lại không nữ nhân, hắn quân tử như vậy? Trừ phi hắn có bệnh!”.
“Ngươi mới có bệnh!”.
Lão Cổ dào dạt đắc ý: “Ta có bệnh? Ta sinh ba đại a đầu, ta có bệnh gì?”.
Hai người đấu miệng, một đường đi đến trong nhà, Hạ Tầm khóa kỳ cửa chính, cũng cất bước ra khỏi nhà tắm Bách Tuyền.
Trong nội đường có mấy tên thủ hạ của hắn, nhưng vì để tránh hiềm nghi, đều có chỗ ở trong thành, hôm nay ăn tết, Hạ Tầm cho bọn họ đặc biệt dùng chút ít rượu và đồ nhắm, nhưng chỉ cho phép mua về chỗ ở uống thống khoái, không cho phép lêu lổng ở bên ngoài, trong nội đường giờ đây chỉ còn một mình hắn.
Cất bước đi đến đầu đường, người đi đường so với bình thường ít hơn rất nhiều, đều là cảnh tượng vội vàng trở về lễ mừng năm mới, đám lính liền không có việc gì đi dạo nên tìm đến chỗ vui chơi, gió thổi qua, rất nhiều tuyết bọt bị thổi xuống dưới mái hiên, hất tới trong cỗ lành lạnh.
Hạ Tầm nắm cổ áo thật chặt, vội vàng đi về phía xa xa...
Từ Huy Tổ đã đến, so với thời gian Hạ Tầm phỏng đoán sớm hơn một tháng, điều này làm cho Hạ Tầm đối với năng lực thống binh của Từ Huy Tổ phải lau mắt mà nhìn.
Từ Huy Tổ đến đây, rất rõ ràng là cùng Lý Cảnh Long tiến hành qua một phen trao đỗi, bởi vì trước đó không lâu Lý Cảnh Long đột nhiên hạ lệnh, tại bên ngoài Đức Châu, từ nam đến bắc, theo thứ tự là Bảo gia trang, Hạ gia thôn, Vương gia trang, Hà gia trang, Tiếu gia trang, lục tục tu kiến binh lũy to như vậy, từ tình báo thu thập đến mà xem, bọn họ chuẩn bị tu kiến mười hai tòa vệ thành ở bên ngoài Đức Châu, để bảo vệ xung quanh Đức Châu.
Đây là một tình báo phi thường quan trọng, bởi vậy có thể suy đoán ra chiến lược chỉnh thể quân Minh đã xảy ra biến hóa trọng đại, rất hiển nhiên, sau khi gặp thất bại ở Bắc Bình, đại khái lại bị Từ Huy Tổ thuyết giáo một trận, Lý Cảnh Long rút kinh nghiệm xương máu không dám tiếp tục cuồng vọng như vậy, hắn không dám lại cậy vào ưu thế binh lực tuyệt đối, vọng tưởng chấm dứt chiến tranh trong một hồi chiến dịch hoặc là một tháng, một quý, tu kiến mười hai vệ thành tại Đức Châu, đây là đã làm xong chuẩn bị chiến tranh thời gian dài.
Hạ Tầm đã biết tin tức này, hơn nữa nhanh chóng đưa đến Bắc Bình, hôm nay hắn muốn tự mình đi nhìn xem, để biết qua về tiến độ tu kiến vệ thành, nếu Yến vương có thể phát động tiến công Đức Châu trước khi mười hai vệ thành hoàn thành toàn bộ, lực cản phải thừa nhận hiển nhiên sẽ không lớn như vậy.
Hạ Tầm đi Bảo gia trang, công sự phòng ngự ở đây đã hình thành sơ bộ, một kiến trúc quân sự toàn bộ đã hoàn thành, Bảo gia trang phải sửa gọi là Bảo gia thành. Xây dựng mười hai vệ thành, điều động đóng quân, nhưng vì nhanh chóng hoàn thành, cần điều động rất nhiều dịch phu, có người thậm chí là cả nhà đều đến công trường, nam xây công sự, nữ nấu cơm, giặt quần áo, mùa đông sao, có thể ở chỗ này làm việc, so với đợi trong nhà tốt hơn nhiều.
Do hôm nay là ba mươi, không khởi công, xung quanh công trường, lều mất trật tự rất nhiều, hoặc là gạch ngói phòng ốc đơn sơ, đó là chỗ ở của dân công.
Hạ Tầm qua lại một hồi ở phụ cận công trường, phát hiện tường thành là thổ trúc, lẩy đất ngay tại chỗ, phía trước đào ra chiến hào thật sâu, móc ra đất liền chồng chất tại chỗ để xây một tường đất, kể từ đó, chiến hào phòng ngự và công sự tường thành che chắn đều có, tuy tường thành như vậy không cản được gió thổi mưa xối, nhưng ít nhất trong vài năm có thể phát huy đủ tác dụng quân sự.
Hạ Tầm cẩn thận quan sát, hiểu hết mỗi chi tiết, trong lòng cũng tính ra đánh những vệ thành này cần chuẩn bị khí giới và công cụ gì, chờ đến lúc nghĩ không sai biệt lắm, Hạ Tầm liền muốn xoay người rời đi, lúc này, một nam nhân đứng cách đó không xa, hình như đã ở bên cạnh dò xét hắn hồi lâu, thấy hắn xoay người lại, chính diện xem xét, không khỏi vừa mừng vừa sợ chào đón, kêu lên: “Vị này... Là Dương công tử?”.
Trong lòng Hạ Tầm trầm xuống, hắn vạn lần không ngờ, trong này thậm chí có người nhận ra hán, Hạ Tầm hoảng sợ nhìn lại, trông thấy người nam nhân kia, lờ mờ cũng có chút quen mặt, lại nhất thời không nhớ ra tên. Người nọ thấy hắn sững sờ, không khỏi chắp tay cười nói: “Ân công, không nhớ rõ tại hạ sao, tại hạ họ Đường, Đường Diêu Cử, ban đầu ở huyện Bồ Đài...”.
“A! Ta nhớ rồi, thì ra là ngươi!”.
Hạ Tầm lúc này mới nhớ lại thân phận người nam nhân trước mắt này, nương tử hắn bị dâm côn Cừu Thu trong đêm mưa giả làm người đỡ đẻ lừa gạt đi, lúc ấy vừa vặn hắn và Bành Tử Kỳ muốn đi huyện Dương Cốc, gặp chuyện bất bình, cứu nương tử hắn trở về.
Hạ Tầm lúc này mới hơi yên lòng một chút, thứ nhất, hắn là ân nhân của Đường Diêu Cử, hắn biết rõ như Đường Diêu Cử la hán tử có tình có nghĩa, tri ân tất báo, triều đình quốc gia trong mắt hắn chỉ là kính sợ mà thôi, mặc dù biết thân phận mình hôm nay, cũng sẽ không bán ân nhân; Còn nữa, thời đại này tin tức truyền đi vẫn có hạn, nhất là dân chúng thị trấn bình thường, không có khả năng biết những sự tình phát sinh khi hắn ở thành Nam kinh kia, theo thần sắc Đường Diêu Cử, hiển nhiên xác thực cũng không biết.
Hạ Tầm lúc này mới thay đổi thoải mái mỉm cười, chắp tay nói: “Thì ra là Đường huynh, nhớ rồi, nhớ rồi, Đường huynh tại sao lại ở chỗ này?”.
Đường Diêu Cử thoải mái cười nói: “Tại hạ cũng đang muốn hỏi qua ân công, sao có thể gặp phải ân công ở chỗ này, nhanh nhanh nhanh, gió tuyết rét lạnh, vào trong phòng nghỉ ngơi một chút”.
“Đường huynh lại khách khí rồi, chớ gọi ân công, ta rất không được tự nhiên, bảo ta một tiếng lão đệ thì được”.
Hạ Tầm nói, thấy chỗ hắn mời vào lại là trong phòng một phòng gạch trên công trường, lại nói phòng xây bằng gạch trong công trường ở đây có điều kiện xem như tương đối khá. Hạ Tầm cùng hắn đi về phía phòng gạch, thuận miệng hỏi nguyên do, thế mới biết Đường Diêu Cử từ lần trước gặp chuyện không may, liền không hề đi đông đi tây mà là định cư tại phụ cận Bồ Đài làm tượng nhân, trên thực tế là vì hắn đã đem đám đệ tử của mình đến làm môn hạ Lâm Vũ Thất, không cần mình đích thân đi theo. Mà lão mẫu hắn cũng bởi vì việc người vợ bị bắt, lo lắng hãi hùng, không lâu sinh bệnh, bởi vì tuổi tác lớn, thuốc và kim châm cứu cũng khó cứu, đã qua đời lâu rồi.
Lúc này đây triều đình chỉnh chiêu dịch phu, Đường Diêu Cử lo lắng thê tử một mình ở Bồ Đài, liền đem cả nhà đến nơi này, hắn còn ở trong này phục dịch chừng một tháng, mới có thể về Bồ Đài. Hạ Tầm thì tùy tiện lấy cớ, dù sao lúc ấy Đường Diêu Cử biết hắn tuy có thân phận tú tài, trong nhà lại dùng buôn bán là chính, cho nên thuận miệng nói là đi ngang qua buôn bán, liền nói qua loa mấy câu.
Đẩy cửa vào nhà, chỉ thấy trong phòng mất trật tự, đơn sơ dị thường, nhưng bởi vì gian phòng nhỏ hẹp, lại đang nhóm lửa nấu cơm, trong bát nóng hôi hổi, cho nên cả phòng ấm áp dễ chịu không chút cảm giác rét lạnh nào. Đường gia nương tử nghe được ân nhân đến đây, vội vàng tiến đến nghênh tiếp, trước bái kiến ân công, tiếp đó cười cười nói nói thỉnh hắn đi vào, bởi vì Đường gia nương tử phụ trách cung ứng ăn uống hằng ngày cho mấy chục dân công phục dịch, cho nên trong phòng loạn hết cả lên, không chỗ đặt chân, Hạ Tầm liền ngồi ở đầu giường.
Trong phòng thật ra là hơi tối tăm, trên giường trên mặt đất lại là một đổng mất trật tự, Hạ Tầm trong lúc đó vội vàng cũng không nhìn rõ ràng, thẳng đến khi ngồi xuống đầu giường đặt gần lò sưởi, mới phát hiện bọc nhỏ trang phục trên giường gạch kia thật ra là tã lót, bởi vì che phủ kín, vừa rồi không thấy rõ, Hạ Tầm bị dọa cho nhảy dựng, mông vội vàng dịch chuyển khỏi chỗ, cả kinh nói: “Đây là.
Đường Diêu Cử cười cười nói: “A, đây là của nữ nhi ta, vừa mới sinh ra được ba tháng, qua vài ngày là trăm ngày”.
Hạ Tầm cười nói: “Thì ra là Đường đại ca, Đường đại tẩu có hài tử, ha ha, chúc mừng, chúc mừng”.
Hắn cười một tiếng, tiểu tử ngủ say trên giường gạch kia bị đánh thức, nhất thời toét ra cái miệng nhỏ nhắn, phát ra tiếng khóc to rõ tỏ vẻ kháng nghị, Đường gia nương tử vội vang ôm lấy hài tử làm dịu một phen, ôm ra đến gian ngoài.
Bởi vì trên người tiểu tử kia vừa rồi bao kín, trên đầu lại đeo mũ đầu hổ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, Hạ Tầm đến nam hài hay cô gái.
Cũng không nhìn ra, liền bắt chuyện với Đường Diêu Cử: “Đường đại ca, đây là một vị công tử hay thiên kim, nghe tiếng hắn khóc rất có lực đó, nên là một tiểu công tử chứ?”.
Đường Diêu Cử cười cười khoát tay nói: “Không đâu, không đâu, huynh đệ nhìn nhầm rồi, đây là khuê nữ, nhưng xác thực so với một ít tiểu tử còn muốn rắn chắc hơn, tinh thần tốt, ngày hôm qua ta vừa cho nó một cái tên rất hay, gọi Đường Tái Nhi, Đường Tái Nhi, ha ha, khuê nữ Đường gia ta, nhất định so với con nhà người ta còn có tiền đồ hơn”.
“Đường Tái Nhi?”.
Nụ cười trên mặt Hạ Tầm cứng lại, thân thể đột nhiên trượt chân xuống dưới giường gạch, Đường Diêu Cử vội đỡ lấy hắn, ngạc nhiên nói: “Huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”.
Hạ Tầm nói: “A, không chuyện gì, đầu giường này đặt gần lò sưởi hơi trơn. Đường Tái Nhi... Đường Tái Nhi...”.
Đường Diêu Cử đứng dậy cười nói: “Danh tự thế nào? Đương nhiên rồi, ca ca đặt tên danh tự có thể không sánh bằng huynh đệ ngươi, huynh đệ đọc đủ thứ thi thư, ca ca ta chỉ là nhận biết thô thiển mấy chữ thôi, khó bằng ngươi trong chuyện này, bằng không... Ngươi giúp nữ nhi tiểu chất đặt một cái tên tốt? Nếu không phải huynh đệ trượng nghĩa viện thủ cứu mẫu thân của nó, nàng hôm nay nào có được sinh ra, ngươi tới đặt tên cho nàng, đó là thiên kinh địa nghĩa”.
Hạ Tầm liên tục khoát tay nói: “Không không không, Đường Tái Nhi rất tốt, danh tự rất tốt. A... Tẩu tử, cho ta xem nữ nhi tiểu chất được không?”.
Đường gia nương tử vừa dỗ cho khuê nữ hết khóc, ôm đến trên giường gạch cởi bỏ tã lót ra, có mẹ nào không yêu cốt nhục của mình, nghe thấy Hạ Tầm yêu mến con nàng, nàng cũng rất là vui mừng, vội vàng ôm lấy nữ nhi, đưa đến trên tay hắn.
Tiểu tử kia tròn trịa mập mạp, khuôn mặt hình cầu, đôi mắt đặc biệt thanh tịnh, đột nhiên đến trên tay người xa lạ, tiểu tử kia cũng không sợ kêu khóc, chỉ là yên lặng nhìn Hạ Tầm, một bộ dáng rất nghiêm túc.
Đường Diêu Cử cười nói: “Ổ, nha đầu kia và Dương huynh đệ rất có duyên, bình thường các huynh đệ ở công trường đùa với nó, liền kêu khóc không ngừng, nay huynh đệ tới ôm nó, nó không giãy cũng không huyên náo, tiểu gia hỏa này dường như hiểu được ngươi là đại ân nhân của nó, nương tử, nàng xem khuê nữ của chúng ta rất hiểu chuyện”.
“Chậc chậc...”.
Hạ Tầm nhìn tiểu bảo bối trong ngực, cũng tấm tắc tán thưởng không thôi, nhưng hắn lúc trước ở Hàng Châu đã ôm qua khiêm thiếu bảo mới sinh ra một hồi, lúc này đây ôm Đường Tái Nhi, nên cũng không kinh ngạc đến mức trượt tay làm tiểu hài tử rơi xuống. Bởi vì ánh sáng trong phòng yếu, hắn mang tiểu tử kia nâng đến trước mặt, chăm chú mà nhìn.
Đến thời đại này đã lâu như vậy, lúc bình thường hắn đã coi mình hoàn toàn trở thành người thời đại này, cũng chỉ có lúc này, nhân vật bỗng nhiên gặp chỉ có hắn mới biết được, tương lai đã định là cực kỳ nổi danh, hắn mới có thể ý thức được, mình vốn không thuộc về thời đại này. Mỗi lần thấy người kết hôn, hôm nay lại gặp đúng lúc giao mùa, hắn muốn trở về nhà bằng cách mua vé xe lửa cũng khó hơn, vĩnh viễn cũng không trở về được gia đình, nhưng trong lồng ngực của hắn lại ôm Đường Tái Nhi thánh nữ Bạch Liên tương lai, cảnh ngộ này, cũng đủ kỳ lạ ngạc nhiên.
Đường Tái Nhi bị hắn giơ lên xem xét tường tận, bắt đầu hơi mất hứng, nàng hơi nhăn đầu lông mày, miệng nhỏ nhắn phấn nộn vừa mới nếm qua sữa còn có chút ẩm ướt cố gắng nhếch lên, một đôi con ngươi đen như nước sơn trừng lên nhìn Hạ Tầm, đôi chân mập mạp như ếch đạp đạp mạnh vài cái, đột nhiên một cột nước óng ánh từ khe hở trong quần yếm bắn ra.
Hạ Tầm lúc này đang ngẩng mặt lên, miệng mở rộng, trong lúc tấm tắc tán thưởng, đột nhiên phát hiện “tình hình nguy hiểm”, không thể tránh được ra, nhất thời nước thánh đập vào mặt...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan