Chương 296: Không trâu bắt chó đi cày.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

Từ Tăng Thọ dừng lại bước chân, nói với Lý Cảnh Long: “Cửu Giang, huynh đệ chúng ta trong lúc này không nói chuyện không thể luận đàm, ta mới nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi không được nói ra”.

Miệng Lý Cảnh Long đáp ứng: “Không có, đương nhiên sẽ không, lý Cửu Giang ta là loại người này sao, ngươi nói đi”.

Từ Tăng Thọ trịnh trọng nói: “Cửu Giang à, Bắc Phạt Yến vương có thể không sánh được tiêu diệt Bạch Liên phản, đông chinh trên biển dẹp tặc khấu, đây chính là tranh chấp trong nội bộ hoàng tộc, thắng bại, họa phúc, há lại dễ dàng nói rõ như vậy? Trường Hưng hầu đi, Hoàng Thượng nói với hắn câu nói kia, ngươi không nhớ rõ sao?”.

Lý Cảnh Long vuốt cằm nói: “Nhớ rõ, để Hoàng Thượng nhận tội giết thúc thôi, đơn giản mà, chúng ta làm thần tử bình thường là tốt rồi, chuyển này vừa đi, ta căn bản không cần phải nghĩ, bắt được Yến vương tử hình ngay tại chỗ, nói hắn là chết trước trận hai quân chẳng phải dễ dàng sao?”.

Từ Tăng Thọ nói: “Thật đúng, nhưng Hoàng Thượng nói thẳng Yến vương mưu nghịch, tội không thể tha, một khi bắt được tử hình ngay tại chỗ chẳng phải sẽ thành, cần gì nói uyển chuyển như vậy?”.

“Cái này...”.

Lý Cảnh Long chần chừ một chút, nhìn Từ Tăng Thọ cười rộ lên hắc hắc: “Ta nói Tam ca này, ngươi cũng đừng nghĩ che mắt ta, Lý Cửu Giang ta không ngốc, Yến vương là đại tỷ phu ngươi, ngươi không muốn làm cho đại tỷ ngươi thủ tiết, nên mới đến đây khuyên bảo ta? Không phải huynh đệ không giúp ngươi, ta muốn thật sự đem Yến vương vui vẻ bắt trở về kinh sư, chẳng phải là khiến cho Hoàng Thượng khó khăn sao? Hoàng Thượng bị khó, trong lòng chẳng phải sẽ trách ta? Chuyện này, huynh đệ giúp đỡ không được ngươi, nếu như Yến vương mạng lớn, chưa từng chết ở trên chiến trường, mà là bị Lý mỗ ta bắt sống, ta nhất định phải đem hắn chém đầu ngay tại chỗ!”.

Từ Tăng Thọ phun nước bọt nói: “Phì! Lão tử nào phải người đọc sách lúc nào cũng lươn lẹo, còn muốn chơi tâm cơ với ngươi?”.

Lý Cảnh Long nhấp nháy mắt nói: “Vậy là ngươi có ý tử gì?”.

Từ Tăng Thọ nói: “Ý tử của ta.

Hắn nhìn hai bên một chút, kéo Lý Cảnh Long đến một bên, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng nói hàm hồ như vậy, đây là lưu đường lui cho chính hắn. Nếu Yến vương đã chết, mọi sự thái bình, đó chính là công lao Cửu Giang ngươi, nếu Yến vương đã chết, chư vương còn lại lo lắng việc tước phiên rơi vào đầu bọn họ, quần tình nổi lên, đánh cờ hiệu noi theo Yến vương tạo phản, đến lúc đó...

“Cửu Giang... Ta tuy là một quân nhân, nhưng cả ngày nghe bọn hắn ồn ào cái gì ‘loạn thất vương” Giờ đây ta đều rõ ràng cái gì là ‘loạn thất vương’, bảy vương cùng phát binh, là dùng danh ‘diệt tay sai triều đình sai’, cường bức Cảnh đế, Cảnh đế tại sao phải duy trì? Hắn đem chủ lực thực hiện việc tước phiên, đều gặp phải lửa giận bảy vương. Thật ra người muốn tước phiên nhất là ai? Cảnh đế chứ ai! Giang sơn mất cũng không phải do triều đình sai.

Nhưng Cảnh đế không làm gì được bảy vương, bảy vương trên thực tế cũng không làm gì được hắn, mọi người dù sao cũng phải có một bậc thang để xuống, thế thì tốt rồi, những lão Lưu gia kia còn làm cho huynh đệ thúc cháu đánh đến ngươi chết ta sống phải bắt tay giảng hòa, lại thành người một nhà, việc triều đình sai không hay ho gì đâu.

Nếu làm không tốt, tương lai Lý Cửu Giang ngươi chính là người sai thứ hai, đến lúc đó hoàng thượng nói là: Ta không muốn giết Yến vương, không phải nói đừng để cho ta gánh vác trác nhiệm giết thúc sao? Lý Cửu Giang này xuyên tạc thánh ý, đáng chết! Được rồi, dù là chư vương Minh triều hiểu rõ Hoàng Thượng lúc trước trên thực tế là có ý tứ gì, mọi người có một bậc thang để xuống, ai lại leo lên? Tự nhiên là Lý Cửu Giang ngươi dâng ra cái đầu trên cố của ngươi”.

“A?”.

Lý Cảnh Long yên lặng nhìn sang Từ Tăng Thọ, sắc mặt biến ảo sau nửa ngày, vái chào trịnh trọng về phía Từ Tăng Thọ nói: “Lời vàng ngọc lần này của Tam ca, Cửu Giang ghi ở trong lòng. May mắn có ngươi nhắc nhở, bằng không... Thật đúng là khó chơi”.

Từ Tăng Thọ cười nói: “Thế này mới đúng, thúc cháu người ta đều họ Chu, là người một nhà, cắt đứt xương cốt còn hợp với gân, việc nhà người ta, người ngoài chúng ta để bụng như vậy làm gì”.

Lý Cảnh Long nhíu mày nói: “Lời nói là nói như vậy, nhưng quân triều đình mới bại, Hoàng Thượng đưa ta năm mươi vạn đại quân, chính là vì đánh ra uy phong triều đình, Lý Cảnh Long ta lần này đi bó tay không làm được việc, như vậy mà nói, cần gì chờ tương lai như thế nào, trước mắt đã bị Hoàng Thượng chém cái đầu ta xuống rồi”.

Từ Tăng Thọ nói: “Cửu Giang lại hồ đồ, ta chưa từng khuyên ngươi thả Yến vương một con đường? Năm mươi vạn đại quân, bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, ngươi muốn làm trái pháp luật, có thể sao? Ý tứ của ta thật ra chỉ có một, đó chính là ngàn vạn lần không thể đề Yến vương chết ở trên tay ngươi, bại là không thể bại, ngươi xem, Trường Hưng hầu hùng hổ đi, thất bại thảm hại, nếu như ngươi lần đi chiến đấu bất lợi, tuy là bại nhỏ, triều đình sẽ thấy thế nào?”.

Lý Cảnh Long liên tục gật đầu: “Như vậy, ý Tam ca là?”.

Từ Tăng Thọ nói: “Theo ta thấy, chuyển đi này của Cửu Giang, nên thận trọng, làm gì chắc đó, từng bước tiến đến hướng bắc, bởi như vậy, có thể giảm bớt cơ hội dã chiến, Yến vương thì không dễ dàng bị người ngộ sát trong một đống hỗn loạn trước trận giữa hai quân, hơn nữa cũng không xuất hiện trường hợp Trường Hưng hầu bị kỳ mưu áp chế như vậy.

Căn cơ Yến vương là ở Bắc Bình, hắn tuyệt không thể vứt đó mặc kệ không quan tâm, đây chính là mối lo uy hiếp hắn, Cửu Giang có thể mặc hắn thiên biến vạn hóa, chỉ lấy thứ Yến vương cần phải cứu: Bắc Bình! Đợi cho lúc nguy cấp, năm mươi vạn đại quân còn công không được một tòa thành Bắc Bình, Yến vương mới có bao nhiêu nhân mã? Bắc Bình chắc chắn không thủ được, đến lúc đó bắt Yến vương tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Ngươi nghĩ đi, ngươi phá thành bắt Yến vương, cũng không phải lúc hai quân trước trận, Yến vương sống không kỳ quái, nếu là chết thì mới kỳ quái, ngươi không giết hắn, Hoàng Thượng cũng không thể nói gì hơn được? Chờ ngươi chiến thắng trở về kinh sư, có quan hệ đến sinh tử Yến vương, vấn đề khó khăn này vẫn giao cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng mặc dù có chút không vui, có thể ghi hận ngươi bao lâu?”.

Lý Cảnh Long vui vẻ nói: “Tam ca, ngươi vì huynh đệ suy nghĩ chu đáo như thế, Cửu Giang vô cùng cảm kích”.

Từ Tăng Thọ ha hả cười nói: “Ta và ngươi là hảo hữu chí giao, cần gì khách khí!”.

“Đến đây, chúng ta đi uống rượu!”. Lý Cảnh Long kéo Từ Tăng Thọ vào trong, hai người uống một lát, Từ Tăng Thọ liền cáo từ rời đi, Lý Cảnh Long vứt một hạt đậu vào trong miệng, vừa từ từ nhai nhai, vừa nở nụ cười hắc hắc. Bên cạnh, một tiểu binh cô nương mắt ngọc mày ngài chớp chớp mắt to xinh đẹp, hiếu kỳ hỏi: “Quốc công gia vì sao bật cười?”.

Tiểu binh này tất nhiên chính là vị sai dịch có vũ kỹ kia, xem dung mạo tướng mạo nàng, quả nhiên có vài phần rất giống Tạ Vũ Phi, Lý Cảnh Long đem nàng ôm vào trong ngực, cánh tay tham làm tiến vào trước ngực nàng, hung hăng miết một phen, đắc ý cười nói: “Từ lão tam vì bảo vệ mạng đại tỷ phu hắn, thật đúng là khổ tâm.

Hắn cũng biết năm mươi vạn đại quân của ta đây vừa đi, Yến vương nhất định chết, đây là muốn dùng hết biện pháp bảo vệ tính mạng tỷ phu hắn. Hắc! Ta muốn bắt Yến vương còn sống trở về, Hoàng Thượng thích thanh danh, sẽ không ra tay giết hắn, khi đó tất nhiên ghét cay ghét đắng ta. Ta sao có thể trúng kế ngu xuẩn của Từ lão tam như vậy? Bất quá.

Lý Cảnh Long hôn qua trán mỹ nhân, miệng rộng áp lên trên môi đỏ của nàng, hung hăng hôn một cái, khoái ý cười nói: “Nhưng mà Từ gia không hổ là đệ nhất thế gia Đại Minh ta, hắn thuận miệng nói ra phương pháp dụng binh này, lại là kế sách thần kỳ thắng ổn không thua, Yến vương có thể dùng được kế gì, đối với thủ đoạn đâm thẳng vào tim gan của ta, chỉ sợ cũng không thể làm gì được. Ha ha, Lý Cửu Giang ta cũng không thể phụ ý tốt lần này của hắn, hắn làm việc này chẳng phải nhọc lòng lắm hay sao, bản Quốc Công nghe theo một nửa đi, ha ha ha.

Từ Tăng Thọ giục ngựa ra, quay đầu lại nhìn một đống cờ bay như mây, đại doanh dẹp loạn liên miên bất tuyệt, âm thầm hít một hơi: “Cửu Giang này dị thường giảo hoạt chắc sẽ không nghe lời ta ly gián, bất quá phương pháp dụng binh này của ta, mười phần thì phải có tám, chín phần là sẽ nghe theo, hôm nay đã là trung tuần tháng chín, đợi hắn chỉ huy bắc thượng, lại thận trọng đến dưới thành Bắc Bình, đã là tháng chạp trời đông giết rét, Cửu Giang dẫn binh đi đều là nam binh, hy vọng... Trong khoảng thời gian này các ngươi có thể chuẩn bị tốt, lại lợi dụng người nam không quen phương bắc giết lạnh, đánh bại bọn họ. Đại tỷ, tỷ phu, huynh đệ có thể giúp các người, chỉ có thể như vậy mà thôi, các người... Xin hãy bảo trọng!”.

Vương Chu Lệ ngồi trên án, bên cạnh cũng không có một ai.

Ánh nến trước án, ánh sáng phả bên gương mặt Chu Lệ, trước gió nhẹ làm ánh nến chập chờn không thôi, thần sắc Chu Lệ cũng có vẻ âm thầm bất định, trông thấy Hạ Tầm tiến đến, không đợi hắn tiến lên thi lễ, Chu Lệ liền trầm giọng nói: “Văn Hiên, không cần đa lễ, ngồi xuống đi!”.

Hạ Tầm khẽ giật mình, đáp một tiếng: “Vâng!”. Nhìn xem chỉ có trước bàn Chu Lệ có một cái ghế, Hạ Tầm liền đi đến hạ thấp người ngồi xuống.

Chu Lệ nhìn hắn không nháy mắt nói: “Hôm nay Khâu Phúc đến truyền tin tức, năm mươi vạn đại quân triều đình Bắc thượng, trên mặt các tướng người nào cũng biến sắc, trong lòng thấp thỏm lo âu, bản vương nhìn khắp các tướng, duy chỉ có một mình ngươi thản nhiên như không, đây là vì sao?”.

Hạ Tầm giờ mới hiểu được nguyên nhân hắn triệu kiến một mình mình, không khỏi cười nói: “Trước mặt mọi người, điện hạ không phải đã nói rõ nguyên do trong đó rồi sao?”.

Chu Lệ nghiêm mặt nói: “Ta bất quá chỉ là vì trấn an quân tâm nên mới nói thế thôi. Năm mươi vạn đại quân triều đình, Chu Lệ ta hôm nay tính toán toàn bộ cũng chỉ có năm vạn, làm sao có thể địch nổi? Đột nhiên nghe thấy tin tức, chúng tướng ai cũng thất sắc, chỉ có Văn Hiên trấn định tự nhiên, có lẽ Văn Hiên sớm đã là tính trước kỹ càng. Bản vương hôm nay nguy cơ trước mắt, Văn Hiên có diệu kế gì, kính xin vì bản vương chỉ điểm sai lầm!”.

Nói xong, Chu Lệ rời khỏi vị trí tướng soái, hướng về phía Hạ Tầm vái chào thật dài, sau đó nâng người lên, nhìn Hạ Tầm không chóp mắt, khuôn mặt râu ria tua tủa tràn đầy chờ đợi, Hạ Tầm... Choáng váng!

Hạ Tầm bình tình, ngồi ngay ngắn ở trên mặt ghế, hai mắt sáng ngời, ánh sáng lập lòe vô cùng trí tuệ, thần thái an tường, phảng phất như Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, trong thoáng chốc, sau đầu hắn hình như đang có từng vòng phật quang nhu hòa lần lượt phát ra.

Đây, chính là cảm giác Chu lão tứ nhìn sang Hạ Tầm giờ phút này.

Thật ra, Hạ Tầm trong thì bình tình trầm ổn, thần thái ung dung, trên thực tể là đã bị kinh ngạc đến ngây người, ngồi ở trên mặt ghế quên cả đứng lên.

Hai mắt sáng ngời, lập lòe ánh sáng vô cùng trí tuệ, thì là bởi vì hai mắt Hạ Tầm đã đăm đăm, căn bản không cách nào di động con mắt.

Mà vẻ mặt an tường như Quan Thế Âm Bồ Tát... Chẳng phải là hắn ngơ ngẩn, ngũ quan đờ đẫn, mặt đầy mờ mịt hay sao?

Hạ Tầm là thật ngây dại, trong lòng chỉ nói: “Ta có cái rắm gì mà tính trước kỹ càng! Tứ ca à. Ta còn không phải bởi vì đã sớm hiểu rõ Chu Tứ ca ngươi là mệnh Tiểu Cường, đánh thế nào cũng không chết, cho nên mới thong dong tự nhiên? Ngươi tại sao lại đi thỉnh giáo ta.

Ta... Ta đã không phải đại tướng tài năng, lại không có khả năng quân sư, ta nào có biện pháp tốt để chỉ giáo ngươi, sớm biết có thể xảy ra việc này, lúc ấy ta cười làm gì, ta có biết cái gì đâu, ngươi đi hỏi Đạo Diễn, hỏi Trương Ngọc, ngươi... Ngươi đi hỏi thầy tướng số, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?”.

“Văn Hiên, có ý nghĩ gì, cứ nói thẳng đi” Chu Lệ nhẹ nhàng cổ vũ.

Trong lòng Hạ Tầm khẽ động, đột nhiên nghĩ đến: “Chậm đã, chậm đã, chẳng lẽ... Trong lịch sử vốn chính là ta giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này? Ta... Ta thật nghĩ ra được biện pháp sao?”.

Hạ Tầm rất muốn nuốt ngụm nước bọt, trong đầu xoay chuyển. Diệu kế! Ta có diệu kế gì đây? Động não thôi!”.

Chu Lệ ghìm chặt chiến mã thanh âm gấp rút hỏi: “Ngươi nói chuyện gì? Triều đình rút chức tướng quân dẹp loạn của Cảnh Bỉnh Văn, thay đổi con trai Lý Văn Chí, Lý Cảnh Long sao?”.

“Vâng!”. Khâu Phúc xanh cả mặt, thanh âm run nhè nhẹ: “Hoàng đế lại cho hắn hai mươi lăm vạn đại quân, hợp với quân thủ thành Chân Định và nhân mã Ngô Kiệt, Ngô Cao, tổng cộng năm mươi vạn đại quân, ít ngày nữa sắp bắc thượng!”.

Giờ phút này, Yến vương Chu Lệ đang trên đường về bắc, còn chưa chạy tới Bắc Bình, liền nghe được tin tức này, các tướng xung quanh vừa nghe, trên mặt mỗi người biến sắc, bọn họ đã kiên quyết đi theo Yến vương khởi binh Tình Nan, sớm đã không để ý sinh tử, giờ phút này sắc mặt biến đổi, cũng không phải hoảng sợ hay sợ hãi, chỉ là mấy chữ năm mươi vạn đại quân này thật sự là quá kinh người, trong những năm tháng dĩ vãng của bọn họ, chưa từng tham dự qua trận chiến nhiều binh mã như vậy, bọn họ không sợ sinh tử, lại sợ thắng bại, nghe nói binh mã có năm mươi vạn, đây quả thực là một quái vật khổng lồ không thể chiến thắng.

Trong mọi người, chỉ có một mình Hạ Tầm vẫn điềm tình thản nhiên. Hắn hiểu rõ, năm mươi vạn đại quân cũng không làm gì được Yến vương, Yến vương cuối cùng là một trận toàn thắng. Danh tướng, có thể lưu danh đời sau, chỉ có hai loại, một loại là anh dũng thiện chiến, một loại khác chính là vô năng tới cực điểm, nếu không thì dùng năm mươi vạn đại quân, đánh cho một trận chiến tranh vốn nên tất thắng trở thành tất bại, Lý Cảnh Long sao có thể lưu danh sử sách?

Chu Lệ trầm mặc thật lâu, nhanh chóng quét qua sắc mặt các tướng lĩnh, đột nhiên lên tiếng cười ha hả: “Ha ha ha hạ, đây thật sự là ông trời hỗ trợ bản vương!!”.

Các tướng lĩnh rất kinh ngạc, nhất tề nhìn về phía Yến vương, Trương Ngọc nhịn không được hỏi: “Điện hạ, đại binh quân địch năm mươi vạn tiếp cận, tại sao điện hạ lại vui mừng như thế?”.

Chu Lệ cười cười thuận miệng nói: “Lý Cửu Giang chịu khó tập binh, chưa bao giờ ra trận. Hôm nay nhận lệnh dẫn năm mươi vạn quân, không khác nào tự đào hố. Một Triệu Quát chỉ biết lý luận suông mà thôi, cần gì sợ hắn?”.

Hắn mỉm cười nhìn chúng tướng, ngạo nghễ nói: “Các ngươi cho rằng, binh mã càng nhiều nhất định sẽ càng tốt sao? Sai rồi, mười phần sai, Hàn Tín dụng binh mới là càng nhiều càng tốt, cũng không phải mỗi người đều có bản sự Thống lĩnh mấy chục vạn đại quân. Trước kia Hán cao tổ từng thản nhiên tự nhận, hắn nhiều nhất chỉ có thể suất lĩnh mười vạn quân, nhiều hơn nữa, vượt ra số lượng binh tướng hắn có thể điều khiển.

Lý Cửu Giang có tài năng gì, có thể vượt qua Hán cao tổ sao? Cho hắn năm mươi vạn binh, không cần đánh, chính hắn trước hết đã lâm vào rối loạn, đây còn không phải tin tức tốt sao?”.

Các tướng lĩnh vừa nghe, xác thực là có đạo lý như vậy, không khỏi cùng nới lỏng tâm thần. Khí thoải mái, nụ cười nở trên môi.

Chu Lệ dục ngựa thoải mái chỉ về phía trước, nói: “Tiếp tục đi tới, chờ Lý Cửu Giang đến, ta đánh cho hắn dốc hết nước Cửu Giang, cũng khó rửa nhục chiến bại!”.

Đợi đến buổi chiều, sau khi đại quân Yến vương bắc phản thiết lập doanh trại xong, Yến vương Chu Lệ lập tức ở trong trướng, trầm giọng phân phó với thị vệ ngoài trướng: “Nhanh chóng gọi Dương Húc tới gặp bản vương”.

Hạ Tầm đang dẫn người dò xét quân doanh, xem xét quân kỷ, chợt nghe Yến vương triệu kiến, vội vàng buông tha phong kỷ binh chạy tới đại doanh trang quân, Hạ Tầm xướng danh báo tiến, sau khi tiến vào lều lớn trang quân, không khỏi khẽ giật mình, trong đại trướng ngoại trừ Yến.

Duy Linh

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan