Chương 312: Sét đánh không kịp bưng tai.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

Thành Đại Ninh gần đây cảnh giới càng nghiêm ngặt, mà ngay cả dân chúng bình thường đều chú ý tới khí thế ngưng trọng. Từ khi Vệ Chỉ huy Chu Giám lần trước hạ lệnh tăng mạnh phòng ngự thành trì, cũng phái một đội binh mã thường trú ở bên ngoài phủ Ninh vương, đem phủ Ninh vương vây chật như nêm cối, có thể tự do ra vào thành Đại Ninh cũng chỉ còn lại có vị Ninh vương phi ngang ngược kiêu ngạo điêu ngoa và đám thân binh Đóa Nhan vệ nàng mang ra kia.

Mấy ngày nay, tam vệ thủ lĩnh Đóa Nhan cùng với Đại Ninh Đô Ti Hạt Hạ và một ít thủ lĩnh bộ lạc lục tục chạy tới thành Đại Ninh, chuẩn bị cho lễ chúc thọ Ninh vương, thành Đại Ninh đề phòng càng thêm nghiêm ngặt. Những thủ lĩnh bộ lạc thảo nguyên này, phần lớn thủ lĩnh có ý hướng triều đình xin phong thưởng chức quan, nhưng bọn họ bình thường ở trong bộ lạc, khi ngoại giao, vẫn đang tiếp tục sử dụng thói quen xưng hô và thân phận của mình, không hề giống người trài qua thi thố làm quan đối với triều đình tràn ngập tâm kính sợ, cử chỉ cử động cũng không chú ý mình là quan viên triều đình.

Trước mắt, Ninh vương là cánh phượng hoàng rơi xuống, các quan viên Đô Ti Đại Ninh đều cùng tận lực duy trì một khoảng cách với Ninh vương, mặc dù là thân tín một tay Ninh vương nhấc lên, vì tình cảm cũng chỉ có thể tìm cơ hội lén thể hiện quan tâm về phía hắn, nhưng những thủ lĩnh bộ lạc không có loại cố kỵ này, bọn họ dựa theo thói quen người tốt nguyên, càng là lúc bằng hữu gặp rủi ro, càng là lúc sẵn sàng trợ giúp, bởi vì người ta lâm vào khốn cảnh mà tránh gặp hay làm bất hòa, người đó không xứng làm bằng hữu, sẽ để người xem thường, về phần lập trường trên triều đình, bọn họ chưa từng có loại giác ngộ này.

Những thủ lĩnh này chạy tới Đại Ninh, ít nhất cũng dẫn theo hai mươi đến ba mươi thị vệ cao lớn thô kệch, Chu Giám tuy gặp qua thủ lĩnh Phúc Dư vệ Ngao Đăng Cách Nhật đưa cho Ninh vương phong thư tín mập mờ khó hiểu, nhưng hắn có thể phát binh vây khốn Ninh vương phủ, trước khi triều đình quyết định vận dụng vũ lực, hắn lại không thể làm những thủ lĩnh bộ lạc này tức giận. Trên thực tế, ở trong mắt triều đình, cũng chưa coi những thủ lĩnh bộ lạc được ban thưởng ấn tín có viên chức này thật trở thành quan lại, mà là coi bọn họ là dân không an phận và nửa chiêu an, định một loại địa vị như vậy, đơn giản đương nhiên là không muốn trêu chọc bọn hắn, bởi vậy ở ngoài sáng triều đình xác thực có ý đồ trước, Chu Giám rất không nguyện ý gánh chịu tội danh kích động bộ lạc tạo phản.

Bởi vì vậy, Chu Giám cũng chỉ có thể điều càng nhiều binh lực tăng mạnh trông giữ với những người này, nhưng binh mà hắn có thể vận dụng cũng không nhiều, Trần Hanh và Lưu Chân đã nhận được mật báo của hắn, lại còn không mang binh tới, bởi vì giờ đây trọng điểm phòng ngự không ở quan ngoại, mà là ở quan nội, Yến vương Chu Lệ dẫn đại quân xuất quỷ nhập thần xuôi theo vừa đánh vừa đi dạo, tất cả tướng lãnh biên quan ven đường đều nhận được mệnh lệnh của Tào Quốc Công Lý Cảnh Long: Giữ nghiêm quan ải, để ngừa Chu Lệ thừa dịp mà vào.

Trần Hanh và Lưu Chân không thể điều binh Tùng Đình quan đi, bọn họ an bài phòng ngự cực kỳ tốt ở khắp cả quan ải Tùng Đình quan, mới có thể chạy đến tọa trấn Đại Ninh. Bởi vậy cho nên, lúc thủ lĩnh nhập thành Đại Ninh, Chu Giám chỉ có thể điều càng nhiều binh mã từ võ trang phòng thủ trong thành đi trông coi bọn họ, giám thị bọn họ, về phần phòng thủ thành ngược lại không cần lo lắng, hắn ở chỗ tam vệ Phúc Dư, Thái Ninh, Đóa Nhan, an bài rất nhiều thám mã, nếu như bộ lạc bọn họ có gió thổi cỏ lay, hắn có thể bắt tất cả nhân thủ trong thành trước tiên, lại quay đầu lai đem binh tiếp viện đến đầu tường.

Bởi vậy, vệ binh ở cửa thành tương đối thiếu một chút, Từ Khương là tâm phúc của hắn, một mình gánh chịu thủ vệ nam thành, chuyện này tự nhiên sáng tạo cơ hội tuyệt tốt cho đại quân Yến vương tập kích bất ngờ.

Yến vương đuổi tới Lưu Gia khẩu chỉ chậm nửa canh giờ so với Trương Ngọc, ngựa lập tức không dừng vó, đại quân lao thẳng tới Lưu gia khẩu, nhưng dùng quân của Trương Ngọc làm tiên phong, đi không ngừng, dân chúng trấn nhỏ dưới núi đều sợ ngây người, bọn họ ở chỗ này ở vài chục năm, còn chưa từng gặp nhiều binh như vậy, thẳng đến mấy vạn đại quân tầng tầng lớp lớp xuyên trấn mà qua, bọn họ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không rõ đội ngũ này rốt cuộc là của ai.

Đoạn đường này, đại quân Trương Ngọc che cờ hiệu chỉ lo hành quân, trên đường cũng có một ít bộ lạc du mục và thôn trấn người Hán định cư, hiển nhiên đại quân đi qua, chỉ nói là triều đình điều động binh mã, thực sự không người nào cảm thấy ngạc nhiên. Quân tiên phong sắp chạy tới thành Đại Ninh, vẫn đang làm lại trò cũ, để một ít binh lính cải trang giả dạng, giả trang thành dân chăn nuôi, nông dân đi đầu chạy tới cửa thành nam, bắt được liên lạc cùng Từ Khương sớm được Ninh vương phủ thu mua, nội ứng ngoại hợp cướp lấy cửa thành.

Đến khi Chu Giám nhận được tin tức, vội vàng chạy tới cửa thành, chỉ thấy ngoài một dặm đại kỳ chữ Yến đón gió phấp phới, Trương Ngọc suất lĩnh thiết kỵ Yến vương bụi đất vòng quanh, thành một hàng dài đánh thẳng về phía cửa thành, Chu Giám chưa kịp đoạt lại cửa thành, đại quân Yến vương liền phá thành mà vào, do đó cùng quan binh Đại Ninh vệ triển khai chiến đấu trên đường phố.

Chu Giám vừa đánh vừa lui, khi hắn thối lui đến cửa nha môn Chỉ Huy Sứ Đại Ninh vệ, bị một mũi tên nanh sói bắn trúng cổ họng, bị mất mạng tại chỗ. Kỵ binh Yến vương đem đầu Chu Giám đến toàn thành hò hét chiêu hàng, vừa thấy Chỉ Huy Sứ đã chết trận, quan binh Đại Ninh vệ còn đang giữa hỗn chiến đường phố đều buông đao thương nhấc tay đầu hàng, Đại Ninh vệ dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai rơi vào trong tay Yến quân.

Từ khi Từ Khương mở thành, Yến quân phá cửa đi vào, Ninh vương phủ liền đóng chặt cửa cung, thị vệ võ sĩ toàn bộ leo lên tường cung, cầm cung tiễn nỏ đao thương sẵn sàng đón quân địch, bất kể là quan binh Đại Ninh vệ hay thiết kỵ Yến quân, chỉ để ý kịch chiến bên ngoài cung, Ninh vương phủ hờ hững, thủy chung khoanh tay đứng nhìn, đến khi Trương Ngọc sơ bộ đã khống chế thành Đại Ninh, toàn thân đẫm máu chạy tới Ninh vương phủ, báo danh cầu kiến, Ninh vương phủ vẫn đóng chặt cửa cung như cũ, không để ý tới chút nào.

Trương Ngọc bất giác ra có chút kinh ngạc, vội vàng gọi người đi tìm Hạ Tầm, Hạ Tầm lúc này đang dẫn người tiếp thu kho quân giới Đại Ninh vệ, kho đồ quân nhu, lương thực khí cụ chiến phục lều và quân sách hộ tịch, lúc người Trương Ngọc tìm được Hạ Tầm, Hạ Tầm vừa mới tìm được danh sách trong một phòng kho, Hạ Tầm như nhặt được chí bảo nói với Tắc Cáp Trí: “Nhìn kỹ, ngàn vạn lần nhìn kỹ, bất kể cái gì cũng không quan trọng, chỉ có danh sách này, ngàn vạn không được để bị mất, những thứ này có chỗ cần trọng dụng”.

Đúng lúc này, Trương Ngọc phái người đến, Hạ Tầm nghe hắn nói tình hình, trong lòng cũng có chút kinh ngạc: “Không phải đã sớm ước định sao, ngày phá thành, chính là ngày Ninh vương thực hiện lời hứa hẹn, hôm nay thành đã phá, Ninh vương lại đang làm cái gì vậy?”.

Hạ Tầm vội nói: “Được, chúng ta đi tới phủ Ninh vương gặp tướng quân Trương Ngọc”.

Hạ Tầm lo lắng lại nhắc nhỏ Tắc Cáp Trí: “Lão Cáp, ngươi xem xét hết cho ta, phòng sách này, một quyển cũng không được để mất”.

Tắc Cáp Trí kinh ngạc nói: “Đại nhân, những thứ này có gì quan trọng, chẳng lẽ so với quân giới giáp trận chiến kia còn đáng giết hơn?”.

Hạ Tầm nghiêm mặt nói: “Đó là tất nhiên, đã quên lá thư kia sao? Ta cho ngươi biết, những sách này, chỉ cần lợi dụng tốt, đó chính là đao thương, chính là hỏa pháo, chính là lợi khí cực kỳ lợi hại, biết không, nhìn kỹ, đầu ngươi có thể mất, những sách này cũng không được mất một quyển”.

“Rõ!”.

Tắc Cáp Trí lập tức trừng đôi mắt trâu, rút đao ra đến trước cửa canh giữ, một bộ dáng muốn cùng người liều mạng.

Chờ Hạ Tầm và thân binh Trương Ngọc vội vàng rời đi, Tắc Cáp Trí lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua một ít giết sách tung tóe linh tinh, gãi gãi ót, hoang mang khó hiểu lẩm bẩm: “Lúc điện hạ quét ngang Mạc Bắc, chiến tranh ra sao lão Cáp ta đều hiểu rõ hết, đây chính là dùng đao dùng thương liều mạng đi ra chiến đấu, bao giờ thì sách vở trở nên lợi hại như vậy, sách vở có thể đánh thắng trận còn muốn ta lão Cáp cầm đao làm chuyện gì nữa?”.

Hắn lại không biết, đó là đối chiến với ngoại tộc, lúc này đây lại là người trong nhà nội chiến. Trong nhà kho không chỉ có riêng hộ tịch quân sách quan binh Đại Ninh vệ, mà là cả danh sách tám vạn đại quân Đại Ninh Đô Ti.

Yến vương đương nhiên hy vọng Ninh vương hô lên cao một cái, là có thể đem tất cả tám vạn đại quân Đại Ninh Đô Ti chiêu nạp dưới trướng, nhưng việc này là không thực tế, Trần Hanh, Lưu Chân tướng lãnh quân đội Đô Ti Đại Ninh còn đang sống, trong sĩ quan hạ cấp cũng bị bọn họ thay đổi rất nhiều, binh Đại Ninh Đô Ti đều là Ninh vương mang qua, bọn họ không có khả năng có địch ý với Ninh vương, không có khả năng có chiến ý với Yến vương, cho nên sĩ khí không cao, quân tâm bất định, cũng không đại biểu một trận chiến liền bại.

Yến vương ở quan ngoại không thể kéo dài, hắn phải bằng tốc độ.

Nhanh nhất chiêu nạp tám vạn đại quân ở dưới trướng, mà không phải đi đánh, đi chinh phục từng quan ải, bằng không đợi đến lúc tám vạn đại quân này tới tay, khả năng Bắc Bình đã thất thủ, khi đó kết cuộc tốt nhất của hắn chính là chiếm cứ Đại Ninh, làm vương tái ngoại.

Đại Ninh là thủ phủ Đại Ninh Đô Ti, gia quyển các cấp sĩ quan cấp cao, kể cả rất nhiều gia quyển binh lính đều ở thành trong Đại Ninh, nắm giữ danh sách bọn họ, có thể nắm giữ những binh lính này, tính danh tướng lãnh, quê quán thậm chí thân phận gia quyển, đây chính là thủ đoạn tuyệt diệu không chiến mà khuất phục người khác, Yến vương chiến một trận với Đô Đốc Tống Trung, dùng tám ngàn địch bốn vạn, chính là loại tình thế áp đảo, làm đại quân Tống Trung đào ngũ trước trận.

Hạ Tầm lên ngựa, cùng thân binh Trương Ngọc vội vàng chạy về phía Ninh vương phủ, trên đường đi chỉ thấy giữa đường phố đã đình chỉ chiến đấu, phố lớn ngõ nhỏ đều đứng đầy trạm gác yến quân, mấy binh lính đang quét dọn chiến trường, từ trong đường phố ngõ hẻm mang ra một thi thể, chỗ trống trải đầu đường, Đại Ninh vệ sĩ binh đã buông đao thương đầu hàng đều bị tập trang trông giữ.

Hạ Tầm hỏi: “Sau khi quan binh Đại Ninh vệ đầu hàng, không bị thương tổn gì nữa chứ? Thân sĩ dân chúng trong thành Đại Ninh, có bị quấy rầy không?”.

Thân binh kia nói: “Ai dám, trước khi vào thành, tướng quân Trương Ngọc không phải chính miệng truyền xuống mệnh lệnh của điện hạ sao, dám cướp một nhà, làm bị thương một dân thường, giết không cần hỏi, quân lệnh điện hạ chưa bao giờ suy giảm, tất cả mọi người đều rất quy củ”.

Hạ Tầm gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, không chừng một hộ gia đình, trong nhà có thế hệ con cháu ở trong quân làm tướng lãnh, không chừng một hộ dân chúng, trượng phu hoặc là đứa con chính là quân tốt thượng tá quan ải nào đó, bọn họ không bị xâm phạm thương tổn, điện hạ chiêu nạp tám vạn thiết kỵ Đại Ninh Đô Ti mới có thể thuận lợi được”.

Đang nói, chạy tới trước Ninh vương phủ, Trương Ngọc đang tới tới lui lui tản bộ ở nơi đó, vừa thấy Hạ Tầm vội vàng chào đón nói: “Văn Hiên, ngươi cùng Ninh vương phủ thật là đã thương nghị tốt sao? Hôm nay thành Đại Ninh đã trong tay, vi huynh xin gặp Ninh vương, nhưng cửa cung đóng chặt, không người để ý tới, vi huynh muốn đi đến gần một chút, bên trên liền bắn tên xuống, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, Yến vương điện hạ muốn đến, Ninh vương phủ không phải xảy ra chuyện gì chứ?”.

“Không thể nào, Ninh vương đến chân tường, giờ đây thành Đại Ninh lại rơi trong tay điện ra, hắn còn có thể chơi trò gì?”.

Hạ Tầm suy tư thoáng nói: “Cho ta một lá cờ hàng, ta đi gặp hắn!”.

Muốn nói cờ hàng, phần lớn là cờ trắng, cờ là cờ, cờ trắng là cờ trắng, hai hình thức vẫn có chút khác nhau, đánh cờ là chiến, đánh cờ trắng là không chiến, đánh cờ trắng chính là đầu hàng, trong quân không chuẩn bị cờ trắng làm sao bây giờ? Vậy chủ tướng soái đảo cờ lại đưa lên, thế là Hạ Tầm sẽ đem đại kỳ “Trương Ngọc” để ngược lại ở cán, đong đưa lá cờ đi thẳng đến cửa chính phủ Ninh vương...

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan