Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Thế công Yến vương Chu Lệ như mãnh hổ, Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn thủ giống như con nhím. Phen này Cảnh Bỉnh Văn tiếp nhận giáo huấn, bại binh dân chạy nạn gì đó, đều an trí nơi khác, có người trông giữ, thủ vững tòa thành Chân Định. Yến vương công ba ngày, chưa thấy công được, ngược lại hao tổn không ít nhân mã. Yến vương binh ít, không chịu nổi tiêu hao như vậy, mắt thấy binh lính tiêu hao, bị thương, Chu Lệ cực kỳ đau lòng, vội vàng lệnh thu binh, tụ tập chúng tướng thương nghị đối sách.
Hạ Tầm có hai lần cứu mạng Yến vương, lại từng đã cứu ba đứa con hắn, nghiễm nhiên đã là tâm phúc trong tâm phúc của Yến vương, trường hợp như vậy đương nhiên không thể thiếu hắn, nhưng Hạ Tầm giờ đây cũng không phải là Đại tướng thống binh dưới trướng Yến vương.
Việc nhà mình mình biết, Hạ Tầm hiểu rõ, vô luận như thế nào, mình không thể nào là một người lãnh binh chiến tranh, cho dù lúc hắn ở thời hiện đại là sinh viên xuất sắc của viện quân sự, đại bộ phận chiến thuật chiến pháp dưới điều kiện chiến tranh hiện đại đem đến thời đại này căn bản không có đất dụng võ, những chiến thuật chiến lược kia càng tiên tiến, ở niên đại khác, chiến tranh khác là một thứ bỏ đi.
Ví dụ như, trong binh pháp Tiên Tần, có liên quan đến xa binh thì càng vận dụng, còn đối với chiến mã thì giữ lại gần kề làm tình báo, phương diện dò hỏi tin tức, để cho một danh tướng Tiên Tần đột nhiên đi chỉ huy một chi bộ kỵ Minh triều hỗn hợp, bộ đội binh khí lạnh binh khí nóng hỗn hợp, trong lúc hắn vội vã nhằm vào điều kiện chiến đấu mới suy nghĩ ra sách lược, khả năng so với một tướng lãnh Minh triều thường thường cũng không có gì cao minh hơn là mấy.
Đương nhiên, ở cùng loại người như Phương Hiếu Nhu, trong khả năng tư duy sẽ có phán đoán hoàn toàn bất đồng: Danh đao danh kiếm thượng cổ, đều là chém sắt như chém bùn, Binh gia đại tướng thượng cổ, đều là không có gì không làm được, Thượng cố hiền nhân và danh thần, nhất định có thể giải quyết các loại mâu thuẫn thế gian hôm nay, Chỉ cần là bí phương tổ truyền, khẳng định so với dược vật hậu nhân nghiên cứu ra có tác dụng hơn...
Mà ở dưới điều kiện hiện đại chiến tranh, một cụm vệ tinh quân sự, điều động quân đội hầu hết là không chỗ nào ẩn giấu, chiến lược chiến thuật vận dụng hầu hết là ở dưới điều kiện kế hoạch quân sự song phương hoàn toàn hiểu thấu, một loại quyết đấu vũ khí công nghệ cao, các tướng lĩnh cân nhắc chiến lược chiến thuật với ba mươi sáu kế truyền thống, nghiên cứu, vận dụng, muốn nói hắn so với danh tướng cố đại càng thêm cao minh, vậy cũng hầu hết là một sự kiện không thể tưởng tượng nối.
Hạ Tầm tự biết, nếu tùy tiện cho hắn một nhánh quân đội, bắt hắn đi đầu ngăn cản một mặt, kết cuộc hắn chỉ sợ so với Triệu Quát lý luận suông còn muốn thê thảm hơn gấp mười, cho nên, hắn đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác một phen, chỉ chờ Yến vương Chu Lệ muốn ủy thác trách nhiệm mang binh thì liền lời nói dịu dàng xin miễn. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Yến vương đã mời hắn qua trướng nói chuyện kỹ càng, sau khi rõ ràng lý lịch cuộc đời hắn, căn bản cũng không đưa ra ý tứ bảo hắn mang binh.
Người chỉ cần có tài, tuyệt đối không xử trí theo cảm tính, điều này làm cho Hạ Tầm đối với việc Chu Lệ làm người lại thêm một tầng nhận thức. Trước mắt, Hạ Tầm ở trong quân Yến vương tạm thời đảm nhiệm chức quân kỷ, tương đương với đội trưởng hiển binh của Yến vương Chu Lệ, tuần tra quân doanh, duy trì trật tự hợp pháp, xử phạt đào binh, đây là chức vị quan trọng không phải người tâm phúc không thể đảm nhiệm, nhưng lại không trực tiếp mang binh, trước mắt Hạ Tầm là thích hợp nhất cho việc này, Chu Lệ đã nghĩ trọng dụng, không muốn làm tâm ân nhân rét lạnh, nhất thời vừa rồi không có cho hắn chức vị vị trí phù hợp. Dùng thân phận này mà tham ngộ việc quân cơ, thật ra đã biểu lộ địa vị đặc thù của hắn ở trong lòng Yến vương.
Yến vương nói: “Không sai, vẫn là Văn Hiên nói thấu triệt, Sĩ Hoằng, Chu Năng, Thế Mỹ, Trương Ngọc, trong bụng bọn họ có dự liệu, nhưng lại nói không nên lời, Văn Hiên rải rác vài từ, liền đem lợi hại bên trong nói lại tinh tường, khó trách Minh Nhi khen ngươi có tài Tô Tần Trương Nghi, khẩu tài quả nhiên là rất cao”.
Hạ Tầm có phần ngoài ý muốn nói: “Tiểu quận chúa? Nàng... Không phải trở về Kim Lăng sao, điện hạ gặp qua nàng lúc nào?”.
Yến vương cười nói: “Đương nhiên không phải gặp qua hiện tại, là ban đầu ngươi ở vương phủ yêm dường thương, tiểu nha đầu Minh Nhi kia nói với ta rồi”.
Hạ Tầm lúc này mới thoải mái, chắp tay khiêm tốn cười nói: “Tiểu quận chúa sao lại khích lệ ty chức như vậy, chắc là điện hạ muốn mượn lời quận chúa để khích lệ ty chức, ty chức thực không dám nhận”.
Yến vương cười rộ lên: “Thật là Minh Nhi khen ngươi, chỉ có điều nguyên bản lời nàng nói, không chỉ nói như vậy, nàng nói: “Đại tỷ, Đại tỷ phu, các người không hiểu được, xú gia hỏa không biết gọi là Dương Húc hay gọi Hạ Tầm kia, năng ngôn thiện biện (ăn nói khéo léo), lười toàn hoa sen, người chết đều có thể bị hắn nói sống, lúc các ngươi nói chuyện cùng hắn, hãy mở to hai mắt ra nhìn, một khi vô ý, sẽ để cho hắn lừa đấy!
Yến vương học ngữ khí Từ Minh Nhi bắt chước nói lại những lời kia một lần, chúng tướng sĩ trong trướng trung quân nhất thời cười lớn...
Bắc thành Nam Kinh Long Giang dịch, Tào Quốc Công Lý Cảnh Long giờ phút này đóng quân ở đậy, chuẩn bị chờ phát động.
Nhưng hắn chỉ sợ còn phải chờ một thời gian ngắn, bởi vì quân đội thường trực phụ cận thành Nam Kinh vốn có bốn mươi vạn gì đó, Cảnh Bỉnh Văn mang đi mười lăm vạn, các phương khác điều động mười lăm vạn, cộng lại ba mươi vạn đại quân Bắc thượng, hôm nay sau khi tổn binh hao tướng, chỉ còn lại có hai mươi lăm vạn đại quân.
Chu Duẫn Văn khởi xướng sự hung ác, quyết định một lần nữa cho Lý Cảnh Long hai mươi lăm vạn đại quân, hợp binh năm mươi vạn bắc phạt Yến vương, chuẩn bị một ngụm nước bọt nuốt người, ăn tươi nuốt sống Chu lão tử đáng chết mà không chết kia, nhưng binh lính lại không thể điều từ quân thường trực trong kinh thành này.
Mặt khác có chính quân phải có dự bị quân, còn phải có rất nhiều dịch phu. Dịch phu châu huyện phụ cận Nam Kinh đã điều hơn phân nửa, những người này cũng phải điều động từ phương khác tới, cũng cần một đoạn thời gian chuẩn bị, bởi vậy Lý Cảnh Long mặc lĩnh ấn soái, giờ phút này vẫn đóng quân tại Long Giang dịch, còn chưa chính thức bắc thượng.
Buổi sáng hôm nay, Chu Duẫn Văn nhất thời hửng khởi, đột nhiên muốn đi bái phỏng bái phỏng đại biểu huynh của hắn, làm bộ dáng hoàng đế đích thân an ủi ba quân, hắn học bộ dáng Tống Thái tổ Triệu khuông Dận, trước đó cũng không thông báo Lý Cảnh Long, dẫn một đám văn võ đại thần chạy vội tới Long Giang. Lý Cảnh Long là Đại tướng Hoàng Tử Trừng đề cử thống binh, Hoàng Tử Trừng lo lắng Lý Cảnh Long có cử động gì không phải, mình cũng sẽ bị mất mặt, khi biết Hoàng Thượng muốn đi quân doanh, cũng đã vượt lên trước một bước, phái người đi thông báo cho Lý Cảnh Long.
Đến khi Kiến Văn đế chạy tới đại doanh Long Giang, chỉ thấy kỳ phiên phấp phới, pháo hiệu mấy ngày liền, Lý Cảnh Long đang ở trên giáo trường siêng năng luyện binh mã. Lý Cảnh Long vốn là thế gia quân nhân, phụ thân là danh tướng đương thời, hắn lại am hiểu nhất là luyện binh, lệnh kỳ vung lên, pháo hiệu vừa vang lên, ba quân thao luyện thật giống như đúc từ khuôn ra.
Chu Duẫn Văn không cho phép binh tướng thủ doanh thông báo cho Lý Cảnh Long, tự dẫn một đám đại thần lặng lẽ chạy tới Giáo trường, một màn trước mắt xác thực rung động. Lý Cảnh Long am hiểu luyện binh, những quân đội này vốn chính là theo bộ đội tinh nhuệ các nơi điều động đến, ở trong tay hắn lại chỉ điểm thêm chút, chính là một nhánh cường quân có khí thế như hồng.
Ba quân khẽ động, thể như dời non lấp biển, đao thương chém xuống, khí thế giống như gió cuốn mây trôi, Chu Duẫn Văn cũng không biết dụng binh, hắn tránh ở chỗ tối, chỉ nhìn trận thế luyện tập này, tắt có một loại khí khái không gì không phá, long nhan không khỏi cực kỳ vui mừng. Lúc này mới hiện thân hình ra, khen đại biểu ca không dứt miệng.
Từ Tăng Thọ cũng đang ở một bên âm thầm bĩu môi: “Ngươi nói muốn tiến quân doanh quan sát, binh lính ngoan ngoãn dẫn đường, ngươi nói không cho phép thông tri chủ soái, binh lính sẽ không thông tri. Cái này.
Gọi là quân lệnh như núi, quân kỷ nghiêm minh sao? Lúc trước cha ta mang binh, hừ hừ hừ...”.
Chu Duẫn Văn cũng không hiểu được sự tình trong binh nghiệp, hắn hớn ha hớn hở nhìn ra ngoài một hồi, ngay từ đầu còn cảm thấy rất tân kỳ, qua một hồi đã cảm thấy một đám hán tử cao lớn thô kệch múa thương ở đó rất nhàm chán, vẫn cùng Phương tiên sinh chậm rãi nghiên cứu quy chế pháp luật, tiết chế thượng cổ, thú vị hơn nhiều, thế là liền muốn bãi giết hồi cung.
Lúc đi, Chu Duẫn Văn đứng ở đài dành cho tướng soái, tha thiết dặn dò Lý Cảnh Long: “Cửu Giang à, trẫm cho ngươi làm Đại tướng quân dẹp nghịch tặc, ngươi nhất định phải vì trẫm mà hông chịu thua kém. Đợi ngày ngươi xuất sư, trẫm sẽ tế thiên ở Nam Giao, đích thân khâm hành cho ngươi ở nơi này, ngươi phải anh dũng trừ gian, mang nặng hy vọng của trẫm, trẫm ở trong này, trước chúc ngươi mã đáo thành công!”.
Lý Cảnh Long toàn thân áo giáp, không thể làm toàn bộ lễ, hai tay liền ôm quyền, dõng dạc nói: “Thần cần phải cố gắng hết mình, giết trừ Yến nghịch, không phụ kỳ vọng của bệ hạ!”.
Chu Duẫn Văn mỉm cười gật đầu, hài lòng mà đi, Từ Tăng Thọ theo hắn tiến đến chỗ duyệt binh mặc dù đối với phương pháp luyện binh của Lý Cảnh Long không cho là đúng, nhưng mắt thấy khí thế quân ngũ, cũng âm thầm lo lắng.
Triều đình muốn tăng binh thành hai mươi lăm vạn, tập kết năm mươi vạn đại quân đánh Bắc Bình, Đại tỷ phu chỉ có một chút người như vậy, cuộc chiến này làm sao có thể đánh? Không bột đố gột nên hồ!
Từ Tăng Thọ đang âm thầm phát sầu, đột nhiên nghiêng mắt nhìn thấy vị chủ soái ba quân Lý Cảnh Long này, trong lòng không khỏi khẽ động: “Nói không chừng, có thể hạ công phu trên người tiểu tử này!”. Nghĩ tới đây, Từ Tăng Thọ liền ở lại.
Từ Tăng Thọ cùng Lý Cảnh Long vốn là bạn thân, Chu Duẫn Văn đưa đến, Lý Cảnh Long liền dương dương đắc ý khoác lác nói với Từ Tăng Thọ: “Tam ca, ngươi xem ba quân tướng sĩ ta đây, còn có điều gì cần chỉ giáo?”.
Từ Tăng Thọ bĩu môi nói: “Có gì đặc biệt hơn người, nếu để cho đại ca của ta mang binh, hoặc là để cho ta mang binh, không thể kém hơn so với ngươi mang binh”.
Lý Cảnh Long cười ha ha: “Được rồi Tam ca, hai người các ngươi không có khả năng đâu, năm mươi vạn đại quân này Hoàng Thượng cũng sẽ không giao trên tay các ngươi, ai kêu Hoàng Thượng đối phó Đại tỷ phu ngươi”.
Hắn hướng về phía Từ Tăng Thọ chóp chóp mắt nói: “Chúng ta mấy hôm không tụ họp, đi, đi vào trong trướng của ta uống rượu”.
Hắn vỗ bả vai Từ Tăng Thọ, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ ngày hôm trước mua một vũ kỹ, dung mạo tướng mạo có bảy phần giống với cô nương Tạ Vũ Phi nương tử phản nghịch Dương Húc, ha ha ha, đi một chút đi, huynh đệ mang ngươi tới kiến thức, nhưng... Giới hạn ở kỹ thuật nhảy và giọng hát của nàng thôi đó, công phu trên giường sao, hắc hắc, chỉ có huynh đệ ta mới có thể hưởng thụ”.
Từ Tăng Thọ bị dọa cho nhảy dựng, thất thanh nói: “Chuyện gì chuyện gì? Ngươi đang ở trong quân cất giấu nữ nhân!”.
Lý Cảnh Long chẳng hề để ý nói: “Ài, đừng ngạc nhiên, bình thường, ta đều sai nàng giả trang làm nam nhân, mặc thẳng quân trang, có gì mà gấp”.
Thanh âm hắn đột nhiên đè thấp, hèn mọn bỉ ổi cười nói với Từ Tăng Thọ: “Tam ca, ngươi khoan hãy nói, tiểu mỹ nhân này mặc nhung trang vào, thật con mẹ nó có một phen mùi vị khác. Hôm qua huynh đệ nhất thời nổi hửng lên, đã kêu nàng mặc chiến áo uyên ương, nửa người mặc giáp, mang thương nón trụ chùm tua đỏ, dùng súng xoay người ở trước giường, vén quần dưới nàng lên hưởng thụ một phen, thật thống khoái, ha ha ha...”.
Từ Tăng Thọ chua chua nói: “Năm mươi vạn đại quân trong tay, cho dù là một con lợn, cuộc chiến này cũng chắc chắn không thua, ngươi đương nhiên thoải mái khoái hoạt. Nhưng ngươi đừng vội mừng, những binh lính này thật sự bảo Từ gia chúng ta dẫn đi, chúng ta còn không nguyện ý mang đi, đánh tốt hay đánh không tốt đều là tật xấu, ngươi tự lo cho bản thân đi...”.
Lý Cảnh Long khẽ giật mình, lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, cảnh giác hỏi: “Lời này của tam ca, có ý tứ gì?”.
Duy Linh
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan