Honly đang phân vân nên để cô mặc váy ngắn hay không.
Hinly lại ngược với anh mình, anh thích cô diện bộ đồ như vậy.
-Em đừng có lấy mấy cái váy như ngắn củn như vậy nữa!
-Nhưng em thấy bé con mặc vậy đẹp mà!
-Em không nghĩ những kẻ khác sẽ nhìn thấy gì à?
Hinly hơi thất thần một lúc.
-À... ừ nhỉ!
-Đừng có kêu như kiểu phát hiện một phát kiến mới vậy! Lựa phụ kiện giúp anh coi!
-Đừng có quát em!
-Rồi rồi!
Hai người họ chuyển sang cãi nhau vì không biết chọn gì cho cô nhưng rồi một lúc váy ngắn vẫn được sử dụng.
-Hinly em gọi cô ấy vào đi!
-Vâng!
Hinly đi gọi cô, còn anh ở lại chuẩn bị nội y cho cô.
Nếu ai biết nguyên thủ quốc gia lại làm mấy việc này, tin rằng sẽ rất nhiều người phải chết để bảo vệ bí mật này.
-Bé con vào rồi này!
Hinly dẫn theo Jusi vào, bỗng anh khựng lại hoảng hốt.
-Nguyên thủ quốc gia đang mò đồ lót phụ nữ...
-Hinly... Em nên im cái miệng lại đi!
-Haha lát em phải kể với Hunly...
Vừa mới nghĩ liền có kẻ nên được chết rồi.
-Anh lại làm khuôn mặt đáng sợ, Jusi thích anh bình thường hơn.
Cô ngồi lên đùi Honly rất tự nhiên.
Honly cúi người xuống hôn vào vai cô.
-Anh chỉ hơi bực mình thôi sẽ không đánh nhau đâu!
-Thật chứ?
-Thật!
Anh ôm cô xoay người lại.
-Jusi thích thay bộ nào?
Anh lấy một bộ đồ ướm thử lên người cô.
Cô thì hơi vân vân, Jusi không biết bộ nào đẹp cả, người nào đẹp thì cô biết nhưng đồ thì chỉ có mềm và ấm là được. Ánh mắt cũng hướng về phía Hinly cầu cứu.
-Anh đừng hỏi những câu đó với em ấy, Jusi phân biệt không nổi đâu!
Cô gật đầu nhìn Honly.
-Vậy em vào thử hết đi! Bọn anh sẽ coi giúp em.
Cô cũng giả vờ đồng ý, căn bản mấy thứ này cô hoàn toàn không biết cách mặc.
Thêm cả lúc trước những trang phục này không hề có trong ký ức mơ hồ của Jusi. Nó quá kiều diễm và hào nhoáng.
Cô vào trong một lúc vẫn ló đầu ra để nhờ giúp đỡ.
-Anh ơi!
-Sao nào Jusi?
Tiếng Honly phát ra, dù âm thanh này có phát ra bao nhiêu lần cũng khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
-Giúp Jusi được không?
Anh đứng dậy đi vào trong.
Cô vội đưa tay muốn cản anh đi vào nhưng không kịp.
-Anh thấy hết rồi...
Cô mếu máo nhìn anh.
Xấu hổ là thứ diễn tả cảm xúc của cô hiện tại, cô không muốn ai thấy hết mình như lúc này.
Anh vội đi ra ngoài.
-Xin lỗi... Em muốn anh giúp gì nào?
-Hức hức...
Cô gái có cảm giác mất mát chỉ có tiếng thút thít phát ra.
Honly cũng không phải ngốc chỉ biết đứng ở ngoài, anh vén màn ra đi vào.
Honly trực tiếp bế Jusi lên.
Thật không thể không để ý tới nhũ hoa lẫn cái huyệt nhỏ kia, màu sắc lẫn hình dạng, kích cỡ, nó làm người ta chỉ muốn cắn vào.
Honly cố chấn tỉnh mình.
-Sao Jusi lại khóc?
-Jusi không biết nữa hức hức...
Anh lau nước mắt giúp cô, trong đầu vẫn đang nghĩ lý do.
Honly đột nhiên cởi áo mình ra.
-Anh làm gì vậy?
-Công bằng!
Cơ thể vạm vỡ hiện ra, trong bốn người riêng anh là cơ bắp phát triển hơn hẳn.
Dù các em của mình không phải không có nhưng bỏ thời gian luyện tập nhất chỉ có anh.
-Sao nhìn anh chằm chằm quá vậy?
Cô thực là đang không rời mắt khỏi anh, bất chợt cũng buông lỏng.
Honly ngồi xuống ghế gần đó, xoay người cô lại cùng hướng với mình.
-Jusi sợ bị thiệt đúng không?
Cô gái này thực sự là đang nghĩ như vậy, một người làm một thứ gì khiến cô mất đi một lợi ích thì kẻ đó cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Cô hơi mông lung, nước mắt đúng thật là không còn chảy nữa.
-Jusi ướt rồi này!
Tiếng người đàn ông làm cô đảo mắt nhìn xuống hạ thể của mình.
Có gì đó ẩm ướt nhưng lại mang một cảm giác nóng rát.
Chân cô vô thức chà xát vào nhau.
“Hum um...” cô nhanh chóng bịp miệng mình lại, âm thanh này không phải cô muốn phát ra.
Tay cô cũng nhanh chóng che mắt Honly lại, cô không muốn ai thấy bộ dạng này của mình.
-Jusi không muốn anh nhìn thấy! Đừng nhìn Jusi nữa!
Các ngón tay nhỏ nhắn kia đều bị anh ngậm lấy liếm mút.
-Jusi rất kiều diễm, sao lại không để anh nhìn?
“Hum um ...um...” ngón tay có phần to lớn thô ráp chạm vào âm huyệt của cô.
-Khó chịu lắm đừng chạm vào mà hư... um...
-Khó chịu phải giải tỏa!
Ngón tay kia không hề có ý định dừng lại một phút nào.
Sắc mặt cô sớm đã chuyển sang đỏ ửng.
-Honly hức hức... Khó chịu lắm hức...
-Dù em có khóc thì anh cũng chỉ muốn em khóc to hơn thôi...
Nói vậy nhưng Honly vẫn nuốt nước mắt cô vào miệng mình.
Thật nước mắt sẽ trang trí thêm có nét đẹp tinh xảo này, nó như viên ngọc lăn dài trên một khuôn mặt của một bức tượng của nhà điêu khắc nổi tiếng.
Vẻ đẹp có chút tinh xảo phóng khoáng, lại không đại trà mà riêng biệt chỉ mình cô có.
Cô rên rỉ chỉ biết ôm cánh tay kia, chỉ cần thả ra Jusi liền có thể gục xuống.
Sức lực cô gần như đều bị kẻ kia bào mòn.