Honly nâng một chân của cô lên, ngón tay cũng từ từ tiến vào sâu hơn.
Jusi sớm đã không còn tý sức nào mặc cho anh có làm gì.
“Um hư um...” tiếng cô rên rỉ rất nhỏ gần như đều không muốn thành tiếng.
-Jusi kêu rất giống cún con!
-Anh xấu xa, ăn hiếp Jusi ư hum...
Honly liếm tai cô rồi ngậm vào miệng mình.
-Là do Jusi trước!
-Sao lại tại em?
-Jusi không nên để người khác thấy cơ thể mình dù là một lần, chỉ cần như vậy đàn ông có thể từ một quý ông nhanh chóng trở thành một con sói đói.
-Sói đói là anh bây giờ hả?
“Ahh ư...” âm đế bị người kia bóp nhẹ lên.
-Jusi vẫn còn trêu chọc được anh chắc sức vẫn chưa hết ha!
-Tha Jusi đi, Jusi không dám nữa... ahh...
Anh từ từ kéo khóa quần mình xuống, đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô lên.
-Giúp anh liền có thể tha cho em!
-Jusi không biết làm...
Honly để tay cô nắm chặt lấy thứ to dài của mình.
-Em chỉ cần vuốt lên xuống như thế này...
Tiếng thở ra nóng rực khi cô thực hiện theo lời anh mình.
Cô hơi có cảm giác gì đó rất lạ, cô thích cảm giac kiểm soát Honly như lúc này.
-Honly đừng nữa, em sẽ không làm được mất...
-Một chút nữa thôi...
“Ahhh ư... hư...”
Rất nhanh dâm thủy của Jusi đã ướt hết tay của anh.
Honly cũng không nhịn được mà ra lên tay cô.
Jusi mất sức hoàng toàn nằm dài gục dựa vào người anh, anh cũng cưng nựng vuốt ve cô.
Anh hôn lên môi cô, tiếng “chụt chụt...” ướt át bao quanh lấy căn phòng.
Bên ngoài phòng thay đồ Hinly cũng đã tự giải quyết xong cho mình, anh ở đây vì không có thói quen phá đám và cũng vì để cho cô chút sức!
Honly cận thận lau người giúp cô, sẵn thay đồ luôn. Cứ để cô tự thay thật không ổn.
“Um...” người đàn ông kia vẫn xấu xa hôn cô, với Jusi cô lại có cảm giác rất dễ chịu khi hôn.
-Jusi bắt đầu quen rồi, em nên sớm học thêm nhiều thứ nếu muốn được nuôi dưỡng.
-Jusi là gì? Và Jusi phải học gì?
-Jusi là em gái đối với anh... Jusi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Anh xoa đầu giúp cô mặc đồ.
Honly tự hỏi mình anh coi cô là gì? Em gái? Hay thú cưng? Một món đồ đắt giá?
Thực sự vẫn chưa có câu trả lời...
---
Hunly bị bỏ lại ở ngoài rất đói, khiến tâm trạng của anh cũng trở nên cáu kỉnh, phần lớn là anh biết thứ mà anh cả mình làm.
-Chỉ muốn lao vào để đánh hắn...
-Em muốn đánh ai vậy?
Honly đi từ trong phòng thay đồ ra, một tay anh vẫn bế nựng cô.
-Anh ăn vụng đấy!
-Anh nghĩ mình cũng không lâu đâu, đừng có cáu gắt vậy!
Vậy mà dám thừa nhận, Honly này lạ quá!
Cô thì không hề quan tâm tới việc họ đang nói, hiện tại đói và buồn ngủ là hai cảm giác trong cô.
“Ọc...” Jusi hơi khó chịu xoa bụng mình.
-Jusi cũng đói rồi à?
Cô gật đầu, nhục anh.
-Hinly với Hunly, hai em ra ngoài sẽ trước đi, anh mang dày cho cô ấy đã!
-Được rồi! Anh đừng có ăn vụng nữa đấy!
-Anh không phải mèo!
Người dám buông câu trêu chọc này khỏi đoán là Hinly, anh đi sau hai người họ được một lúc rồi, tưởng chừng không bị phá hiện.
---
Đợi hai người kia rời khỏi, anh mới cúi xuống giúp cô xỏ giày.
Anh không quen có người nhìn mình chăm sóc, nhất là làm mấy việc này.
-Bộ đồ này hình như hơi hở quá!
Anh muốn cô mặc kín đáo hơn nhưng những chiếc váy tà, hay những bộ đầm lại không phù hợp với cô.
Váy họ chọn có phần hơi ngắn, phần đuôi dài được cắt gọt cận thận, thêm phụ kiện làm bằng kim loại gắn chút đá quý...
Dù sao thì hai người bọn họ không phải nhà tạo kiểu chuyên nghiệp, nên bảo quá đẹp thì không đúng, có lẽ mức đẹp của cách phối đồ ở mức thưởng.
-Honly thấy không đẹp?
-Không có! Nếu không đẹp thì là ở bộ đồ, không phải em!
-Em đẹp?
-Tất nhiên rồi, Jusi rất đẹp!
Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy không cho cô chút phản kháng.
“Um un...” cô không có chút sức để đẩy người đang cưỡng hôn mình ra, và cả cô không hề có tý ác cảm với anh.
Một lúc sau khi ăn cô đủ người kia mới từ từ rời khỏi khuôn miệng cô.
-Phải nhanh xuống không hai tên kia sẽ bảo anh là ‘mèo ăn vụng mất’.
Cô gật đầu đưa tay cho anh bế.
Honly có chút ngạc nhiên vì hành động này, anh thường sẽ mở lời trước chứ không phải cô cần chủ động.
Do mình chiều con bé hư rồi chăng?
Mà cũng chả sao! Anh thừa sức để chiều chuộng cô hư, cũng thừa tiền để cô phá, miễn là không cho tên đàn ông nào khác.
Honly nhấc cô lên, tay anh đủ mạnh để nâng cô bằng một tay và dù có bằng vai thì vẫn bình thường.
Nhưng thứ làm Honly nghiệp là cảm giác được chạm vào cô, dù nó có cách bằng một hay hai lớp vải nhưng đồ mềm và ấm từ da cô anh vẫn cảm nhận được.
---
Honly nhẹ nhàng đưa cô lên xe rồi mới quay qua hỏi thăm hai người em mình.
-Hai người đợi không lâu chứ?
-Anh cũng biết hỏi thăm à ‘con mèo ăn vụng’.
-Hinly em vẫn biết chọc ngoáy quá nhỉ?
-Sư huynh quá khen!
Không khí bỗng chốc trở nên đầy mùi súng đạn.