Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Trên núi có rất nhiều cây cối, màu sắc cây cối có vàng có lục còn có hồng, giống như một họa sĩ vụng về, đông một cái tây một cái vẽ loạn trên chân núi, từ trên núi nhìn xuống, trấn nhỏ hiện lên hình hẹp dài vắt ngang ở dưới núi, đi xa hơn, là một mảng rừng cây lớn, đại đa số cây dương đều có màu vàng óng ánh, ở giữa có một cây dương đã chết nhiều năm trước, thân cành tái nhợt đầy vẻ xưa cũ đứng sừng sững, hướng về phía trời cao như cánh tay khô gầy của lão già.
Lưu Khuê đi xuống dưới núi, trong lòng cũng không có cảm giác hưng phấn kích động khi thâu hoan cùng Sa Ninh, không phải bởi vì ảnh hưởng đầu mùa đông, thời tiết hơi hiu quạnh, cũng không phải bởi vì giữ gìn quan hệ ám muội với vị Vương phi này mà phải sai quản gia an bài vào huyện Phủ Ninh, hôm nay đứa con sinh bệnh cũng không thể nhìn thấy một chút ảnh hưởng, mà là từ khi Sa Ninh trở thành Ninh vương phi, hắn một mực sống trong thiên đường và địa ngục, ở trước mặt nàng, chỉ là miễn cường cười vui mà thôi.
Mỗi khi cùng Sa Ninh ở một chỗ, nàng trẻ tuổi, mỹ lê, tươi sống, thân hình tuyệt đẹp, đều khiên cho Lưu Khuê si mê như say, ở trên người nàng, hắn hầu như có thể tìm được hết thảy mọi thứ nam nhân muốn, dục vọng, hư vinh, đắc ý, kiêu ngạo, khoái hoạt, các loại thỏa mãn, nhưng sau khi nhẹ nhàng vui vẻ thỏa mãn, lo nghĩ và bất an luôn theo đó mà đến.
Sa Ninh ngang ngược, tùy hứng, cuồng dã, lớn mật, phảng phất như một con ngựa hoang rong ruổi trên thảo nguyên, không cam lòng bị tròng cổ, nhốt vào trong khung, nàng không quan tâm lễ giáo người Hán, nhưng Lưu Khuê không thể nghĩ như vậy, chỉ có khi nằm trên người Vương phi Sa Ninh, hắn mới có thể tạm thời quên mất tất cả, quá chú tâm đầu nhập, thưởng thức tư vị cực lạc, sau khi cực lạc, lại là hư không vô tận, sợ hãi và lo lắng.
Tất cả của hắn đều là Sa Ninh đem cho hắn, hắn biết tính cách Sa Ninh, hắn không dám cự tuyệt Sa Ninh, không dám đoạn tuyệt lui tới, nhưng hắn cũng e ngại Ninh vương, nếu để cho Ninh vương biết hắn bị mình cho đeo nón xanh, Ninh vương sẽ như thế nào? Lưu Khuê chưa bao giờ dám nghĩ.
Sa Ninh cho hắn tất cả, còn cấp cho hắn cực lạc, có đôi khi ngẫm lại mình có thể giữ lấy một vị Vương phi, không có một người nam nhân nào không mừng thầm và kiêu ngạo, Mà Ninh vương có thề cướp đoạt tất cả những thứ của hắn, còn có thể tống hắn đi thế giới cực lạc. Cho nên hắn một mực bồi hồi trong sinh tử được mất, chuyện này đã không chỉ là tình yêu nam nữ.
Đi đến bên nhà mình, Lưu Khuê đứng thân thể lại, hít vào một hơi thật dài, trên mặt bày ra một bộ nụ cười vui vẻ. Đẩy cửa ra, đi vào, hai dũng sĩ đội mũ da mặc áo bào Mông cổ đang dắt ngựa từ trong nội viện đi ra, trông thấy hắn, lập tức đứng lại, lấy tay đưa lên ngực, bái thật sâu.
Lưu Khuê hơi gật gật đầu, con mắt đều không liếc nhìn bọn hắn. Nếu như không phải bởi vì nguyên nhân Sa Ninh Vương phi, vốn con mắt.
Những thị vệ vương phủ này không để hắn, một Tổng kỳ nho nhỏ này vào trong mắt mới đúng, Lưu Khuê trong lòng có chút đắc ý, sau đó nhảy vào trong óc chính là bộ dáng kiều mỵ của Sa Ninh, dưới bụng lập tức tựa như uống một bầu rượu, nóng bỏng, dục vọng tạm thời chiến thắng sợ hãi, dưới chân hắn bước nhanh hơn, nụ cười trên mặt cũng thật vui sướng.
Hai đại hán Mông cổ lấy tay đưa lên ngực ngẩng đầu lên, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đại hán cao lớn hơn, mặt đầy râu ria như dữ tợn thấp giọng nói: “Đại nhân...”.
Người kia là một hán tử tinh tráng râu quai nón dựng thẳng tay chỉ vào môi, ý bảo hắn không cần để ý tới, liền dắt dây cương ngựa thản nhiên đi qua, người râu ria lầm bà lầm bầm, lầm bầm nói: “Nhìn người ta ổn trọng kinh người, khó trách có thể được điện hạ ủy thác trách nhiệm, Tắc Cáp Trí ta ở trước mặt thiên quân vạn mã cũng không biết e ngại, một sự tình lén lén lút lút bực này, tại sao tim vẫn đập dồn dập”.
Phòng Lưu Khuê xây dựng mặc dù so sánh với cả trên trấn cũng là số một, thật ra dựa theo tiêu chuẩn quan nội cũng chỉ là tương đối đơn sơ, nhưng trong phòng ngủ lại có điểm đặc biệt, bề ngoài nhìn thường thường, một khi đi vào, lại đặc biệt hoa lệ. Gia cụ bố trí trang nhã, bàn trang điểm, giường, bàn nhỏ, lư hương kính, đứng, màn trướng, đệm, gối thêu áo ngủ uyên ương nghịch nước bằng gấm, hào nhoáng khác thường.
Sa Ninh vừa mới tắm rửa xong, ngồi ở trước bàn trang điểm chải vuốt mái tóc đen nhánh, một bộ quần áo nguyệt sắc, dùng một dây lưng tinh tế buộc lên, eo nhỏ nhắn cộng thêm bờ mông tròn, ngồi ở trên gấm đôn chăm chú buộc tóc lại, đường cong mỹ diệu có lồi có lõm lộ ra không bỏ sót. Trong phòng đã đặt hai chậu than, giường sưởi cũng đã nổi lên, ấm áp, cho nên cũng không rét lạnh.
“Trữ nhi, tại sao nhanh như vậy lại đến nữa rồi, nhớ đến ta sao?”.
Lưu Khuê đi qua phía sau, nhẹ nhàng ôm lẩy cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu hỏi.
Trong lăng kính in hình giai nhân, phấn tươi như hoa, xinh đẹp cười về phía hắn, sau đó Sa Ninh liền xoay người, Lưu Khuê buông tay ra, thối lui một bước, Sa Ninh đứng lên, một đôi cánh tay ngọc vòng lên cổ hắn, khí như hoa lan dịu dàng nói: “Khuê ca ca, người ta lần này tới, là có chuyện rất quan trọng tìm chàng”.
Lưu Khuê biển sắc, thần sắc vui mừng lập tức bị sợ hãi khẩn trương thay thể, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy, Ninh vương hắn... Hắn.
Sa Ninh trợn mắt nhìn, không vui nói: “Sợ hắn như vậy làm gì, hắn cả ngày canh giữ ở trong Ninh vương phủ, sao biết được chuyện gì?”.
Trong lòng Lưu Khuê an tâm một chút, vội hỏi: “Ta... Ta đây không phải lo lắng cho nàng sao, đã không phải Ninh vương, vậy là chuyện đại sự gì?”.
“Chàng tới đây!”.
Sa Ninh duỗi bàn tay nhỏ bé ra, giữ chặt Lưu Khuê sóng vai ngồi trên giường, sau đó trầm thấp thì thầm, qua hồi lâu, Sa Ninh mới đem sự tình trải qua nói một lần từ đầu tới đuôi, lúc này trong phòng đã tối, Sa Ninh đứng dậy đi đốt ngọn đèn, ánh sáng nhu hòa lập tức trải đầy cả gian phòng, Sa Ninh ngoái đầu nhìn lại cười, dưới ánh đèn thấy Lưu Khuê sắc mặt âm tình bất định, không khỏi thu liễm nụ cười, hỏi: “Có vấn đề gì? Chàng không muốn giúp ta sao?”.
“A? Tại sao không!”.
Lưu Khuê đột nhiên tinh táo lại, vội vàng đứng người lên, đi đến bên người Sa Ninh, chắp lấy nàng hai tay, thâm tình nhìn vào nàng, ôn nhu nói: “Trữ nhi, không có nàng, sẽ không có Lưu Khuê hôm nay, nàng biết, vì nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là tan xương nát thịt, ta cũng sẽ không cau mày.
Sa Ninh vươn tay che môi hắn lại, xinh đẹp nói: “Đừng có nói ngốc, chỉ là bảo chàng mở quan để binh mã Yến vương tiến vào, cũng không phải bảo chàng đi xung phong hãm trận, ta sao cam lòng cho cho chàng đi mạo hiểm, chàng mất hồn mất vía làm gì?”.
Lưu Khuê giải thích: “Ta... Ta chỉ là... Đang suy nghĩ, tướng sĩ thủ quan tổng cộng một trăm hai mươi người, chưa hẳn toàn bộ chịu nghe ta an bài, chỉ cần trong đó có một người mang dị tâm, vụng trộm nhóm lửa, sẽ đả thảo kinh xà. Nếu như muốn lặng yên không một tiếng động vượt qua kiểm tra, ta tất phải an bài vài tâm phúc phòng thủ trước phong hỏa đài. Lại nói, ta có vài huynh đệ tâm phúc, chỉ là việc này làm cho bọn họ đi theo chúng ta tạo triều đình phản, ta không tuyệt đối nắm chắc, phải từ từ ngẫm lại, có ai tuyệt đối đáng tin, mới có thể làm việc cho chúng ta”.
Sa Ninh cười nói: “Chàng muốn thuyết phục những thủ quân này một lòng theo chàng tạo phản khả năng là hơi khó khăn, nhưng chàng thân là chủ tướng thủ quan, tùy tiện tìm lý do mang vài người nhà đi quan khẩu dạo chơi, chắc không có người cự tuyệt chứ?”.
Lưu Khuê ngạc nhiên hỏi: “Là sao?”.
Mày ngài Sa Ninh nhảy lên, mị hoặc cười nói: “Tuyệt đối là người đáng tin, ta đã mang đến cho chàng”.
Đêm thật sâu, Sa Ninh đã ngủ say, nàng như một con mèo nhỏ, thân mình cuộn lại, phát ra tiếng hô hấp nhẹ nhàng tinh tế.
Lưu Khuê giương mắt, còn đang nhìn về phía trên nóc nhà đen như mực.
Ninh vương muốn tạo phản, muốn đi theo Yến vương tạo phản, muốn ta để Yến vương vượt qua kiểm tra, đi giải vây cho Ninh vương, muốn ta... Phản triều đình...
Trong lòng Lưu Khuê lật qua lật lại vòng vo hồi lâu, các loại ý niệm trong đầu như đá ngầm giữa dòng nước, va chạm trong đầu hắn. Tạo phản.
CÓ khả năng thành công không? Yến vương nếu có thể chiến, cần gì xuất quan tới tìm Ninh vương, Ninh vương có thể khống chế thế cục quan ngoại, không cần Yến vương đến giải vây cho hắn, thực sự tất yếu phải đi cùng mấy người cùng đường này đến tuyệt lộ?
Nhất là, vừa rồi Sa Ninh còn ghé vào trước ngực hắn, ngọt ngào nói cho hắn biết, sau khi chuyện thành công, phải nghĩ biện pháp đem hắn điều đến bên người Ninh vương, từ nay về sau làm tướng quân bên cạnh, thật sự là điên rồi! Nàng có lá gan quá lớn, hắn giờ đây cả ngày đều đã sống trong lo lắng, đến bên người Ninh vương? Một khi để lộ tiếng gió...
Lưu Khuê trở mình, đưa lưng về phía Sa Ninh, một tia ác niệm tự nhiên sinh ra: “Ninh vương muốn tạo phản, nếu như ta đem tin tức này đưa ra, đó là công lao lớn cờ nào? Phá hủy đại kế Yến vương, Ninh vương hợp binh, công lớn như thế, Lưu Khuê ta chẳng phải một bước lên trời, tối thiểu nhất cũng có thể làm Thiên hộ, đến lúc đó, cần gì sống vất vả như thế này?
Tất cả mọi thứ của ta, đều do nàng bố thí, ở trước mặt nàng ta sao có thể ngẩng đầu lên, tình nhân sao? Nói thật, ta chỉ là trai nàng nuôi dưỡng mà thôi, vì sợ nàng ghen, ngay cả thê nhi ta đều an bài xa xa, giờ đây... Cơ hội tốt ở ngay trước mắt, ta có cơ hội dựa vào lực lượng bản thân tạo nên cơ nghiệp, còn có thề từ nay về sau thoát khỏi nàng, không cần trong lúc ngủ mơ cũng phải lo lắng Ninh vương đến giết cả nhà ta, ta vì sao không vì mình liều mạng một phen?”.
Ý nghĩ này một khi chiếm cứ thượng phong, ngày xưa thề non hẹn biển, ngôn ngữ ngọt ngào đều quét sạch hết, nghĩ đến tương lai chói lọi hoàn mỹ, Lưu Khuê kích động toàn thân phát run: “Ngày mai nàng muốn ta mang theo người của nàng lên núi, khống chế phong hỏa đài, để Yến vương xuất quan, ta muốn động thủ, chỉ có tối nay. Nhưng, ta là một Tiểu Tổng kỳ thủ quan ải, làm sao có khả năng biết bí mật trọng đại như vậy, chẳng phải làm cho người ta sinh nghi sao?”.
Con mắt Lưu Khuê loạn chuyển, lại nghĩ: “Có rồi, ta vốn là gia nô của nàng, có tầng này quan hệ là đủ rồi, đến lúc đó, ta nói Ninh vương phi dùng số tiền lớn hối lộ, dụ ta đầu nhập vào Ninh vương cùng nhau tạo phản, ta rất rõ đại nghĩa, giả ý ứng thuận, thừa dịp bất ngờ, buộc nàng lên núi, lại đốt lửa cảnh báo, chuyện này đã thành. Như vậy danh dự có thể bị gièm pha, nhưng nàng cũng sẽ không nói ra. Không ổn, xem tính tình của nàng... Một khi bước đến chân tường, làm sao cố kỵ những chuyện này, ta dù có đại công, nhưng gian dâm với Vương phi, tội danh khiến hoàng thất hổ thẹn... Bằng không... Ta giết chết nàng?”.
Đột nhiên nhớ tới Sa Ninh cùng hắn ân ái triền miên qua lại, nhớ tới Sa Ninh đem hắn từ một kẻ gia nô, cho tới bây giờ, ban cho hắn gia đình, bản thân hắn, thân phận thể diện, trong lòng Lưu Khuê lại có vài phần không đành lòng, nhưng tự định giết hồi lâu, lý trí rốt cuộc vẫn chiếm thượng phong: “Ta đã tố giác về phía triều đình, đã cắt đứt quan hệ với nàng, ta không buông tha nàng, nàng cũng không chịu buông tha ta, còn do dự gì, gan nhỏ không phải quân tử, vô độc bất trượng phu!”.
Lưu Khuê cắn răng một cái, nhẹ nhàng vén chăn lên, bước nhẹ nhàng, đi đến chỗ mình đặt áo bào, liền đi lục lọi chuôi đoản đao mang theo...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan