Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Hạ Tầm khẩn trương suy tư, người trước mắt này không phải loại hài tử khờ dại như Chu Duẫn Văn, Phương Hiếu Nhu vẽ cho Chu Duẫn Văn một bức họa khôi phục Chu lễ, khôi phục chế độ tỉnh điền căn bản không có khả năng thực hiện, Văn ca liền phiêu diêu như muốn lên tiên, nhưng Lệ ca lại khác, hắn rất khôn khéo, cố gắng lộng huyền hư ảo là không hù hắn được, mà Chu Lệ giờ đây gặp phải quân địch nhiều gấp mười, muốn chọn chiến lược gì dùng mới là chính xác?
Hạ Tầm chậm rãi nghĩ, chậm rãi nói: “Bắc Bình, chính là chỗ căn cơ của điện hạ, không thể để mất, nếu không căn cơ diệt hết, quân tâm mất hết, điện hạ tất bại, cũng không tránh được!”.
Chu Lệ nặng nề gật đầu một cái nói: “Không sai, vấn đề ở chỗ này, Bắc Bình vô luận như thế nào, phải thủ vững. Nhưng nếu như bản vương chỉ giữ Bắc Bình, bại cũng chỉ là vấn đề thời gia.
Hạ Tầm vuốt cằm nói: “Không sai, binh lực thật sự là quá cách xa, năm mươi vạn đại quân triều đình, cho dù là người hầu kẻ hạ, cũng có thể chồng chất trực tiếp một đường thênh thang đi đến tường thành Bắc Bình, điện hạ nếu chỉ tử thủ Bắc Bình, tòa thành sớm muộn gì trở thành lồng giam của điện hạ”.
Chu Lệ vỗ hai tay vào nhau một cái bốp, cắn răng nói: “Bắc Bình không thể không thủ, giữ gìn lại thất bại, Văn Hiên, ngươi có diệu kế gì sao?”.
Hạ Tầm nói: “Muốn giải quyết vấn đề này, vậy cũng chỉ có một biện pháp, Bắc Bình phải tử thủ, nhưng điện hạ không thể thủ ở trong thành”.
Chu Lệ khẽ giật mình, suy tư một lát, thử thăm dò nói: “Vậy ý Văn Hiên là, phái người tử thủ Bắc Bình, bản vương dẫn quân đi bên ngoài, kìm chế quân địch? Cái này... Dùng binh lực trong tay ta... Lại chia ra, chỉ sợ...”.
Hạ Tầm nghiêm mặt nói: “Ta biết, nếu làm như thế, binh mã trong thành Bắc Bình càng thiểu, áp lực thừa nhận lớn đến mức nào, đây là một cuộc ác chiến, một trận chiến tranh khổ không thể tả, nhưng... Phải như thể, quân đội chủ lực của điện hạ tuyệt đối không thể thủ trong thành Bắc Bình, chờ Lý Cửu Giang từng chút một đem nó tiêu hao hết.
Thủ thành sẽ rất gian nan, nhưng phần gánh nặng này, điện hạ phải giao ra, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, điện hạ, không có linh đan, cũng không có kế vạn toàn chỉ chiếm tiện nghi không chịu thiệt thòi!”.
Chu Lệ cúi đầu trầm tư một lát, trên mặt hơi run rẩy vài cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tầm, nói: “Như vậy, bản vương dẫn quân bên ngoài, nên làm những thứ gì? Nên trước khi Bắc Bình thất thủ... Làm những chuyện gì?”.
Hạ Tầm nói: “Tận khả năng tiêu diệt đại quân bộ đội triều đình bên ngoài, tiễu trừ vây cánh của hắn, kéo dài thời gian!”.
“Kéo dài thời gian?”.
Ánh mắt Chu Lệ chóp động, mơ hồ rõ ràng điều gì đó, hỏi lại: “Kéo dài thời gian... Chẳng lẽ sẽ có viện binh sao?”.
“Có! Chúng ta có ba viện quân lớn!”.
Hạ Tầm theo thói quen dựng thẳng một ngón tay lên, may mắn An mập không có ở đây, bằng không sẽ nghĩ đến hình ảnh ấn tượng khó phai lúc trước.
“Viện quân cường đại thứ nhất, là thiên thời!”.
Chu Lệ dĩ nhiên hiểu ý, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười: “Không sai, năm mươi vạn đại quân triều đình, phần lớn là binh phía nam, không chịu được phương bắc giết lạnh, nhưng Lý Cửu Giang xuất binh cũng không biết là có phải lòng tin quá lớn, cho rằng Bắc Bình sẽ chiếm được trong sớm tối, vẫn thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu ở mùa đông phương bắc, không mang quá nhiều quần áo mùa đông, lều càng là lều hành quân đơn bạc quân phương nam quen dùng, một khi băng tuyết đến, gió lạnh rét thấu xương, chiến lực sẽ giảm bót đi nhiều”.
Hạ Tầm nói: “Viện quân cường đại thứ hai của chúng ta, chính là chính nam quân!”.
Chu Lệ ngạc nhiên nói: “Xin chỉ giáo?”.
Hạ Tầm nói: “Năm mươi vạn đại quân, khi chiến đấu tuy làm cho người ta sợ hãi, nhưng quái vật người ngựa khổng lồ này, phải cung cấp bao nhiêu? Bọn họ có chiến tuyển dài, mà đường phương bắc, binh mã của điện hạ lại quen thuộc hơn so với bọn hắn, chỉ cần phái binh chặt đứt tuyển đường tiếp tế vận chuyển của bọn họ, đến lúc đó bọn họ không còn lương thực, lại không có áo bào chống lạnh, sẽ không chiến mà bại”.
Chu Lệ liên tục gật đầu, Hạ Tầm lại nói: “Nếu Lý Cảnh Long chia binh ray kích điện hạ, cho dù là chia, nhưng vẫn lớn mạnh hơn điện hạ nhiều, điện hạ không thể cứng rắn công kích, nam quân nhập ngựa, bắc quân nhiều ngựa, điện hạ cần phát huy lợi thế phương bắc, địch tiến ta lùi, địch trú ta quấy nhiễu, địch mỏi mệt ta đánh, địch lùi ta truy, dùng chiến thuật du kích kéo sụp tinh thần địch nhân, tiến lui nhanh nhẹn, dụ địch xâm nhập, tập trang binh lực, tiêu diệt từng bộ phận, tiêu diệt quân địch!”.
Loại chiến thuật này không phải vị vĩ nhân kia phát minh, nhưng lại sắp xếp chỉnh lý hệ thống ở trong tay hắn, đem cách chiến đấu du kích từ cổ kim, vận động chiến tinh tủy phát dương quang đại. Loại chiến thuật này, rất thích hợp tình hình Chu Lệ trước mắt.
Chu Lệ từ khi tọa trấn Bắc Bình, phàm là chinh phạt Mạc Bắc, binh lực còn chưa từng xuất hiện cục diện dùng trứng chọi đá như bây giờ, bởi vậy hắn chiến đấu trong tư duy trước sau như một, rất khó lập tức hình thành kinh nghiệm chiến đấu mới sau nhiều năm. Nhưng đối thủ hắn, những bộ tộc Mạc Bắc kia đúng là cao thủ chiến đấu du kích, vận động chiến. Chu Lệ mặc dù nhiều lần thủ thắng, cũng rất khó đem những địch nhân này tiêu diệt sạch sẽ, giờ phút này đổi chỗ mà nói, những chiến lược chiến thuật này, thực so với người thường càng dễ dàng thông hiểu đạo lý.
Cho nên hắn nhắm mắt suy tư một lát, đã lĩnh ngộ kiểu vận động chiến này, tinh tủy du kích chiến, không khách khí mà nói, du kích chiến này, tinh tủy vận động chiến tuy là Hạ Tầm nói cho hắn biết, hắn lĩnh ngộ giải thích còn muốn vượt lên trên Hạ Tầm, không khỏi cất tiếng cười to tù: “Văn Hiên túc trí đa mưu, quả thật là lá chắn của quốc gia, có thượng sách này, năm mươi vạn đại quân của Lý Cửu Giang cũng không đủ sợ”.
Hạ Tầm nghiêm mặt nói: “Điện hạ không được chủ quan, chúng ta làm như vậy, có một điều kiện tiên quyết, Bắc Bình phải thủ vững, mà lại phải bảo vệ chặt chẽ! Nếu như Bắc Bình mất, mọi sự sẽ xuất hiện vấn đề!”.
Thần sắc Chu Lệ ngưng trọng, chậm rãi gật đầu nói: “Đúng vậy! Bắc Bình... Tất phải thủ được! Như vậy... Đạo trợ giúp thứ ba cho quân ta là cái gì?”.
Hạ Tầm nói: “Quân địch dù sao cũng có năm mươi vạn, gấp mười lần ta, chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, cho dù Bắc Bình thủ được, điện hạ cũng kéo dài tới trời mùa đông giết rét, binh lực mình cũng hầu như tiêu hao hết, khi đó Lý Cửu Giang thiếu quần áo thiếu lương thực, chậm rãi lui binh, điện hạ còn có dư lực phát động phản công, mở rộng chiến quả sao? Nếu như không thể, để cho nam quân thong dong lui lại, chúng ta tuy đánh thắng một trận, nhưng lại không suy giảm tới nguyên khí quân địch, đợi cho xuân tới Lý Cửu Giang lại xuất binh, điện hạ có thể làm gì? Cho nên, trợ giúp thứ ba này là viện binh chân chính, chúng ta còn cần một nhánh tinh binh có thể chinh chiến!”.
Ánh mắt Chu Lệ sáng ngời hỏi: “Binh từ đâu đến?”.
“Ninh vương!”.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Thì ra Yến vương đã từng nghĩ tới việc liên thủ với vị huynh đệ gần trong gang tấc này” Hạ Tầm nhân tiện nói: “Ninh vương không có đảm lượng đứng ra cùng điện khởi bình Tĩnh Nan, chúng ta mượn binh hắn, vì chư vương bất công mà chiến đấu, Ninh vương chắc nên đáp ứng?”.
Chu Lệ bật cười nói: “Văn Hiên sao lại nói ra lời nói ngây thơ như vậy, Thập thất đệ nếu cho ta mượn binh, chẳng phải cũng thành phản loạn triều đình sao? Nếu hắn có thể cho mượn binh, thì đã có thể chủ động khởi binh hưởng ứng luôn rồi”.
Hạ Tầm cười cười nói: “Điện hạ, chuyện mượn này có mượn văn, cũng có mượn võ, có thể thương lượng mượn, cũng có thể cường hoành mượn, cũng không nhất định phải là Ninh vương cam tâm tình nguyện?”.
Chu Lệ cả kinh, đôi mắt mờ ảo trở nên đen bóng, hắn chăm chú nhìn thẳng Hạ Tầm, sau nửa ngày nhìn kỹ, nhìn Hạ Tầm không giống như là đang nói đùa, mới kinh ngạc nói: “Văn Hiên cũng thật có can đảm. Giờ đây đại quân triều đình tiếp cận, bản vương đã ốc còn không mang nổi mình ốc, Thập thất đệ không đến tìm ta gây phiền toái, bản vương đã muốn cảm ơn trời đất, còn có thể chủ động trêu chọc hắn? Nếu đem đầu mãnh hổ này đưa tới, tình cảnh bản vương chẳng phải sẽ ngàn cân treo sợi tóc sao?”.
Hạ Tầm nhướng mày, thầm nghĩ: “Xem ra Yến vương đối với việc mượn binh Ninh vương căn bản không ôm hy vọng, việc mượn binh Ninh vương này, là ta mượn về cho hắn sao?”.
Hạ Tầm suy tư một lát nói: “Điện hạ từng viết thư cho Ninh vương, Ninh vương dù chưa đáp ứng, thực sự không thấy hắn đem thư tố giác triều đình, thái độ Ninh vương mập mờ như thế, chưa hẳn đã không thể thuyết phục, Hoàng Thượng tước phiên vương, không tha một ai, huynh đệ chư Vương, tù tù, cấm cấm, trong lòng Ninh vương chẳng lẽ không oán trách sao?”.
Chu Lệ cười khổ nói: “Làm sao có thể không oán? Trong chư vương, tuy nói Chu Lệ yêm thanh danh thịnh nhất, thực ra là vì tuổi tác ta lớn nhất, hiện đang đứng đầu chư vương, lại tác chiến cùng dư nghiệt người Nguyên Mạc Bắc, do đó thanh danh mới vang dội.
Thực sự chính thức cầm trọng binh trong tay, ta không thể bì kịp Thập thấp đệ. Thập thất đệ có phiên quốc ở Đại Ninh (nay thuộc huyện thành trong Mông cổ), cổ hội châu, đông liền Liêu Tả, tây giáp Tuyên Phủ, chính là trọng trấn binh gia, trong chư vương, có thể nói nhân tài kiệt xuất.
Nhưng, chính là vì nguyên nhân đó, hắn cũng bị Hoàng Thượng nghi kỵ, năm trước triều đình đình chỉ tước binh quyền chư vương, binh quyền Thập thất đệ cũng bị bức bách giao ra, mấy tháng đầu, Hoàng Thượng lại hạ chỉ, đem ba đạo binh mã hộ vệ của hắn thu về, tháng trước triều đình còn hạ chỉ, muốn triệu hắn trở lại kinh yết kiến, bởi vì ta ở đây nổi binh, nhất thời chẳng quan tâm hắn, việc này lúc đó mới thôi”.
Hạ Tầm nghe được ngơ ngẩn: “Ninh vương đã bị tước binh quyền, cũng bị tước quyền sạch sẽ giống như Chu lão tứ sao? Chuyện đó và chuyện ta nhớ hình như không giống nhau! Hỏng rồi, chẳng lẽ ta gây hiệu ứng hồ điệp quá lớn, lịch sử đã hoàn toàn thay đổi, ta đây còn có ưu thế gì đáng nói? Tất cả tương lai, ta chẳng phải cũng chỉ là hai con mắt mà nhìn sao”.
Yến vương Chu Lệ nói một câu kế tiếp, lại triệu hồi linh hồn nhỏ bé của Hạ Tầm lại: “Nhưng, chính vị trời cao hoàng đế xa, phiên quốc Thập thất đệ xâm nhập tái ngoại, lực khống chế triều đình liền không mười phần cường đại, nhất là dưới trướng Thập thất đệ có ba vệ Mông cổ đều là kỵ binh Mông Nguyên tinh nhuệ, lúc trước tìm nơi nương tựa Đại Minh hoàng triều ta, Thập thất đệ đối với những hán tử này rất tốt, tương giao tâm đầu ý hợp với thủ lĩnh tam vệ, những người kia, nói là binh lính Đại Minh ta, không bằng nói là tư binh của Thập thất đệ. Nếu Thập thất đệ chịu mở lời mà nói, bọn họ vẫn chịu nghe”.
Hạ Tầm vừa nghe, không khỏi âm thầm thả lỏng. Hài, khá tốt, lịch sử không quá biển dạng, bằng không ta thật không biết phải làm gì cho đúng.
Thật ra, đây chỉ là Hạ Tầm không biết kỹ càng lịch sử mà thôi, Hạ Tầm đọc sách qua loa đại khái, thấy văn vẻ chuyện xưa chỉ là vội vàng đảo qua vài lần, có mấy thứ ấn tượng, rất nhiều chi tiết căn bản không thể nào nắm chắc, ở trong trí nhớ hắn, Yến vương một mình cười ngựa vào Đại Ninh, bắt Ninh vương dùng làm con tin đe dọa, đem quân đội Ninh vương đều kéo trở về.
Cho nên trong đầu hắn giải thích, triều đình tước phiên, hẳn là không hề động qua Ninh vương, nếu không, Yến vương dựa vào cái gì lừa gạt Ninh vương đi ra, có thể hợp nhất mấy vạn binh mã của hắn? Thật ra, Ninh vương trong lịch sử, xác thực trước khi bị Yến vương ép khởi binh, bị tước hết quyền thành một tư lệnh không, chỗ ở cũng chỉ còn lại có một tòa vương phủ, đến ba đạo binh mã hộ vệ đều bị Đại tướng triều đình tiếp quản.
Hạ Tầm vui vẻ nói: “Như thế là tốt rồi, triều đình tước hết binh mã Ninh vương, đến ba đạo hộ vệ vương phủ đều đã điều đi, lại hạ chỉ bắt hắn vào kinh, có thể thấy được lòng mang âm mưu, trong lòng Ninh vương sao lại không oán thán, không sợ hãi? Ty chức nguyện thay điện hạ đi Đại Ninh một lần, nếu có thể thành công thuyết phục Ninh vương đầu phục điện hạ, thì có thể nói tất cả vệ binh dưới trướng Ninh vương cũng cùng nhau sẵn sàng góp sức, điện hạ sẽ như hổ thêm cánh”.
Hạ Tầm vừa mới dâng lên đối sách nhằm vào triều đình năm mươi vạn đại quân cho Chu Lệ, Chu Lệ coi hắn trở thành bảo bối, không cam lòng để cho hắn mạo hiểm, nghe vậy không khỏi động dung nói: “Thập thất đệ có chịu cùng ta cùng nhau khởi binh hay không, vẫn chưa thể biết được, nếu muốn dò xét tâm ý hắn, cũng không cần Văn Hiên đích thân tiến vào mạo hiểm. Nếu Thập thất đệ không chịu hành động, chẳng phải hại tính mệnh của ngươi, không bằng, bản vương lại viết một lá thư, thuyết phục hắn”.
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Nếu chỉ là một phong thư qua lại, sợ khó mượn được tinh binh Ninh vương, lần này ty chức đi, có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, dò xét tâm ý hắn, nếu có khả năng, lấy tình đả động, động vào tâm hắn, Ninh vương và điện hạ đồng bệnh tương liên, chưa hẳn không thể đánh vào tâm ý, nếu chỉ một phong thư, quá nhỏ bé, thực khó có hiệu quả. Điện hạ quan tâm, ty chức thật khắc sâu trong lòng, nhưng muốn phò trợ điện hạ đạt thành nghiệp lớn, Đại Ninh này, ty chức nhất định phải đi một lần!”.
Chu Lệ do dự nói: “Cái này... Thập thất đệ nếu muốn bày ra sự trung thành về phía triều đình, chỉ một lời là sẽ quyết định sinh tử của ngươi, Văn Hiên!...”.
Hạ Tầm kiên quyết nói: “Tình thế hôm nay, nơi nào không phải hung hiểm? Là trong quân doanh điện hạ, hay trong thành Bắc Bình? Nếu muốn hưởng thái bình, giờ đây nhất định phải mạo hiểm, chỉ cầu điện hạ ban thưởng một tín vật, Dương Húc nguyện vì điện hạ, một lần xông vào Ninh vương long đàm hổ huyệt!”.
“Tốt, tốt tốt...”.
Chu Lệ vô cùng vui mừng, cảm tình dễ dàng xúc động người, mắt thấy Hạ Tầm vì mình, sinh tử cá nhân không thèm để ý, cảm động đến vành mắt đỏ lên, đáng tiếc mình bây giờ ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, hứa cho người ta công danh tiền đồ gì đều là hư ảo, muốn đem danh lợi mua chuộc lòng người mà nói đã không làm được. Lại nghĩ tới nữ nhân thứ ba của mình đã mười tuổi, qua hai năm cũng đến tuổi gả chồng, nếu để cho hắn làm con rể mình coi như là gắn kết thân thích, cũng không cần quan tâm chuyện hắn đã cưới thê tử.
Định mở mồm lại khép lại, đến cuối cùng Chu Lệ chỉ có thể chôn sự cảm kích ở trong lòng, dùng sức vỗ vỗ bả vai Hạ Tầm, lớn tiếng phân phó với ngoài trướng: “Người đâu, gọi Tái Cáp Trí tới gặp ta!”.
Chỉ chốc lát sau có một thành viên mãnh tướng râu quai nón bước đi vào trướng, người này vai hùm hàm yến, râu hổ mắt to, lớn lên rất giống Trương Phi, vừa thấy Chu Lệ, hắn liền chắp tay trước ngực cúi người, giọng nói như chuông đồng nói: “Tái Cáp Trí bái kiến điện hạ!”.
Chu Lệ nói với Hạ Tầm: “Văn Hiên đã muốn đi, liền để thị vệ thân binh của ta là Tái Cáp Trí cùng đi cùng với ngươi, hắn là người Mông cổ, quen đường thuộc Đại Ninh, lại hiểu được tiếng Mông cổ, sẽ có chỗ trợ giúp cho ngươi!”.
“Tái Cáp Trí...”.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Trước có Kỷ Cương, hiện có Tái Cáp Trí... Đệ tam, đệ tứ Đô Chỉ Huy Sứ cẩm Y vệ, giờ đây đều gặp được, ta cùng cẩm Y vệ thật đúng là có duyên.
Tái Cáp Trí vừa nghe lời Chu Lệ nói, hiểu được là muốn bảo hắn đi theo vị đại nhân này làm tay sai, vội vàng cung kính thi lễ một cái về phía Hạ Tầm, lớn tiếng nói: “Ty chức Tái Cáp Trí, xin theo Dương đại nhân phân công, lên núi đao xuống biển lửa, không chối từ!”.
Tác hai người, chăn chảy xuống một bên, một cặp ngực no đủ mịn màng mềm mại, run rẩy hiện ra ở trước mặt Hạ Tầm. Hai bên đã phối hợp rất ăn ý, Hạ Tầm hai tay nắm chặt khe mông đầy đặn, mềm nhẵn, đẫy đà, rắn chắc, đem nàng dán về phía mình, sau đó thân cúi xuống, chăm chú ngậm lẩy hai cái cái núm nhỏ ở trên đỉnh ngọn tuyết phong...
Tô Dĩnh phát ra một tiếng um mất hồn, bộ mông đột nhiên thoát ly khỏi sự nắm giữ của hai tay hắn, dùng sức ườn lên, theo đà nâng, dán chặt lấy hắn, âm dương càn khôn hợp thành một thể, một đêm này, lại là một giường mưa xuân...
Tào Quốc Công Lý Cảnh Long ngồi ở trên xe ngựa xa hoa rộng rãi, trong tay là một phong thư, đây là Yến vương Chu Tượng biết được hắn lãnh binh Bắc thượng, phái người đưa tới cho hắn.
Tổ huấn viết, bỏ đi Thừa Tướng, thiết chế Ngũ phủ, Lục bộ, Đô Sát viện, Thông Chính ti, nha môn Đại Lý tự, phân công việc trong thiên hạ, hỗ trợ lẫn nhau, không dám cùng áp dụng, mọi sự đều do triều đình tóm lại, cho nên ổn định. Sau này tử tôn làm hoàng đế, không cho phép lập thừa tướng. Có tấu thỉnh người thiết lập, văn võ quần thần dâng tấu, đem phạm nhân lăng trì, cả nhà xử tử. Nay mặc dù không dùng thừa tướng, nhưng đem quan Lục bộ tăng lên cực phẩm, chưởng quản lương tiền cả thiên hạ, nắm toàn bộ công việc, mặc dù không có thừa tướng, vẫn có sáu thừa tướng tồn tại. Thiên hạ nhiều người, nhưng biết có Thượng Thư Tề Thái, không biết làm việc.
Phong thư này lưu loát, liệt kê từng khuyết điểm của Chu Duẫn Văn từ khi cầm quyền đến nay, các việc ruồng bỏ tổ huấn, nói rõ dụng ý hắn khởi bình tĩnh Nan, khuyên bảo Lý Cảnh Long thân là công thần, huân khanh quốc thích, giúp đỡ triều cương, cùng hắn đứng chung một chỗ, nói lời này đương nhiên là đàn gảy tai trâu, Lý Cảnh Long không có khả năng nghe theo, bất quá với trong đó đã nói đạo lý, nhất là một đoạn này, trong đáy lòng Lý Cảnh Long thật ra là có chút đồng ý. Thân là võ tướng, người trong vòng luẩn quẩn, hắn với chuyện Chu Duẫn Văn bỏ võ giương văn như thế, thật ra cũng rất có ý kiến.
Nhưng hắn sẽ không đứng ở bên vương gia cầm chắc thất bại như Chu.
Lệ.
Lý Cảnh Long khinh miệt ném phong thư sang một bên, cầm chén sứ tể bạch vân từ trấn Cảnh Đức lên, nhấp nhẹ một ngụm, thản nhiên nhìn về phía ngoài cửa sồ. Mành cửa mờ ảo, ánh mắt không thể nhìn xa, chỗ tầm mắt đạt tới, là đại quân tầng tầng lớp lớp không thấy đuôi, uyên ương chiến y, đỉnh đầu có mũ tua đỏ, trường thương như rừng, đoản đao leng keng, hỏa thống thủ, hỏa pháo thủ, chiến xa ầm ầm rung động.
Năm mươi vạn đại quân, ngẫm lại đều làm người ta nhiệt huyết sôi trào, Lý Cảnh Long chưa từng nghĩ đến mình một ngày kia có thể chỉ huy nhiều đại quân như vậy, bậc cha chú có ai được hưởng cảnh tượng vinh quang này? Từ Đạt không có, phụ thân hắn Lý Văn Trung cũng không có, phần vinh quang này là thuộc về hắn, hắn tin tưởng sau này cũng ít có Minh tướng nào có thể Thống lĩnh nhiều binh mã như vậy, nói không chừng hắn là vô tiền khoáng hậu, chỉ lần hành động vĩ đại này, đủ để lưu danh sử sách.
“Báo! Đại tướng quân, Yến vương Chu Lệ biết được Đại tướng quân Bắc thượng, đã rút quân dưới thành Chân Định, hiện đang trên đường quay về Bắc Bình”.
Một gã quân dịch lưng đeo hồng kỳ tam giác phi ngựa đuổi tới trước xe ngựa xa hoa của Lý Cảnh Long, ghìm chặt tọa kỵ bẩm báo về phía hắn, xe ngựa dừng lại, Lý Cảnh Long ngồi ngay ngắn trong xe, nghe xong cười to, đã tính trước phân phó nói: “Truyền lệnh xuống, đại doanh tiên phong đóng quân tại Hà Gian, bản soái dẫn quân đến Đức Châu, chờ đại quân cả lộ tiến lên thì đuổi theo!”.
“Tuân mệnh!”.
Quan thư ký cấp tốc ghi lại lời của Lý Cảnh Long, Lý Cảnh Long trầm ngâm một chút, lại nói: “Lệnh, Giang Âm hầu Ngô Cao giao binh mã hắn thống soái ra, do bản soái điều hành, dẫn binh mã bản bộ của hắn, kỵ binh nhẹ tiến nhanh lao thẳng tới Vĩnh Bình, lệnh Cảnh Thu Đô Đốc Sơn Hải quan xuất binh phối hợp, hợp lực đánh hạ thành Vĩnh Bình, vì bản soái thẳng tới Bắc Bình, dọn sạch chướng ngại bên ngoài!”.
“Tuân mệnh!”.
Quan thư ký nhấp bút vào trám mực, lại vận dụng ngòi bút như bay.
Duy Linh
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan