Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Tim Lưu Khuê nhảy bang bang, ngón tay hơi run, khẩn trương giống như lần đầu tiên hắn trông thấy thân thể Sa Ninh, lần đầu tiên cởi bỏ áo nàng, lần đầu tiên cùng nàng hợp làm một thể. Ngón tay hắn chạm được vào một thanh cứng rắn gì đó, đó là đao của hắn, ánh trăng chiếu vào cửa, trong phòng có ánh sáng nhạt, cũng không phải là một mảnh đen kịt, nhưng cũng không biết là bởi vì khẩn trương hay quần áo vô cùng mất trật tự, hắn sờ soạng hồi lâu cũng không tìm được chỗ miệng tủi.
“Ư... Chàng làm gì vậy?”.
Trên giường, Sa Ninh ư một tiếng, mang theo sự ngái ngủ nồng đậm.
Thân thể Lưu Khuê run lên, cuống quít đáp: “A, ta... Ta đi tiểu đêm.
“Ừm... Đốt đèn đi, tối quá”.
“A, ta... Ta sợ đánh thức nàng...”.
Lưu Khuê có tật giật mình sợ Sa Ninh sinh nghi, sờ đến bên cạnh bàn, run rẩy tìm được đá lửa, sát một tiếng đánh lửa lên, đốt sáng đèn. Nhìn trộm về phía trên giường, Sa Ninh nhắm mắt lại, lẩm bẩm hàm hồ một câu, xoay người quay đi. Lưu Khuê không dám sờ áo choàng nữa, liền nhấc quần lót, giơ ngọn đèn, cứng rắn ngẩng đầu đi về phía bên ngoài bình phong.
Bồn cầu trong góc bên ngoài bình phong, Lưu Khuê đem đèn đặt trên bàn, cố ý để tới chỗ chính giữa hai bình hoa, để bình hoa chống đờ, ánh sáng càng mờ ám, lỗ tai dựng đứng, vành tai nghe một chút âm thanh bên trong, liền rón ra rón rén đi tới cửa, từng tấc từng tấc nhẹ nhàng kéo chốt cửa ra. Trải qua thời gian dài hình thành cảm giác kính sợ với Sa Ninh, bị Sa Ninh nửa mê nửa tỉnh nói một câu dọa cho hán hết hồn, hắn giờ đây chỉ thầm nghĩ chạy trốn.
Cửa phòng vừa mở, hắn lập tức chui ra, hoảng sợ chạy ra ngoài vài bước, bị gió lạnh thổi, lúc này mới cảm giác trên người chỉ có cái quần lót, gió thổi rét thấu xương, nhưng lúc này hắn cũng chẳng thèm quan tâm, xách giầy theo, vội vàng bỏ chạy về phía tiền viện...
Lưu Khuê vừa mới đi ra ngoài, Sa Ninh liền từ từ ngồi dậy trên giường, ngơ ngác ngồi ở đẳng kia.
Sự tình quá mức khẩn yếu, Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí cùng Yến vương Chu Lệ sau khi thương nghị đã định, liền đi đầu chạy đến tụ hợp cùng nàng, lúc đang nói đến Lưu Khuê, Hạ Tầm lại một lần nữa bảo nàng, nên cẩn thận là hơn, sự việc phản loạn triều đình lớn như vậy, không phải mỗi người đều có dũng khí làm, trong lịch sử rất nhiều đại sự, do một tiểu nhân vật, hay một người vớ vẩn nào đó làm bại lộ, bảo nàng quan sát nét mặt, cẩn thận.
Sa Ninh cũng lơ đễnh, nàng căn bản không tin tưởng Lưu Khuê dám phản bội nàng bán đứng nàng, lúc Hạ Tầm nói hắn và Tắc Cáp Trí, bọn người Tằng Nhị canh giữ ở bốn phía cửa nhà, nàng còn vì bọn họ chuyện bé xé ra to mà cảm thấy buồn cười, nhưng vượt quá sự tưởng tượng của nàng, hắn thật phản bội nàng. Hai người ở một chỗ không lâu, nàng phát giác Lưu Khuê khác thường.
Không phải xuất phát từ Hạ Tầm nhắc nhở, mà là xuất phát từ trực giác một nữ nhân, Lưu Khuê không phải một người lòng dạ rất sâu, hỉ nộ hoàn toàn không hiện ra sắc mặt, hắn cùng với nàng hoan ái thì tâm sự nặng nề không yên lòng, Sa Ninh làm sao không cảm giác ra? Cho đến Sa Ninh chợp mắt, hắn tuy cố gắng trấn định, nhưng dồn dập hô hấp, thân thể khó nhịn lật qua lật lại... Một loại dự cảm điềm xấu, dần dần bao phủ thể xác và tinh thần nàng.
“Cạch, cạch!”.
Cửa sổ phát ra hai tiếng gõ nhẹ nhàng, bên ngoài truyền đến thanh âm Tằng Nhị: “Nương nương, A Khuê... Lưu Khuê, đã bị bắt lại”.
Sa Ninh trầm thấp trm một tiếng, trầm mặc một lát nói: “Ta mệt mỏi, không muốn thấy hắn. Ngày mai bắt hắn phá quan, tất cả công việc, bọn ngươi đều do Hạ Tầm an bài”.
Tằng Nhị vâng một tiếng, thân ảnh bị hắn ánh trăng chiếu trên cửa, thấy được hắn theo thói quen cúi người, sau đó lường lự dừng lại, ngữ khí có chút bận tâm nói: “Nương nương?”.
Sa Ninh nhàn nhạt nói: “Ta không sao, cửa quan mở xong, ngươi mang người không lương tâm kia, trở về gặp ta!”.
“Tuân mệnh!”.
Thân ảnh Tằng Nhị ở ngoài cửa sổ tựa như đèn chiếu diễn kịch, đầu gật mạnh một cái, tiếng bước chân vang lên một hồi, rời đi.
Sa Ninh kéo tấm chăn lên, khép quanh người mình, ngồi y nguyên như vậy, lờ mờ mông lung dưới ánh trăng, trên gương mặt có hai dấu vết sáng lóng lánh, không thấy rõ lắm là thứ gì...
Trong núi rừng Lưu Gia Khẩu, quân tiên phong Yến vương phụ trách tập kích bất ngờ đã lặng lẽ mai phục, tận khả năng tới gần quan ải, chăm chú theo dõi động tình, trên quan ải chợt có tên lính đi đi lại lại, lười biếng, đối với phong cảnh rừng núi bọn họ sớm đã quen thuộc chẳng muốn liếc nhìn nhiều. Chỗ này hơi nghiêng là quan nội, một bên khác tuy là quan ngoại, nhưng đã đóng cửa mảng lớn lãnh thổ Đại Minh ở trong tay, quân triều đình ở quan ngoại có tám vạn, bọn họ cần gì phải cảnh giác?
Trên sơn đạo có tám chín người đến đây, đều là cư dân trên trấn, trong đó có bốn đại hán hợp lực giơ lên một cái giường lớn, trên ván giường có một người, đang đắp chắn, quân coi giữ nhìn thấy, xa xa đã kêu lên: “Đứng lại, đứng lại, các ngươi làm gì?”.
“Quân gia, lão hán... Lão hán là người phủ lão gia Lưu Tổng kỳ, người còn nhận ra ta không?”.
Bên trên có một tên lính cầm tên liếc nhìn xuống phía dưới, nhận ra thật đúng là lão gia thường đến gặp Lưu Tổng kỳ kia, còn được một đại hán đờ, liền cười nói: “A ha, thì ra là ngươi, Tổng kỳ đại nhân chúng ta không phải đi đến trên trấn sao, ngươi tới làm gì?”.
Hạ Tầm dùng dao đâm sát vào eo lão đầu, thấp giọng quát khẽ: “Nói!”.
Lão đầu nhi thông minh, vội vàng dậm chân một cái, mở rộng cuống họng mang theo âm thanh khóc lóc: “Quân gia, xảy ra đại sự rồi, lão gia chúng ta hôm qua trong đêm tự nhiên bị điên khùng, hồ ngôn loạn ngữ, gặp người là đánh, trên trấn bị lão gia đả thương vài người, lão hán tìm vài tiểu tử hỗ trợ, lúc này mới chế trụ được lão gia, người nhìn xem, còn không phải cột thế này, thật khổ quá, quý phủ lão chỉ có một mình lão hán, tật xấu này lão hán hầu hạ không được, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ...”.
Lão đầu nhi nói xong, nửa thật nửa giả, một nửa là do Hạ Tầm bày mưu đặt kế, một nửa lại tự biên, nhịn không được gào khóc khóc lớn lớn lên. Quan khẩu có mấy tên lính nghe xong lại ngạc nhiên còn cả kinh ngạc: “Tự nhiên điên khùng? Tổng kỳ đại nhân làm sao lại bị điên rồi?”.
Vài binh lính đều ở đầu tường ngó lên nhìn, người dưới đầu thành đi tới, lộ ra khuôn mặt Lưu Khuê, vài quân tốt đóng ở đó nhìn thấy, không khỏi kêu lên: “Nhanh nhanh, mau thả cầu treo, quả nhiên là Tổng kỳ đại nhân”.
Vài binh lính này thái bình trong thời gian đã lâu, lại thấy người kêu gọi thật là quản gia nhà Tổng kỳ, cho nên không hề cảnh giác, lập tức buông cầu treo xuống, có người vội vàng chạy tới đem tin tức này cấp báo cho Phó Tổng kỳ Vương Ngạn Hi.
Mấy người đại hán giơ ván cửa qua cầu treo, leo lên cửa thành lâu, quan binh thủ quan chợt vây đến xem náo nhiệt, chỉ thấy phía dưới chăn bông quả nhiên là Tổng kỳ đại nhân đang nằm, Tổng kỳ đại nhân trợn mắt tròn xoe, gương mặt đỏ lên, gân xanh trên trán kéo căng, quả nhiên như là bị bệnh điên. Có một đại binh thấy ngoài miệng Tổng kỳ đại nhân ghìm một sợi thừng, dường như đang gắn sức cắn, không khỏi hiếu kỳ nói: “Tại sao trói miệng tổng kỳ đại nhân?”. Nói xong liền muốn đi đến cởi dây thừng đang buộc hắn.
“Đừng nhúc nhích!”.
Tắc Cáp Trí rống một tiếng, người binh lính kia sợ tới mức khẽ run rẩy, Tắc Cáp Trí vội vàng thay một khuôn mặt tươi cười, hắc hắc nói: “Quân gia, ngươi cũng đừng động đến hắn, ngươi một khi cởi dây thừng, vị đại nhân này sẽ cắn người. Này...
Tắc Cáp Trí nâng tay Tằng Nhị lên, trên tay quấn một sợi vải trắng, có vết máu chảy ra, đây là đêm qua bắt Lưu Khuê rồi bị thương, Tắc Cáp Trí nghiêm túc nói: “Thấy không, ngón tay Nhị huynh đệ ta bị Tổng kỳ đại nhân ăn tươi này”.
“Ta... Ta...”.
Môi Lưu Khuê run rẩy, muốn giải thích, cũng muốn cầu xin tha thứ, cuối cùng, một câu cũng nói không nên lời.
“Vù!”.
Một thanh đao lóe lên, phốc một tiếng đâm lút xuống đống lá cây dưới chân Lưu Khuê, chỉ lộ ra chuôi đao, Sa Ninh buồn buồn nói: “Ngươi có biết lúc ngươi ở nơi đó đang lục lọi thanh đao này, lòng ta đau nhức thế nào hay không?”.
Lưu Khuê chậm rãi cúi đầu, hắn thật đã không lời nào để nói.
“Lưu Khuê, ngươi có cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ngươi có cái gì?”.
Thanh âm Sa Ninh cao vút lên: “Luận tài hoa, thiên văn địa lý, y bói tinh tướng, cầm kỳ thư họa, Chư Tử bách gia, ngươi bằng được Ninh vương sao?”.
“Luận quyền thế địa vị, nhân phẩm tướng mạo, vinh hoa phú quý, ngươi bằng được Ninh vương sao?”.
“Lưu Khuê, Sa Ninh ta không ngốc, ngươi đối với ta cũng có một ít oán khí, ta hiểu rõ, ngươi bởi vì ta, mà phải an trí gia đình bên ngoài, trong lòng mười phần không vui, ta cũng hiểu rõ. Nhưng, ngươi cũng chỉ nghĩ cho ngươi, ngươi có nghĩ thay ta hay không, ta làm ra vẻ Vương phi cũng không muốn làm, ta trả giết cho ngươi lại ít sao? Ta một lòng đều cho ngươi, ngươi sao lại đối với ta như vậy?!”.
“Ta... Ta...”.
Đầu Lưu Khuê sắp cúi đến ngực, vẫn không cách nào nói ra một câu đầy đủ.
Sa Ninh rơi đầy lệ quang, trầm thấp nói: “Ngươi có biết hay không, ta hỏi ngươi đang làm cái gì, còn đang trông mong ngươi hồi tâm chuyển ý. Lúc ấy... Chỉ cần ngươi buông đao, trở lại bên cạnh ta, chuyện này... Ta sẽ cho rằng vĩnh viễn không biết... Ngươi có biết hay không...
Gió lại nổi lên, lá vàng đầy trời, bay múa xung quanh, kéo dài không thôi.
Trên quan ải Lưu Gia khẩu, Trương Ngọc cầm tay Hạ Tầm, cười ha hả nói: “Huynh đệ, ngươi lại lập một kỳ công, ca ca ta càng ngày càng bội phục ngươi”.
Hạ Tầm khiêm nhường cười nói: “Tiểu đệ xung phong hãm trận, bản lĩnh vẫn không bì kịp đại ca, đành phải ở bên cạnh sử dụng công phu tà đạo. Điện hạ khi nào thì tới?”.
Trương Ngọc nói: “Điện hạ dẫn mấy vạn đại quân, nếu là sớm chạy tới ở đây, vậy không cách nào che giấu tai mắt người khác, giờ phút này điện hạ còn đang ở ngoài trăm dặm, ngươi yên tâm, ta đã phái người đi báo điện hạ biết, điện hạ tất sẽ dùng tốc độ nhanh nhất dẫn quân chạy đến”.
Nói xong, hắn liếc nhìn mọi nơi hỏi: “Ninh vương phi đâu, nếu điện hạ đến, hẳn là sẽ muốn gặp nàng”.
Hạ Tầm nói: “Nàng ở dưới trấn chân núi, Trương đại ca trước hãy bảo vệ Lưu Gia khẩu này, ta đi gặp Vương phi”.
Hạ Tầm chạy tới dưới núi, còn chưa xuyên qua rừng cây Hồ Dương tiến vào trấn nhỏ, thấy mặt đất có vết kéo dài, đem lá Hồ Dương rụng mở ra hai bên, lộ ra vùng đất lạnh, mơ hồ còn có một chút vết máu, phảng phất là một mãng xà lớn điên cuồng đi qua đây hướng vào trong rừng, Hạ Tầm lập tức đề cao cảnh giác, hắn cầm lấy đao cẩn thận đi về phía, vượt qua một cây đại thụ, thấy Tằng Nhị nắm một con ngựa, đang đứng nghiêm ở trong rừng.
Hạ Tầm thở phào, buông chuôi đao ra nói: “Tằng Nhị ca”.
Tằng Nhị nói: “Nương nương đã đi trước chạy về Đại Ninh, nương nương muốn ta nói cho ngươi, tất cả đều dựa vào ước định lúc trước, khi Yến vương điện hạ công tiến thành Đại Ninh, chính là lúc điện hạ Ninh vương thực hiện ước định, cáo từ!”.
Tằng Nhị trở người lên ngựa, quất ngựa mau chóng đuổi theo, gió thổi lá vàng rực rờ rơi xuống, Hạ Tầm hơi nheo lại mắt, đang muốn xoay người đi trở về, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn qua một gốc cây Hồ Dương đã chết héo bên đường, nhất thời dừng tại nơi đó.
Trên khúc thân cây, giắt một thứ giống như hình người gì đó, huyết nhục mơ hồ, rách nát khó phân biệt.
Hạ Tầm rùng mình một cái, vội vàng chỉnh lại cổ áo, vội vàng bước đi về phía trên núi.
Người binh lính kia vừa nghe hù vội nhảy dựng, lẩn ra xa xa, hoảng sợ nói: “Tổng kỳ đại nhân chẳng lẽ là bị trúng tà, tại sao điên khùng kinh khủng như vậy?”.
Ư...”.
Đầu Lưu Khuê loạng choạng kịch liệt, hai tròng mắt đều nhanh trừng lên, nhưng hắn bị trói đến sít sao, đâu nhúc nhích được, Hạ Tầm lập tức kêu lên: “Không ổn, không ổn, Lưu lão gia lại nổi điên.
“Lưu Tổng kỳ nổi điên!”.
Lúc vừa mới nghe tin tức, Vương Phó Tổng kỳ phi thường kinh ngạc, hỏi lại binh lính báo tin cẩn thận tinh tường, lúc này mới mừng rở như điên nhảy dựng lên: “Ta cái con bà ngoại nó, cuối cùng cũng hết khổ! Nhớ ngày đó lúc Thạch Tổng kỳ được đề bạt, lên chức Tổng kỳ, kết quả vừa vặn rất tốt, Ninh vương phủ không mặn không nhạt nói thêm vào một câu, Tổng kỳ quan này đã bị Lưu Khuê từ trên trời giáng xuống chiếm cứ, giờ đây hắn điên rồi, ha ha ha, ai còn có thể cùng ta tranh đoạt, ai có thể cùng ta tranh đoạt!?”.
Vương Ngạn Hi như trúng cử nhân, điên khùng điên khùng vui vẻ chạy đến bên người Lưu Khuê đang quắc mắt nhìn trừng trừng giống như Kim Cương Hàng Ma, còn chưa kịp giả trang ân cần thăm hỏi hai câu, mộng Tổng kỳ của hắn liền bị tan vờ, Tằng Nhị lấy ra một thanh đao từ dưới ván cửa, rất dứt khoát đâm vào bụng hắn.
Vương Ngạn Hi dính đao, mấy đại hán đồng thời liền hành động, đều lấy binh khí từ phía dưới ván cửa ra, một nửa phóng đi bảo vệ phong hỏa đài, một nửa khác vọt tới một bên quan khẩu khác, khanh khanh hai đao, chặt đứt dây thừng cầu treo, cầu treo ầm ầm rơi xuống đất, tiên phong Yến quân mai phục ở trong rừng rậm vừa thấy cầu treo rơi xuống, phát một tiếng hô, liền đẩy hết mũ rơm áo tơi các loại vật ngụy trang ra...
Quan quân canh giữ thưa thớt, có người đang đi dạo khắp nơi, có người đang ở trong phòng doanh rỗi rãnh nói chuyện phiếm, Chính Phó Tổng kỳ một người bị quản chế một người bị giết, Yến quân lại từ chỗ gần trong gang tấc đột nhiên sát nhập, bầy rắn không đầu, đã không có lực phản kháng.
Giết trị tồn tại lớn nhất của quan ải nhỏ này, thật ra chính là phong hỏa đài truyền đi tín hiệu, mà bây giờ phong hỏa đài bị mấy người đại hán vượt lên trước phong tỏa, từ trên cao nhìn xuống đã khống chế được, chỗ này chính là giết đến long trời lờ đất, quan binh quan khẩu khác đóng giữ cách đây cũng phải đến hơn mười dặm, căn bản là nghe không được, quan ải Lưu Gia khẩu... Thuận lợi thất thủ!
Hồ Dương sinh mà ngàn năm không chết, chết mà ngàn năm không ngã, ngã mà ngàn năm không nát.
Đời sau, đã rất khó chửng kiến một mảng lớn Hồ Dương như vậy, nhưng lúc này, Hồ Dương ở đây vẫn mọc thành rừng.
Trong phim Anh Hùng, Trương Mạn Ngọc và Chương Tử Di đánh nhau một trận kia, cũng là ở trong rừng Hồ Dương, lá vàng đầy trời bay múa cùng ánh nắng vàng óng ánh, phảng phất như thiên đường của nhân gian, nhìn thấy những thứ đó, đập vào mặt mà đi thẳng vào trong óc, không chỉ là cảnh đẹp, còn có điêu linh réo rắt thảm thiết và thê lương.
Giờ phút này, cảnh sắc trong rừng Hồ Dương, có thể so sánh. Ánh mặt trời từ trên cây phóng xuống rừng Hồ Dương, sặc sờ chiếu vào trên lá cây trên mặt đất dày đặc ánh vàng.
Hai tay Lưu Khuê bị dây thừng da trâu trói chặt, sắc mặt tái nhợt đứng ở trong rừng, gió nổi lên, lá cây Hồ Dương tung bay va chạm trên người, trên mặt hắn, hắn cũng không dám nheo mắt lại, hắn đang hoảng sợ nhìn về phía trước, phía trước có một con ngựa, trên ngựa có một người, áo trắng như tuyết, cuối cùng của dây thừng da trâu, đang ở trong tay nàng.
Sa Ninh lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, không thấy một tia huyết sắc, đầu gối Lưu Khuê vài lần muốn quỳ xuống, quỳ xuống đi về phía nàng dập đầu cầu xin tha thử, nhưng hắn hiểu rõ tính tình người con gái trước mắt này, nếu hắn dám quỳ xuống, nàng rất có thể lập tức dùng một mũi tên bắn chết hắn. Mặc dù hắn chính là Lưu Khuê, Sa Ninh cũng sẽ không cho phép hắn đem tình lang của nàng vũ nhục không đáng một đồng như thế, nam nhân của nàng, sống phải sống được như hán tử.
“Nếu như, ngươi không muốn, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không miễn cường ngươi. Trước khi đoạt lấy Lưu Gia khẩu, ta sẽ tạm thời giam cầm tự do của ngươi, nhưng ta sớm muộn gì cũng sẽ thả ngươi rời đi. Ngươi tại sao phải bán đứng ta?”.
Ánh mắt Sa Ninh lập lòe óng ánh lệ quang, đau lòng chất vấn: “Ngươi có thể đi đường của ngươi, ta không cản ngươi, nhưng ngươi tại sao phải bán đứng ta, dùng ta để bán đổi lấy vinh hoa phú quý, ngươi có thể an tâm hưởng thụ sao?”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan